Những người bên cạnh cũng phát hiện.
"Hả? Các cậu nhìn xem, người kia có phải Kỳ Nguyệt không?"
Kỳ Nguyệt mới từ ruộng thí nghiệm trở về, còn chưa kịp thay quần áo, vẫn mặc trên người đồng phục thí nghiệm. Tuy rằng sạch sẽ ngăn nắp, không đầy bùn đất như hôm trước nhưng so với nhóm người Kỳ Trăn thì hơi có vẻ mộc mạc.
"Kỳ Nguyệt!" Chử Giai Bái thử hỏi.
Kỳ Nguyệt đang chuẩn bị về kí túc xá nghe có người gọi tên mình thì theo bản năng liền quay đầu nhìn xung quanh.
"Đúng là cậu ta thật rồi!" Chử Giai Bái hơi hưng phấn.
"Này! Kỳ Nguyệt! Nhìn thấy bạn học cũ mà không chào hỏi sao!" Chử Giai Bái hướng tới phía Kỳ Nguyệt hô lớn.
Tôn Hạo đứng bên cạnh cũng chế nhạo: "Kỳ Nguyệt, cậu như vậy là không được rồi! Họp lớp mà cũng không tham gia! Cả Kỳ Trăn bận rộn cũng đến mà!"
Tống Thu Thu còn đang nằm ở kí túc xá gào khóc đòi ăn, cho nên lúc Kỳ Nguyệt nhìn thấy đám người kia cũng không thèm để ý, vờ như không thấy là được.
Ai ngờ lúc cô chuẩn bị về thì lại bị gọi lại.
Kỳ Nguyệt dừng bước, chào hỏi đơn giản: "Xin lỗi, gần đây tương đối bận."
"Phụt..." Trong đám người có tiếng cười nhạo, "Là vội trồng khoai tây sao?"
Giọng điệu có vẻ kì thị.
Kỳ Nguyệt nhìn thoáng qua người vừa cười nhạo kia, con ngươi lạnh lùng lập tức trở nên sắc bén: "Có vấn đề gì sao?"
Người nọ bị ánh mắt của Kỳ Nguyệt làm cho sợ hãi: "Không có gì, không có gì. Ngành học của cậu chính là làm cái đó sao? Ý của tớ là... cho dù bận, nhưng họp lớp cũng nên tham gia chứ! Khó khăn lắm mới gặp một lần, lại ở gần chỗ cậu học, đi cũng rất tiện mà..."
Kỳ Nguyệt: "Không liên quan đến gần hay không gần."
Đơn giản là không muốn đi mà thôi.
Lúc này, Chử Giai Bái chen vào một câu: "Kỳ Nguyệt, nghe nói gần đây cậu đang coi mắt? Sao không nói sớm hơn! Nói không chừng mọi người có thể giúp đỡ cậu đấy! Nếu trong lớp còn độc thân thì có thể tìm hiểu nhau!"
Vừa dứt lời, mấy nam sinh bên cạnh đều hơi lúng túng muốn tránh né.
Tôn Hạo lập tức nói: "Tớ nói trước nhá, tớ không được, tớ có bạn gái rồi!"
Tôn Hạo vừa nói vừa nhìn sang Kỳ Nguyệt, giọng điệu pha thêm vài phần khoe khoan.
Lúc trước Kỳ Nguyệt chê gã, hiện giờ luân lạc tới mức phải coi mắt...
Chử Giai Bái cười hì hì trêu ghẹo: "Biết biết biết rồi! Biết bạn gái cậu là tiếp viên hàng không rồi! Đừng khoe khoang nữa!"
"Ờm, tuy rằng tớ còn độc thân, nhưng tớ có crush rồi..." Một nam sinh khác sờ mũi đáp.
Lúc này, Kỳ Trăn ra mặt giảng hòa, nhìn về phía Kỳ Nguyệt: "Kỳ Nguyệt, chị cũng đừng quá kén chọn, ba mẹ đều vì tốt cho chị thôi, nếu rảnh thì chị về nhà một chuyến đi."
Kỳ Nguyệt liếc Kỳ Trăn một cái, khóe môi câu lên một nụ cười lạnh lẽo, âm trầm mở miệng: "Vị bạn học này, tôi thấy cậu không có việc gì thì nên ăn ít muối lại."
Câu này là Kỳ Nguyệt học được từ Tống Thu Thu, ăn muối ít lại, đừng lo chuyện bao đồng!
"Cái gì?" Kỳ Trăn ngẩn người, nhất thời không kịp hiểu ý của Kỳ Nguyệt.
Chờ cô ta nhận ra, sắc mặt lập tức hơi khó coi.
Chử Giai Bái được nam sinh bên cạnh giải thích mới hiểu ý của Kỳ Nguyệt, cô ta bất mãn cau mày: "Kỳ Nguyệt, cậu có ý gì? Nói chuyện khó nghe như vậy! Trăn Trăn chỉ vì quan tâm đến cậu, cậu không cảm kích thì thôi, còn châm chọc mỉa mai..."
Chử Giai Bái đang nói nửa chừng, không biết nhìn thấy cái gì, cô ta mở to mắt nhìn chằm một nơi nào đó gần Kỳ Nguyệt, giọng nói bổng trở nên nhỏ dần rồi im bặt.
Những người khác thấy thế cũng nhìn theo tầm mắt của cô ta.
Giây tiếp theo, ánh mắt tất cả người ở đây đều lộ ra vẻ kinh diễm.
Chỉ thấy ở cửa tiệm trà sữa, một chàng trai mặc áo sơ mi trắng đẩy cửa bước ra.
Chàng trai có một khuôn mặt sạch sẽ, con ngươi tựa như trăng thanh gió mát, khí chất tự phụ lại thanh nhã, cho dù đang đứng tại con phố ngập tràn mùi vị nhân gian cũng tràn đầy tiên khí.
Lúc anh vừa xuất hiện, dòng người hối hả phía sau dường như tan thành vệt mực, anh tựa như người bước ra từ một bước tranh cổ phong.