“Đúng thật là thầy ạ! Em còn tưởng vừa rồi em nhìn lầm nữa!” Trong giọng nói của cô gái mang theo sự vui mừng mơ hồ, thậm chí trên mặt còn ẩn chứa nét e thẹn nhợt nhạt.
“Ừ.” Ngôn Bỉnh Sơ cũng không biết nên nói gì.
Nhưng dường như Hàn Nhất Yên không nhận thấy được, tiếp tục hỏi: “Thầy ơi, thầy đến đây một mình ạ?”
Giang Tây Triết ở một bên nhịn xúc động muốn trợn trắng mắt, anh không thể làm mất mặt Sơ Sơ! Nhưng mà bạn học à cô hẳn là nên đi mua một cái mắt kính khổng lồ đi!
“Cùng với bạn.” Ngôn Bỉnh Sơ nhìn thoáng qua Giang Tây Triết bên cạnh.
Trong nháy mắt Giang Tây Triết nở một nụ cười rực rỡ, “Bạn học à chào em.”
Hàn Nhất Yên nhìn Giang Tây Triết, cũng tự nhiên hào phóng chào hỏi anh chàng, “Bạn của thầy cũng đẹp trai đến thế!”
Giang Tây Triết cũng rất hưởng thụ lời khen này, tâm trạng của anh chàng tươi đẹp nói với Ngôn Bỉnh Sơ: “Tớ qua bên kia xem một chút.”
Đùa à! Đối với một người chơi trong bụi hoa nhiều năm như anh, tâm tư của cô ta vô cùng trong suốt.
“Thầy ơi, thầy có thể đi ra ngoài một chút không?”
Ngôn Bỉnh Sơ muốn từ chối, lại không tìm được cái cớ nào tốt.
“Ừ.”
Vẻ ngoài của Hàn Nhất Yên rất xuất chúng, cho người ta cảm giác giống một cây hoa mẫu đơn vừa nở rộ, trong vẻ hiền thục xinh đẹp còn hoà lẫn sức sống của người trẻ, tỏa ra một hương thơm nhàn nhạt, khiến người ta rất thoải mái.
Có thể có liên quan đến sở thích thường ngày, từ nhỏ cô đã tập đàn dương cầm và múa, đối nhân xử thế cũng tự nhiên hào phóng, khí chất điềm đạm lại làm người ta liếc mắt một cái là phân biệt cô ra khỏi những người khác.
Hai người đi song song trên đường nhỏ, sự yên tĩnh bên ngoài đối lập với bên trong.
“Thầy, em… Rất thích tiết học của thầy.” Dáng người Hàn Nhất Yên cao gầy, đứng bên cạnh của Ngôn Bỉnh Sơ cũng không có vẻ lùn.
“Cảm ơn.” Ngôn Bỉnh Sơ cúi đầu nhìn đường đi, đôi mắt không có một tia gợn sóng.
Hàn Nhất Yên đối với thái độ không nóng không lạnh của Ngôn Bỉnh Sơ có chút mất mát, mặc dù biết tính cách của anh là vậy, lại không khống chế được cảm xúc của bản thân, cho nên cô đột nhiên đứng trước mặt Ngôn Bỉnh Sơ.
“Ngôn Bỉnh Sơ, em thích thầy.”
Một giây, hai giây……
Không khí cực kì yên tĩnh.
Ngôn Bỉnh Sơ nhìn bộ dáng cô ta ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo ánh sáng, can đảm như vậy, giống cô đến vậy…
“Thầy ơi, em… Có thể ôm thầy một chút được không?”
Nếu cô đứng trước mặt anh thì tốt biết bao, anh nhất định sẽ gắt gao mà khóa cô trong ngực, không bao giờ cho cơ hội để cô rời đi…
Hàn Nhất Yên thấy anh không nói lời nào, cho là anh thầm chấp nhận, sau đó hơi ngượng ngùng nhẹ nhàng ôm lấy Ngôn Bỉnh Sơ.
Cô ta đột nhiên đến gần, cuối cùng Ngôn Bỉnh Sơ cũng bơi ra khỏi mạch suy nghĩ của mình, nhẹ nhàng đẩy cô ta ra: “Thời gian không còn sớm, trở về đi.”
“Thầy, em chỉ muốn nói tấm lòng của em vào hôm nay, vốn là muốn gọi điện thoại cho thầy, không nghĩ rằng vận may hôm nay tốt đến vậy, lại gặp thầy ở nơi này. Thầy không cần trả lời em, sau này, em vẫn sẽ thích thầy.”
Hàn Nhất Yên nói xong, trên mặt treo một ý cười thỏa mãn xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng của cô ta, Ngôn Bỉnh Sơ không có một tia xúc động, thậm chí đến cả ánh mắt cũng chưa từng gợn sóng, có điều chỉ nhìn vầng ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời kia, nhìn hồi lâu, lái xe về nhà.
Căn nhà mà Lý Nhĩ Lạc đã từng ở qua.
…
Trong phòng khách sạn, đèn tắt, Lý Nhĩ Lạc nằm trên giường lớn, nhìn ánh trăng mơ màng ngoài cửa sổ.
Lâm Cảnh… Chắc là đang bên người khác nhỉ.
Lý Nhĩ Lạc lắc lắc đầu, dường như muốn vứt Lâm Cảnh đang xuất hiện trong đầu ngay lúc này ra ngoài.
Cô lật người, tay chạm đến một nửa kia giường.
Vậy người đàn ông ấy thì sao?
Sau khi cô rời đi, anh có tức giận hay không, có nhớ đến cô hay không…
Lý Nhĩ Lạc cười, tuy không tìm được lý do vì sao anh lại phải tức giận khi cô rời đi, nhưng mà cô hy vọng anh không cần quên cô nhanh đến thế…
Bởi vì, cô có một chút nhớ anh.
Lý Nhĩ Lạc nhìn vầng trăng sáng tỏ trên bầu trời, hóa ra người xưa nói ‘Thiên lý cộng thuyền quyên’ [1] đúng là lưu luyến triền miên như vậy.
[1]: Đây là một câu trong bài thơ “Thủy điệu ca đầu” của Tô Thức (còn được gọi là Tô Đông Pha). Nó có nghĩa: Tôi chỉ hy vọng rằng những người mà tôi bỏ lỡ sẽ được an toàn trong một thời gian dài, không phụ thuộc vào hàng ngàn núi và sông. Câu này thường được sử dụng để dành những lời chúc tốt đẹp cho những người thân yêu ở xa.
…
Sáng ngày hôm sau.
Mãi lâu sau Morgan vẫn không nghe Lý Nhĩ Lạc trả lời, ngẩng đầu lên chỉ thấy cô ngây người nhìn Madeleine trên bàn.
Nhìn không ra cảm xúc gì.
Anh không nói nữa, tựa như không nhìn thấy gì cả, uống một ngụm cà phê. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, rốt cuộc Morgan cũng lên tiếng: “Đi thôi.”
Lý Nhĩ Lạc buông mi xuống, tất cả sóng gợn nhỏ nhặt cùng với tình cảm không rõ đều theo động tác chớp mắt bị che đậy trong con ngươi.
Lại lần nữa mở mắt, cô đã quay trở lại là cô.
“Xin lỗi.”
Morgan cười lắc lắc đầu, sau khi mặc áo khoác tử tế lên xe, anh chở cô ra sân bay.
Từng ngày không nhanh không chậm trôi qua, chuyến du lịch một tuần của bọn cô đã kết thúc, “việc lớn” cô muốn làm cũng đã thuận lợi làm xong, năng suất làm việc của thầy thực sự rất cao, hôm qua cô đã nhận được bằng tốt nghiệp của cô.
Mà chuyện này, cô muốn trở về rồi mới nói cho ba mẹ biết, bởi vì cô không dám đảm bảo sau khi cô nói xong, hai người họ còn có thể tiếp tục giữ vững một tâm trạng tươi đẹp, ngắm phong cảnh.
Sáng hôm nay cô muốn tạm biệt Morgan cho thật tốt, không nghĩ đến…
Haiz.
Tốc độ lái xe rất ổn định cũng không chậm, rất nhanh đã đến sân bay, ba mẹ đã ở sân bay chờ cô.
“Anh không tiễn nữa.” Morgan cũng giống cô là vô cùng không thích khung cảnh chia tay.
“Được thôi.”
Lý Nhĩ Lạc mở cửa xuống xe, cách một tấm kính cười với anh, sau đó không quay đầu lại mà đi vào trong.
“Joi!”
Lý Nhĩ Lạc dừng chân, xoay người, phát hiện Morgan cách đó hơn mười mét đang bước về phía mình.
Chỉ còn một bước chân, dừng lại.
“Ừm?”
Morgan nhìn cô gái trước mắt, luôn cảm thấy lần này cô về đây có chút không giống trước, ít cười hơn? Tâm trạng nặng nề? Morgan không khỏi nghĩ đến bộ dạng vừa nãy cô sững sờ nhìn Madeleine.
“Lạc Lạc… Có việc gì thì tìm anh.” Những lời Morgan muốn nói không chỉ ngừng ở đây, nhưng cuối cùng anh cũng không biết nói gì, chỉ đọng lại thành mấy chữ này.
Lý Nhĩ Lạc nghe hai chữ kia phát âm không thể chuẩn hơn nữa, thời khắc này cùng với địa điểm này, tuyến lệ của cô lại sắp khống chế được.
Morgan là người bạn tốt nhất ở Anh của cô, là đàn anh của cô, là người bạn cùng hợp tác với cô, rất nhiều cuộc thi trong và ngoài nước, đều là hai người cùng tham gia, sau đó cùng nhau đứng nhận giải thưởng trên sân khấu, nhận lấy vinh quang thuộc về bọn họ!
Ở cái đất nước xa lạ này, Morgan đã chăm sóc cô nhiều thế nào, trong lòng Lý Nhĩ Lạc rất rõ ràng, trong học tập và công việc có thể tìm được một người như vậy, thật sự không dễ dàng.
Mang theo hốc mắt phiếm hồng, Lý Nhĩ Lạc ngẩng đầu lên nở nụ cười ——
Cô có tài đức gì chứ!
Tiến lên một bước, Lý Nhĩ Lạc cho anh một cái ôm, “Thành phố A rất gần.”
“Ừ, cũng chỉ mười mấy giờ mà thôi.”
Lý Nhĩ Lạc xoay người, lại một lần nữa đi vào trong đoàn người đến người đi, lần này không quay đầu lại.
Con người mà! Luôn đi xuyên qua một người lại một người trong đám người, tới tới lui lui vài lần, ngay cả người thân thiết nhất bên cạnh cũng thay đổi, mà bước chân vội vàng kia, ai cũng không ngăn lại được.
Lý Nhĩ Lạc lắc lắc đầu, cảm thấy gần đây cô càng thêm lập dị.
…