“Anh… Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Giang Tây Triết đã đề cập rất nhiều lần, khiến cô hơi tò mò, mà bản thân Ngôn Bỉnh Sơ, cũng vô hình trung càng ngày càng hấp dẫn cô, làm cho cô muốn biết nhiều thứ hơn nữa.
“Cô cảm thấy sao?” Ngôn Bỉnh Sơ nhìn TV, nhắc nhở mình không nên nghĩ nhiều, đơn giản chỉ là hưởng thụ ánh nắng buổi chiều và có cô bên cạnh.
“Nói cho tôi biết đi,” Lý Nhĩ Lạc lắc lắc cánh tay anh làm nũng, còn lên tiếng an ủi: “Anh đừng cảm thấy có áp lực, lúc ở nước Anh, bạn học của tôi 22 tuổi kết hôn với một người đàn ông 40 tuổi, hiện nay giới tính cũng không thành vấn đề nữa huống chi là tuổi tác, năm nay tôi 20 tuổi, anh…”
Lý Nhĩ Lạc hiếm khi nói một lần nhiều câu đến vậy, nói đến một nửa nhìn về anh, câu nói tiếp theo cứ vậy mà tan biến trong ánh mắt sâu như giếng của anh.
Đôi mắt anh rất tối, rất sáng, lúc này đây tĩnh mịch đến tột cùng, rồi lại vô cùng nhạt nhẽo chăm chú nhìn cô, giống như muốn nhìn đến nơi sâu trong linh hồn của cô.
Từ trong mắt anh những lời Lý Nhĩ Lạc vừa nói một lần nữa quẩn quanh hết sức rõ ràng trong đầu cô, cuối cùng cô đã ý thức được bản thân mình vừa nói cái gì.
Bề ngoài hai người im lặng, nhưng trong lòng Lý Nhĩ Lạc lại dâng lên một trận sóng thần.
Vậy mà cô muốn cùng anh… Có sau này.
Lý Nhĩ Lạc gắt gao nắm chặt góc áo của mình, giọng điệu bình tĩnh không nghe ra điều gì khác thường, cong khóe môi nghiền ngẫm, “Nếu như anh thích những người có dung mạo xinh đẹp trẻ tuổi giống tôi thì cũng không phải là không thể.”
Ngôn Bỉnh Sơ không nói gì, vẫn cứ nhìn vào đôi mắt cô, muốn nhìn xem từ trong lời nói của cô có bao nhiêu phần là thật.
Nhưng mà, có một số việc quan tâm sẽ rối bời, dù cho bạn là người đàn ông khôn khéo người phụ nữ thông minh đi nữa, ở trong vũng bùn tình yêu này, ai cũng chỉ là kẻ phàm tục mà thôi.
Ngôn Bỉnh Sơ không đạt được mong muốn của mình, đưa tầm mắt quay lại TV trước mặt.
“Xem phim không?” Ngôn Bỉnh Sơ nói.
“Phim gì?” Không chút nghi ngờ, Lý Nhĩ Lạc nghĩ đến bộ phim [1] mình tải đêm qua.
[1]: Trong bản raw thì từ này hình như bị cấm nên không hiển thị, mình ghi là “bộ phim” cho dễ hiểu và trong sáng nha.
“Yên tâm đi, phim tình cảm.” Ngôn Bỉnh Sơ đoán được lúc này cô đang nghĩ đến điều gì.
“Không có thêm động tác gì à?”
Đôi tay ấm áp của Ngôn Bỉnh Sơ đặt ở hai bên đầu của Lý Nhĩ Lạc, mạnh mẽ xoay qua nhìn vào mắt cô: “Suốt ngày nghĩ gì thế không biết?”
“Anh không biết người trẻ tuổi bọn tôi nhiệt tình dồi dào sao…” Giọng nói Lý Nhĩ Lạc càng ngày càng nhỏ, dĩ nhiên là thẹn thùng.
Bộ dáng này có chút đáng yêu, Ngôn Bỉnh Sơ khẽ cười nhéo nhéo gương mặt cô, không lảm nhảm với cô nữa, cầm điều khiển từ xa tìm bộ phim đó trên TV.
“Anh mà cũng xem thể loại phim này?” Thấy cuối cùng anh ngừng lại ở một trang bìa nhấn nút phát, Lý Nhĩ Lạc vẫn có chút bất ngờ.
Cái người mà cuốnsách bên gối đều là bản tiếng Anh, thật sự không giống là người sẽ thích xem thể loại phim tình cảm này.
Lý Nhĩ Lạc không vì thế mà cảm thấy anh không thú vị, hoàn toàn ngược lại, cô cảm thấy anh tu dưỡng những phong cách toàn là những thứ người thường không thể làm được, khiêm tốn lại tỏa ra sức hấp dẫn ngào ngạt, trở thành trung tâm của vòng xoáy.
Bộ phim này phần một và phần hai Lý Nhĩ Lạc đều đã xem qua, nam chính còn lại một diễn viên nam mà khi học cấp 2 cô vô cùng thích, vậy mà phần thứ ba chiếu khi nào cô cũng không biết.
Có điều nghĩ cũng phải, cô khép kín bản thân ở chỗ này một khoảng thời gian dài như vậy, bên ngoài buồn cũng được, vui cũng được, tất cả đều không liên quan đến cô.
“Đừng luôn kì thị người lớn tuổi như chúng tôi.” Ngôn Bỉnh Sơ nhìn màn hình, lại âm thầm nhéo nhéo lòng bàn tay cô.
Phim bắt đầu rồi, hai người không nói thêm nữa, Lý Nhĩ Lạc rúc trên vai Ngôn Bỉnh Sơ, nửa người dựa vào trong ngực anh.
Nếu như cô ngẩng đầu, nhất định cô sẽ phát hiện người đàn ông vừa rồi, khuôn mặt dịu dàng đó thu hồi toàn bộ ý cười, trong ánh mắt chỉ còn lại sự lạnh lẽo mênh mông vô bờ.
Ngôn Bỉnh Sơ có tâm tư riêng.
Khoảng thời gian trước anh đã xem bộ phim này ở rạp chiếu phim rồi, còn là đi cùng với Giang Tây Triết, tuy rằng hai người đàn ông cao to cùng nhau đi xem phim nghe thì có chút kì dị, nhưng ngày đó Giang Tây Triết rảnh rỗi không có việc gì làm dù thế nào cũng phải lôi kéo anh đi xem cùng cho bằng được, anh cũng liền đi.
Anh nhớ rõ lúc ấy phim sắp kết thúc, ánh sáng lờ mờ trong rạp phim, có người cúi đầu khóc nức nở, cũng có người bị phim làm cho cảm động, lớn tiếng hô lên “em yêu anh”.
Có thể là do anh cách xa tình cảm lâu quá rồi, đáy lòng không có gì xúc động, nhưng ngày hôm qua, anh xác nhận tình cảm của mình, anh biết bản thân mình muốn cái gì.
Mà những lời cô vừa thốt lên là vô tình cũng được, cố tình cũng thế.
Anh đều muốn để cô xem phim.
“Anh đoán xem hai người họ cuối cùng có chia tay không?” Lý Nhĩ Lạc hỏi.
Mở đầu phim, nữ chính thu dọn hành lý chờ nam chính giữ mình lại, mà nam chính lại cảm thấy cô sẽ không đi, Lý Nhĩ Lạc không biết Ngôn Bỉnh Sơ đã xem rồi, nhỏ giọng hỏi anh.
“Cô thấy sao?” Giọng điệu bình thản của Ngôn Bỉnh Sơ tại không khí yên tĩnh này không dâng lên một tia gợi sóng.
“Khẳng định sẽ không.” Lý Nhĩ Lạc rất chắc chắn.
“Vì sao vậy?” Ngôn Bỉnh Sơ hỏi.
“Bởi vì tất cả mọi người đều thích Happy Ending.” Sao đạo diễn lại đi ngược khẩu vị của đại chúng được, trừ phi ông ấy không cần bán vé nữa.
Cho nên Lý Nhĩ Lạc rất ít khi xem phim tình cảm, bởi vì kết cục của phim giống như truyện cổ tích vậy, mãi mãi cũng là hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau.
Mà điều này, không thực tế.
Thời gian từ từ trôi qua, câu chuyện vẫn tiếp tục diễn ra.
‘ Ai liên lạc trước người đó liền thua? ’
Không, trong lòng Lý Nhĩ Lạc lắc đầu, nếu thật sự yêu anh ta, cho dù thua thì có sao đâu! Huống hồ chi, từ lúc bạn bắt đầu yêu người kia, bạn đã thua rồi.
Không giống với tình cảm đè nén của nam nữ chính, sau khi nam phụ và nữ phụ chia tay, cãi nhau cũng vậy, ồn ào khóc lóc cũng vậy, lúc nào cũng hữu ý vô tình mà dính dáng với nhau.
‘ Ván cờ thẳng thắn? "
Nếu như tình cảm của hai người đến cuối cùng lại bị từng lời từng lời nói dối bao biện, mà vốn phải là người thân thiết nhất lại phải hao tổn tâm sức đề phòng lẫn nhau, điều này xót xa đến cỡ nào.
Trong nhiều năm của cô và Lâm Cảnh, cô chưa từng lừa dối anh ta.
Ở nước Anh hai năm, ngoại trừ thời gian đi học, cô rất ít đeo mắt kính, cô không muốn bất kì người con trai nào lọt vào tầm mắt của cô ngoài Lâm Cảnh, cô biết yêu xa không dễ dàng, huống chi yêu xa cách cả một cái Đại Tây Dương. Cho nên Lý Nhĩ Lạc nỗ lực rất nhiều, trừ khử đi hết những nhân tố không thể khống chế giữa bọn cô.
Nhưng mà… Khóe miệng cô kéo ra một cái cười khổ tự giễu.
‘ Mượn sự bướng bỉnh khi cãi nhau, rải một cái làm nũng nhớ nhung? ‘
Phụ đề dưới màn hình chiếu vào mắt Lý Nhĩ Lạc, không khí trong tim dường như bị rút cạn trong nháy mắt, móng tay cô vùi thật sâu vào da thịt.
A, để đề phòng chuyện này phát sinh lên người mình, cô đã làm gì?
Cô vứt điện thoại, lên giường cùng một người đàn ông xa lạ, ngăn cách bản thân ở một góc lạ hoắc…
Chẳng lẽ cô không muốn làm nũng sao? Cô muốn! Cô muốn lắm chứ! Cô dứt khoát thế nào thì cô muốn quay lại nhiều như thế ấy!
Ở dưới lầu chung cư của anh ta đứng cả đêm lạnh cóng đến không còn cảm giác, cô muốn anh ta có thể một lần nhìn xuống dưới phát hiện ra cô đến cỡ nào, sau đó liều mạng giải thích với cô, sau đó cô trốn trong ngực anh ta khóc hết tất cả nỗi tủi thân ra nhất định không tha thứ cho anh ta.
Nhưng mà, không có gì cả.
Bởi vì trong tình cảm, cô không cho phép có một chút tì vết nào.
Trong hốc mắt của Lý Nhĩ Lạc hóa một tầng sương mù hơi mỏng, cô điều chỉnh hô hấp của mình, không cho một chút tình cảm dư thừa nào tiết ra ngoài, chẳng qua cô biết, trái tim cô đau kịch liệt biết bao.
Cô cười cười, bản thân cô… Thật sự rất tàn nhẫn.
Ngôn Bỉnh Sơ cảm giác được thân thể của cô từ từ trở nên cứng đờ, sau đó chậm rãi khôi phục lại, hơi thở hỗn loạn liên quan cũng dần dần ổn định lại.
Anh, sắc mặt không thay đổi, chỉ giả vờ như cái gì cũng không biết.
Mà đến cuối cùng của kết cục, Lý Nhĩ Lạc cảm thấy mình sắp không nhịn được nữa. Nam chính ở trên đường phố phồn hoa nhất hô hào “anh yêu em” đến khàn cả giọng, nữ chính cuồng ăn xoài bị đưa vào bệnh viện…
Vì sao?
Vì sao chứ!
Vì sao không thể ở bên nhau?
Vì sao người yêu nhau trời xui đất khiến lại đi ngược lối…
Lâm Cảnh…
Cảm giác trái tim bị xé rách, không khí trở nên mỏng manh, viền mắt ứ máu đau xót, nhưng vẫn cứ liều mạng mở to, cô sợ trong nháy mắt cô sẽ vỡ đê.
“Khóc.” Giọng nói Ngôn Bỉnh Sơ cứng rắn.
“Tôi không khóc.” Cô bướng bỉnh quật cường.
“Khóc!”
“Tôi không khóc!”
Ngôn Bỉnh Sơ quay qua nhìn chằm chằm hốc mắt đỏ bừng của cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng tia quật cường ở giữa mày cô, sau đó ôm cả người cô vào trong ngực, giọng điệu nhẹ như lông vũ quét qua bên tai cô, “Khóc đi.”
Nước mắt Lý Nhĩ Lạc rơi như mưa.
Cô quật cường như thế, quật cường đến mức khiến người khác phải đau lòng.
Ngôn Bỉnh Sơ nghe thấy tiếng khóc không màng tất cả của cô, đúng vậy, không phải nức nở, không phải nghẹn ngào, mà là không màng tất cả, dường như trong nháy mắt tất cả nụ cười trong khoảng thời gian trước đều tan biến.
Anh cho rằng cô ăn cơm đầy đủ, ngủ đủ giấc, đang chậm rãi hồi phục lại, thế nhưng tình cảm nhiều năm như vậy sao có thể đi qua vân đạm phong khinh [2] như vậy.
[2]: Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì (nguồn Internet).
Đúng thế, nhiều năm như vậy rồi.
Cô đúng thật là một diễn viên giỏi, ẩn giấu sâu đến vậy, biểu diễn tốt đến vậy.
Trong lòng Ngôn Bỉnh Sơ chậm rãi xây đắp sự chua xót, dường như bản thân còn chưa có được thì đã mất đi hàng vạn lần rồi.
Tất cả tế bào ồn ào náo động, Lý Nhĩ Lạc buông lỏng cái van nỗi buồn, làm cho chúng dâng trào ra.
Từng hàng nước mắt chảy qua gương mặt, lặp đi lặp lại có chút đau, đầu của cô do bị thiếu dưỡng khí mà hơi chóng mặt, nhưng vẫn không khống chế được suy nghĩ.
Đời người có bao nhiêu bất lực, chẳng hạn như là thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng hạn như là yêu anh ta. Mọi thứ thoạt nhìn cũng đều tầm thường, chẳng qua bản thân cô biết rốt cuộc đã không thể trở lại được nữa.
Mênh mông biển người, biển người mênh mông, chúng ta đi vào trong đó, nhưng cuối cùng lại không thể tìm lại nhau.
Từ nay về sau, anh gặp được người anh yêu, kết hôn sinh con, làm bạn cả đời, chỉ là những thứ này không còn liên quan đến em nữa.
Những suy nghĩ này từng chữ chuyển vào trong đầu cô, như từng cây đinh, bám vào từng kẽ xương của cô.
Lý Nhĩ Lạc chỉ cảm thấy trái tim tái nhợt đã chảy không ra một giọt máu, không khí keo kiệt không cho cô một tia dưỡng khí nào, chỉ còn lại hơi thở yêu đuối như dòng suối của cô, nhập bất phu xuất [3].
[3]: thu vào không bằng xuất ra.
Ngôn Bỉnh Sơ cảm nhận được cô khàn cả giọng, cảm nhận được ruột gan của cô đứt từng khúc, cảm nhận được giờ phút này cô không còn sức sống, dường như lại trở về điểm bắt đầu.
Cũng có thể vẫn luôn ở điểm bắt đầu, chỉ là anh không biết mà thôi.
Ngôn Bỉnh Sơ bế cô vào phòng ngủ, giúp cô đắp chăn đàng hoàng.
Rõ ràng không khác gì với mọi ngày, thế nhưng lúc này, Ngôn Bỉnh Sơ rõ ràng cảm giác được, cô như một dòng sông đang chảy đi.
Mà anh, bất lực.
Ngón tay Ngôn Bỉnh Sơ dần dần buộc chặt, lộ ra dày đặc khớp xương trở nên trắng bệch.
Đi vào phòng khách anh mở cửa sổ ra, gió lạnh không chút khách sáo tiến vào, thổi đi một phòng áp lực, mà sự lo lắng của anh lại không thể nguội dần.
- --------------------------------------------------------
Chào mọi người, dạo gần đây có vẻ như truyện được nhiều người biết đến hơn nên mình muốn cảm ơn đến tất cả các bạn đã ủng hộ mình. Mình trân trọng từng lượt xem, lượt bình chọn và cả bình luận của mọi người. Nhưng mình không muốn thấy những bình luận có những từ ngữ thô tục lắm và mình nghĩ cũng có nhiều bạn đọc khác cũng không thích điều ấy. Mình mong khi mọi người bình luận sẽ để ý đến câu từ của mình hơn, không chỉ riêng với những truyện của nhà mình Edit mà còn nhiều Nhà Edit khác nữa. Mình mong các bạn đọc của nhà mình sẽ là những độc giả thật văn minh và đáng yêu nhaaa. Một lần nữa cảm ơn tất cả các nàng đã ủng hộ tuiii \(^▽^)/