Yến Hành Dục lưu luyến không nỡ rời khỏi số vàng trong tay y, vén màn xe nhìn ra ngoài trả lời: "Vẫn chưa."
Kinh Hàn Chương chỉ ra bên ngoài lạnh lùng nói: "Đi xuống."
Yến Hành Dục: "..."
Kinh Hàn Chương giữa đường đuổi Yến Hành Dục xuống xe, xe ngựa chạy lộc cộc về hướng hoàng cung.
Trong xe ngựa, Kinh Hàn Chương mặt đỏ bừng, tay đặt lên trái tim vẫn còn đập thình thịch của mình, suýt nữa tưởng rằng nó đã nhảy ra khỏi lòng ngực.
Ta thích người như Điện hạ vậy.
Thích người như Điện hạ vậy..
Như Điện hạ vậy..
Kinh Hàn Chương đột nhiên đá một chân vào vách xe, cảm giác được nhiệt độ trên mặt đang dần lan ra khắp cơ thể, hắn suýt nữa bị lời nói tùy tiện của Yến Hành Dục khiêu khích đến độ muốn điên cuồng nhảy xuống xe.
Phịch một tiếng, người hầu lái xe vội nói: "Điện hạ?"
Kinh Hàn Chương áp mặt vào thành xe lạnh lẽo, hắn ho khan một tiếng nói: "Không có gì."
Người hầu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi nói: "Sắp đến cửa cũng rồi ạ."
Kinh Hàn Chương đang đổi một cách khác để hạ nhiệt của nửa khuôn mặt còn lại, nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức vén màn xe lên.
Còn chưa kịp nói gì thì xe ngựa đã ra khỏi phố xá sầm uất, không bao lâu nữa sẽ về đến cung.
Kinh Hàn Chương cả giận nói: "Ngươi chạy nhanh vậy làm gì?"
Người hầu: "..."
"Bổn Điện hạ không hồi cung!" Kinh Hàn Chương tức giận đá vào thành xe lần nữa: "Quay lại đường cũ!"
Người hầu sớm đã quen với thái độ nắng mưa thất thường của hắn, đành phải quay đầu trở lại.
Kinh Hàn Chương vội vàng quay về nơi bỏ Yến Hành Dục lại, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy y đâu.
Hắn xuống xe, thờ thẩn đứng giữa dòng người trên con phố tấp nập, hiếm khi nào lại cảm thấy hụt hẫng như thế.
Kinh Hàn Chương bất giác ý thức được, vừa rồi vô duyên vô cớ bỏ Yến Hành Dục lại là một hành động vô nhân đạo.
Y cũng có như mọi người, lỡ như bây giờ y đang ở nơi nào đó buồn rầu thì sao đây?
Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy lo lắng cho người khác, loại cảm xúc này quá mức kỳ quái xa lạ, khiến cho hắn lặng lẽ rùng mình trên đường phố phồn hoa.
Kinh Hàn Chương hoảng hốt tỉnh ngộ, hắn không phải là không thích Yến Hành Dục đối xử đặc biệt với mình. Mà là chính hắn không cưỡng lại được thứ tình cảm mãnh liệt ấy, theo bản năng muốn trốn tránh.
Sống trên đời mười bảy năm, vị Thất điện hạ xưa nay luôn làm theo ý mình kia cuối cùng lại chính tay lột bỏ từng lớp phẫn nộ của bản thân, lộ ra tấm chân tâm được bọc trong gái nhọn.
Yến Hành Dục bị ném xuống xe căn bản không thấy tức giận, y cảm thấy Kinh Hàn Chương sẽ không nhẫn tâm bỏ lại mình. Còn ngoan ngoãn xóa tay đứng tại chỗ đợi nửa ngày, cuối cùng không chờ được Kinh Hàn Chương, mà lại là xe ngựa của Hàn Nhược tự.
Quốc sư vén màn xe lên, cười nói: "Đến đây."
Yến Hành Dục lắc đầu: "Ta phải đợi Điện hạ."
Quốc sư nói: "Ta từ trong cung đến đây, vừa rồi có nhìn thấy xe ngựa của Thất điện hạ, hắn bây giờ chắc hẳn đã đến cửa cung rồi."
Yến Hành Dục do dự một hồi mới vén màn xe bước vào trong xe ngựa của Quốc sư.
Quốc sư vừa mới xuất cung, trên người phát ra một làn Long Diên hương mỏng manh.
Yến Hành Dục hỏi: "Sư huynh đã đi gặp Bệ hạ sao?"
"Phải." Quốc sư đưa cho y một cái lò sưởi tay, nói: "Còn vừa hay nhìn thấy cao tăng của Hộ Quốc tự hồi kinh, ta cùng hắn ta hàn huyên vài câu."
Yến Hành Dục nhíu mày: "Hộ Quốc tự?"
Quốc sư gật đầu: "Sau Tết, đệ đến Hộ Quốc tự ở một thời gian đi."
Ngón tay của Yến Hành Dục cứng đờ: "Vì sao?"
Quốc sư từ trong tay áo lấy ra một tấm bùa hộ mệnh, nói: "Đây là tấm bùa bia đá mấy năm trước ta làm cho ngươi, đoạn thời gian trước A Mãn đã đưa cho ta."
Yến Hành Dục gật đầu: "Huynh nói không thể tùy ý mở ra xem nên ta vẫn luôn mang theo bên người, chưa bao giờ mở ra."
Y nghiêng người nhíu chặt mày: "Hoán đổi hồn phách có liên quan gì tới bùa hộ mệnh chứ?"
Quốc sư mở túi bùa ra làm lộ bùa hộ mệnh bên trong, đá đen cùng máu quạ đen xâu thành bùa hộ mệnh, lúc này cũng đã xuất hiện những vết nứt nhỏ.
Yến Hành Dục ngẩn ra.
Quốc sư dùng hai ngón tay nhẹ nhàng vân vê, hai viên cục đá theo tiếng mà cụng vào nhau, bùa hộ mệnh này đã vô dụng.
"Cái ngày mà hai người hoán đổi hồn phách, bùa hộ mệnh này chắc đã vỡ rồi." Quốc sư hỏi: "Đệ lúc ấy đã đi đâu?"
Yến Hành Dục hồi tưởng nửa ngày mới ngẩn ngơ nói: "Ta đến hoàng cung, khi trở về xe ngựa bị lật."
Bùa hộ mệnh này hẳn là đã vỡ vào lúc đó.
"Tấm bùa hộ mệnh bia đá có thể ngăn chặn sát khí trên người đệ." Quốc sư thở dài nói: "Mấy năm nay chưa bao giờ xảy ra chuyện này, mới vừa hồi kinh thì đã vỡ rồi, âu cũng là số mệnh."
Yến Hành Dục trầm mặc một hồi mới nói: "Có thể làm một cái bùa hộ mệnh nữa để lần sau sẽ không xảy ra chuyện này với Điện hạ không?"
Quốc sư: "Có thể thử một lần, cho nên năm sau ta mới muốn đệ đi Hộ Quốc tự một chuyến."
"Không cần năm sau." Yến Hành Dục thúc giục nói: "Ngày mai ta đi."
Quốc sư bật cười: "Gấp vậy à?"
Yến Hành Dục gật đầu.
Quốc sư cười nói: "Được, ta trở về liền sắp xếp giúp đệ."
Vừa xuống xe ngựa, đầu Yến Hành Dục khẽ ngẩng lên nhìn về phía tường thành đối diện, thoáng thấy bóng dáng chiếc xe ngựa của Thất hoàng tử đang chậm rãi đi đến.
Yến Hành Dục sửng sốt nhưng đồng thời cũng có chút vui mừng.
Quốc sư vừa mới nói xe ngựa của Kinh Hàn Chương đã đi đến cửa cung rồi, bây giờ hắn lại xuất hiện ở tường thành, chắc chắn là vì quay lại tìm y.
Yến Hành Dục vui vẻ, cũng mặc kệ đám người xung quanh, y vô cùng đắc ý, trực tiếp xuyên qua đoàn người đuổi theo xe ngựa của Thất điện hạ.
Kinh Hàn Chương đang ngồi trên xe ngựa, tâm tình có hơi khó chịu, hắn rũ mắt nhìn chằm chằm nén vàng đang nằm gọn trong lòng bàn tay đến thất thần.
Một lát sau, Kinh Hàn Chương thật sự là chịu không nổi cái cảm giác bản thân giống cô thiếu nữ hoài xuân nữa, hắn suy nghĩ miên man, lập tức nổi giận đùng đùng siết chặt nén vàng thành hình một chiếc bánh dẹp.
Bề mặt vàng nhẵn bóng có khắc ấn quan, Kinh Hàn Chương nhìn nó chằm chằm, lẩm bẩm nói: "Nếu tung ra mặt có chữ viết vậy thì y sẽ không tức giận, còn nếu tung ra mặt trơn nhẵn thì.."
Kinh Hàn Chương vừa nói vừa búng ngón tay tung lên, nén vàng lăn vài vòng rồi trực tiếp dừng lại trong lòng bàn tay hắn.
Là mặt trơn nhẵn.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương lập tức bồi thêm một câu: "Nếu là mặt trơn nhẵn, vậy y quả thực rất vui vẻ."
Hắn nói xong liền bị sự giả dối của bản thân dọa cho ngây người.
Ném người ta ở giữa đường, còn nghĩ rằng y cảm thấy vô cùng vui vẻ?
Yến Hành Dục không tức giận mắng hắn đã coi như tính tình tốt lắm rồi.
Kinh Hàn Chương nhìn nén vàng kia, càng nhìn càng thấy bực bội, hắn không kiên nhẫn mà lầm bà lầm bầm: "Thêm một lần nữa, mặc kệ là có chữ hay không, ta nói không tức giận thì chính là không tức giận."
Kinh Hàn Chương nói xong, nổi giận đùng đùng búng tay tung nén vàng lên cao.
Vào lúc này, do tư thế không thuận tiện, nén vàng liền rơi trực tiếp ở trên tấm nệm, ngay vị trí chính giữa.
Kinh Hàn Chương: "..."
Bàn tay Kinh Hàn Chương run rẩy nhặt nén vàng lên, khẩn trương nói: "Thật, thật sự tức giận rồi sao?"
"Ai tức giận?" Có người hỏi.
Kinh Hàn Chương theo bản năng trả lời: "Hành Dục."
Yến Hành Dục không biết khi nào đã nhảy lên xe ngựa, không màng biểu cảm trợn mắt há hốc mồm của đám người hầu, vén màn xe bước vào, y nghi hoặc nói: "Hành Dục không tức giận."
Kinh Hàn Chương bất tri bất giác hồi thần phản ứng: "..."
Đôi mắt hắn đờ đẫn nhìn Yến Hành Dục hơn nửa ngày rồi mới hít một hơi sâu, cả giận nói: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Ta nhìn thấy Điện hạ quay lại đón ta!" Yến Hành Dục có chút vui vẻ: "Đúng lúc ta cũng có tin tức tốt muốn nói cho Điện hạ? Điện hạ mới vừa nói ta tức giận vì cái gì?"
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương hữu khí vô lực bảo: "Không có gì. Nói chuyện liên quan đến tin tức tốt của ngươi đi."
Sau khi Yến Hành Dục và Quốc sư nói xong, lúc này mới tách ra, y bảo Quốc sư tùy tiện tìm một chỗ thả mình.
Yến Hành Dục cũng không hỏi nhiều, thuật lại lời Quốc sư nói, một năm một mười kể hết mọi chuyện.
Nghe thấy tin tức này, Kinh Hàn Chương không biết tại sao lại có chút không vui, hắn nhíu mày nói: "Bùa hộ mệnh làm xong rồi, chúng ta sẽ không xuất hiện dị trạng nữa đúng không?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Yến Hành Dục nói: "Ta đang trên đường đến Hộ Quốc tự ăn chay niệm phật nửa tháng, sau khi quay về, bùa hộ mệnh sẽ làm xong."
Kinh Hàn Chương: "Quốc sư nói chắc chắn là do bùa hộ mệnh có vấn đề sao?"
"Tám chín phần mười." Yến Hành Dục cho hắn xem tấm bùa hộ mệnh bị rách một nửa kia: "Tấm bùa hộ mệnh này đã theo ta tám năm, chưa bao giờ gặp tình trạng này, lại ngay đúng lần ngồi trên xe ngựa bị rách, sau hôm đó ta liền cùng Điện hạ hoán đổi thân xác."
Kinh Hàn Chương có phần cổ quái nhìn y: "Vì sao lại là ta?"
Yến Hành Dục ăn ngay nói thẳng trả lời: "Bởi vì ta từng nghe sư huynh nói qua, mệnh chủ của ngài là Tử Vi, mà mệnh cách của ta rất dễ tương khắc. Sở dĩ đêm đó Bệ hạ truyền Quốc sư tiến cung suốt đêm, cũng là vì đại hung chi sát va chạm Tử Vi Tinh."
Có mạch liên quan này, rốt cuộc mọi chuyện cũng được làm sáng tỏ.
Kinh Hàn Chương trầm mặc nửa ngày, mới nói ra một câu: "Sư huynh ngươi đúng là cái gì cũng nói cho ngươi biết."
Ai là Tử Vi Tinh cũng dám nói, chính hắn cũng không biết mình vậy mà lại mang mệnh cách này.
Yến Hành Dục gật đầu: "Đúng vậy, việc này sư huynh chưa nói với Bệ hạ, có lẽ Bệ hạ cho rằng người xung khắc với đại hung chi sát là ngài ta, vì vậy đối với ta luôn có sự đề phòng. Điện hạ, nếu ngài đã là Tử Vi Tinh, rốt cuộc có muốn thử tranh đoạt một phen.."
"Câm mồm." Thấy Yến Hành Dục lại nghĩ theo hướng đại nghịch bất đạo, Kinh Hàn Chương lập tức cắt đứt lời y nói.
Nhưng hắn không không chế nổi cảm xúc, giọng nói có chút nặng, nghe phảng phất như là đang quát lớn.
Yến Hành Dục giống như bị dọa sợ, mở to đôi mắt mờ mịt xem Kinh Hàn Chương.
Chân tay hắn đột nhiên có chút luống cuống, khô cằn mà giải thích: "Ta.. Ta không, không ý đo, ta chỉ là ta.. Ta.."
Thất điện hạ lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, "Ta" nửa ngày, không biết phải giải thích như nào.
Cuối cùng, dưới ánh mắt nghi hoặc đang nhìn chăm chú của Yến Hành Dục, Kinh Hàn Chương giống như đã thỏa hiệp, cúi đầu nói: "Ta chỉ là không nghĩ ngươi bởi vì ta mà rước thêm phiền toái cho mình."
Con ngươi của Yến Hành Dục đảo nhẹ, thò tay câu lấy tay áo của hắn: "Ta sẽ không rước thêm phiền toái."
Kinh Hàn Chương không có khí thế mà hừ một tiếng, thấy y thật sự không tức giận, cục đá dưới đáy lòng mới buông xuống được.
Lúc này đây, Kinh Hàn Chương ngoan ngoãn đem Yến Hành Dục đưa về Tướng phủ, mắt thấy y nhảy từ góc tường xuống mới hồi cung.
Câu lan phố, hoa lâu, một nữ tử thân mặc hồng y đang thong thả ung dung khảy đàn Không Hầu, một hắc y nam nhân vén rèm đi vào, âm thanh của đàn Không Hầu đột nhiên im bặt.
Nữ tử khảy đàn Không Hầu kia lập tức đứng dậy, đem thần sắc vũ mị trên mặt thu lại triệt để, quỳ xuống hành lễ nói: "Đại nhân."
"Hồng Trang." Đại nhân gọi tên của nàng ta, nói: "Rốt cuộc có chuyện gì quan trọng?"
Hồng Trang đứng dậy, sau khi đem lớp áo nửa che nửa hở kia kéo lại chỉnh tề xong, nói đúng sự thật: "Trập Vệ có người thám thính được, Kinh Đô Thành có người đang tìm 'Phật Sinh Căn'."
Đại nhân cau mày lại: "Ai?"
"Tạm thời không biết." Hồng Trang.
Đại nhân không chút để ý mà giơ tay khảy nhẹ trên đàn Không Hầu, đàn Không Hầu phát ra âm thanh vô cùng dễ nghe, hắn ta nói: "Tiếp tục theo đuôi, Phật Sinh Căn trước nay đều mọc ở Nam Cương, người của Kinh Đô Thành sẽ không đi tìm nó, tên đó nếu đã dám tìm, vậy Kinh Đô Thành chắc chắn có manh mối của 'Phật Sinh Căn'."
"Đúng vậy."
Đại nhân đến đi như gió, rất nhanh liền rời đi.
Khi hắn ta rời đi chưa được một lúc, Ngư Tức liền chậm rãi đi tới, cười ngâm ngâm nói: "Hồng trang cô nương à, Không Hầu của ta cô đã chỉnh xong rồi chưa?"
Hồng trang cười đáp: "Phân phó của Ngư công tử, Hồng Trang nào dám chậm trễ chứ? Đã xong rồi đây."
Ngư Tức đi lên trước nhìn thoáng qua, hắn ta cũng không hiểu đàn Không Hầu là mấy nên không có hỏi nhiều. Giơ tay ném cho nàng ta một túi tiền, bảo người đem đàn Không Hầu đưa về Tướng phủ, định để lúc Yến Hành Dục nhàn rỗi không có việc gì làm thì giết thời gian cũng được.
Tướng phủ, Yến Hành Dục đã tìm được cách giết thời gian ngoài trừ việc chép sách rồi.
Y chấp bút viết ngắn gọn mấy câu trên giấy, phải đảm bảo Kinh Hàn Chương đều có thể xem hiểu.
"Điện hạ, nửa ngày không thấy, rất nhớ, rất nhớ."
Ký tên Lộc Đầu.
Yến Hành Dục viết xong, đem thư đặt vào trong hộp, lại cắn răng đặt một nén vàng vào bên trong, bảo A Mãn đem cái hộp này đưa đến cùng của Kinh Hàn Chương.
Rất nhanh, người hầu trong cung Thất hoàng tử đưa đến nội điện của Thất điện hạ.
Người hầu đang tận tâm tận lực ở bên ngoài cảnh giữ đột nhiên nghe thấy tiếng hộp gỗ đập xuống mặt đất truyền tới, lập tức đẩy cửa xông vào.
"Điện hạ!"
Trong nội điện, chiếc hộp đựng thư kia đã bị vị Thất điện hạ đang nổi giận đùng đùng kia đập xuống mặt đất, đã xuất hiện những vết nứt nhỏ.
Người hầu trong lòng run sợ, còn tưởng rằng trong đó có đồ vật gì đó chọc Điện hạ tức giận, hắn ta cẩn thận dè dặt ngẩng đầu nhìn trộm sắc mặt của Thất điện hạ.
Chỉ là nhìn thoáng qua, người hầu liền ngây ngẩn cả người.
Vị Thất điện hạ nóng nảy tức giận ném chiếc hộp kia lúc này lại đỏ bừng cả mặt, khẽ cắn răng rũ mắt. Hắn cẩn thận gấp lá thư lại, sau khi gặp xong liền đặt vào trong vạt áo, đặt gần bên người, cực kỳ coi trọng.
Người hầu cả mặt ngây ngốc.
Kinh Hàn Chương làm hành động này xong, lúc này mới nhận ra hành động này quá giống tư thái của một tiểu cô nương. Hắn lập tức biến sắc mặt, đem lá thư trong vạt áo lấy ra, trừng mắt nhìn lá thư kia như đang nhìn kẻ thù giết cha.
Không biết đã trừng mắt nhìn bao lâu, đến nỗi đầu gối của người hầu đều quỳ đến đau rồi, Kinh Hàn Chương lúc này mới hữu khí vô lực nói: "Ra ngoài đi."
Người hầu vội đứng dậy cáo lui.
Lúc rời khỏi nội điện đóng cửa, người hầu kia thần sai quỷ khiến mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện Kinh Hàn Chương mạng theo khuôn mặt âm trầm kia đem lá thư nhét dưới gối, nhét xong còn giống như đứa trẻ mà vô hại cái lên cái gối.
Người hầu: "..."
Thất điện hạ tính tình quả nhiên khiến người ta khó mà nắm bắt!