Nghe đến đó, sắc mặt Sở Mộ Phàm mới hòa hoãn hơn vài phần, anh ta nhìn về phía Kỳ Nguyệt: "Các cậu đến đây chơi đấu kiếm sao? Có muốn so tài một chút không? Đã lâu không cùng cậu luyện đấu kiếm rồi."
Kỳ Nguyệt vốn ngứa tay muốn vào chơi thử, nhưng gặp được hai người kia, tâm trạng đã về vạch số không rồi, cô xua tay: "Không được, tớ chỉ đi ngang qua nên ghé vào xem thử thôi, hôm nay muộn rồi, lần sau đi."
Sở Mộ Phàm còn chưa kịp nói gì thêm, Kỳ Nguyệt đã đứng dậy.
Ra khỏi hội quán đấu kiếm.
Kỳ Nguyệt cầm kẹo đường Cố Hoài mua cho mình, trong lòng hơi ấm áp: "Ừm, vừa rồi thật cảm ơn cậu... cũng cảm ơn kẹo đường của cậu."
"Không cần khách sáo, lúc đi tàu điện ngầm đều nhờ Kỳ tổng giải vây, huống chi, tớ còn nhận quà của Kỳ tổng nữa." Cố Hoài sờ chun buộc tóc trên tay, cười đáp.
"Khụ, vẫn phải cảm ơn cậu. Nói cách khác thì quả thật rất lúng túng, tôi cảm thấy hình như vị Tiết tiểu thư kia sợ tôi còn nhớ thương Sở Mộ Phàm." Kỳ Nguyệt cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Chân mày Cố Hoài hơi nhướn: "Ồ? Vậy cậu còn nhớ thương không?"
"Đã là lập xuân hai năm sau, ai còn nhớ về mùa hè năm ấy nữa chứ!"
Cố Hoài cười khẽ: "Kỳ tổng khí phách."
Kỳ Nguyệt vui vẻ nhận lấy sự khích lệ này: "Đương nhiên!"
Tuy rằng lúc gặp mặt Sở Mộ Phàm, trong lòng vẫn hơi chua xót, nhưng đại khái bởi vì Cố Hoài kịp thời xuất hiện, chua xót còn chưa kịp lan tràn đã bị tiêu tán.
Cô phải cảm ơn Cố Hoài, khiến cô không quá mức xấu hổ khi lầm vào cảnh tượng như vậy.
...
Đại học A, khu kí túc xá nữ.
Lúc Kỳ Nguyệt về phòng, Tô Tiểu Đường cũng đã về.
Vừa nhìn thấy Kỳ Nguyệt, cô ấy lập tức ôm cúp nhào về phía cô: "Nguyệt bảo về rồi! Xem nè! Xem giang sơn trẫm vì nàng mà chiếm được nè!"
Kỳ Nguyệt nhìn cúp của Tô Tiểu Đường, vui vẻ ra mặt: "Úi chà! Giải nhất kìa! Bảo bối, cậu lợi hại quá đi!"
Tô Tiểu Đường chớp chớp mắt: "Lợi hại không bằng cậu mà! Từ chối hôn học thần!"
Kỳ Nguyệt bị sặc một trận: "Ặc, sao cậu lại biết?"
Tống Thu Thu thò đầu ra khỏi giường: "Là do tớ và Tiểu Đường đã có một cuộc trao đổi sâu với nhau đó!"
Khóe môi Kỳ Nguyệt hơi co quắp: "Ăn dưa thì ăn dưa... còn trao đổi sâu..."
Tô Tiểu Đường tặng cho Kỳ Nguyệt một ánh mắt sáng lấp lánh: "Đúng đúng đúng! Ăn dưa ăn dưa!* Nhanh dọn lên cho trẫm mẻ dưa mới! Thu Thu nói cậu và lão đại hẹn hò! Hôm nay cậu và lão đại hẹn hò ra sao? Có cọ xát tạo ra tia lửa nào không?"
(*) Dưa: Tin đồn (rumor)
Không đợi Kỳ Nguyệt đáp, Tống Thu Thu đã hết hứng thú ngáp một cái: "Tớ không nói là hẹn hò mà, cậu ấy chỉ đi tặng quà thôi, không phải hẹn hò... Dù sao cặp mắt của cậu ấy chỉ để trưng cho đẹp mà thôi, không có tác dụng gì cả!"
"Đúng vậy, trong mắt Nguyệt bảo chỉ có khoai tây, thật phí phạm của trời!" Tô Tiểu Đường cũng lắc đầu.
Đối với đánh giá của hai bạn học cùng phòng, Kỳ Nguyệt hoàn toàn không có cách nào phản bác, cô chậm rãi nói: "Tuy rằng tớ và đại thần không có dưa, nhưng có dưa khác, các cậu muốn ăn không?"
Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường nghe vậy thì đồng lọt dọn ghế ngồi trước mặt Kỳ Nguyệt.
Tống Thu Thu: "Dưa gì cơ?"
Tô Tiểu Đường: "Dưa gì cơ?"
Kỳ Nguyệt: "..."
Kỳ Nguyệt cảm thấy rất ba chấm, sau đó liền kể việc hôm nay mình gặp được Sở Mộ Phàm và bạn gái của anh ta cho hai người nghe.