Rèm cửa sổ nửa che nửa hở, ánh mặt trời mùa đông xuyên thấu qua kính thủy tinh lưu loát rơi xuống nền đất, đọng lại trên mặt Lý Nhĩ Lạc, gương mặt vốn dĩ không có mấy phần huyết sắc lại càng thêm trong suốt.
Ngôn Bỉnh Sơ ngồi ở chỗ tối, hai chân thon dài bắt chéo nhau, dựa lưng về phía sau, ngón tay vô thức vuốt ve tay vịn ghế dựa, tầm mắt dừng ở trên người cô.
Anh chưa bao giờ là một người thích lo chuyện bao đồng, nguyên nhân anh cứu cô là gì?
Ngôn Bỉnh Sơ suy nghĩ năm giây, có lẽ là ở đất khách quê người nhìn thấy một gương mặt phương Đông thân thuộc cùng với tình huống nghiêm trọng của cô, sự lương thiện mà xưa nay chưa từng có mà bộc phát.
Nhưng đây là tất cả những điều anh có thể làm.
Anh không thích phiền phức, mà cô?
Tầm mắt của Ngôn Bỉnh Sơ từ trên mặt cô dịch chuyển đến đôi hoa tai tình nhân.
Rất phiền phức.
Anh cầm lấy di động bấm số điện thoại của mợ, trước một giây ngay lúc anh định nhấn nút gọi thì anh lại do dự.
Để cho mợ ấy đến đây thì chắc chắn mợ sẽ nghĩ nhiều, đến cuối cùng vẫn không thể yên tĩnh, anh cười một cách bất đắc dĩ, sau cùng anh lại gọi bảo mẫu của ba mẹ Kevin tới.
Thấy người đến tuổi cũng không lớn, Ngôn Bỉnh Sơ dặn dò cô ấy cẩn thận một chút, sau đó liền xuống phòng khách dưới lầu để đọc sách.
Hội nghị nghiên cứu kiểu thế này anh đã tham gia rất rất nhiều lần rồi, cũng không có điểm nào làm anh thấy hứng thú, mặc dù là thế, mỗi năm Ngôn Bỉnh Sơ vẫn đáp ứng lời mời tham gia, chuẩn bị tài liệu đầy đủ chu đáo.
Tính anh rất hờ hững, ít khi có thứ gì anh vô cùng thích hoặc cực kì ghét.
Đây cũng là không lâu sau đó những ngày sống chung, Lý Nhĩ Lạc luôn cảm thấy Ngôn Bỉnh Sơ tựa như ánh mặt trời mùa đông, trông rất ấm áp, nhưng lại mang theo hờ hững xa cách, giống như là cách một tầng pha lê làm người không thể chạm đến.
“Tiên sinh?”
Ngôn Bỉnh Sơ ngẩng đầu lên, nhìn thấy người giúp việc đã đứng trước mặt anh từ lúc nào.
“Vị tiểu thư này muốn tắm rửa nên có quần áo không ạ?”
Anh là một người đàn độc thân lâu năm, đáp án đương nhiên là không có.
Hơn nữa Ngôn Bỉnh Sơ nhìn gương mặt phiếm hồng của người giúp việc cũng đã hiểu rõ “quần áo” không đơn giản chỉ là quần áo.
Ngôn Bỉnh Sơ lấy ra một cái bóp màu đen, tiền bên trong là ở trong nước đổi, anh rút ra vài tờ đưa cho người giúp việc, “Thật ngại quá, ở đây không có, chỉ có thể phiền cô đi ra ngoài mua.”
Sau khi mua xong quần áo về, người giúp việc pha nước ấm cho cô tắm, thay quần áo cho cô, thu dọn ổn thỏa rồi mới rời đi.
Cùng với âm thanh cửa đóng lại, Ngôn Bỉnh Sơ thấy chiếc đồng hồ khung đen trên tường đã chỉ số 12, bởi vì hôm qua mới đến New York, trong tủ lạnh không có thứ gì cả.
Anh lên lầu nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, từ bên ngoài nhìn vào cô gái đang nằm trên giường.
Bởi vì do mới tắm xong nên trên mặt cô cuối cùng đã có chút hồng hào, quần áo ở nhà màu vàng nhạt từ trong chăn lộ ra một tí.
Trông thấy không có gì không ổn, anh thay quần áo lái xe đi ra ngoài.
Lý Nhĩ Lạc cảm thấy chính mình đã mơ một giấc mơ rất dài.
Cô mơ thấy Lâm Cảnh cùng người phụ nữ khác đi lên lầu, trở về căn phòng mà cô ta tự tay trang trí, còn có chiếc giường mà bọn họ cùng nhau chọn. Bọn họ dây dưa bên nhau, cô muốn tách bọn họ ra, lại không thể bước lên một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta càng ngày càng xa rời.
Cô bị kẹt tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Người cô rất nóng, tựa như sắp bốc cháy, cảm giác toàn thân nặng bất thường, cũng cảm thấy nhẹ đến suýt bay lên.
Ngôn Bỉnh Sơ về đến nhà đã là 10 giờ tối, vốn dĩ là sau khi hội nghị chấm dứt anh lập tức trở về, thế nhưng Kevin đã gọi đến mấy người bạn, mọi người tụ họp.
Trên người anh phát ra nhàn nhạt mùi rượu, bước chân có hơi loạng choạng, nhưng vẫn thuận lợi lên lầu.
Đi vào phòng ngủ, bật chiếc đèn ngủ lên, bàn tay vẫn chưa tỏa hết khí lạnh đêm đông phủ lên trán của cô.
Kinh sợ làm men say của anh lập tức tan thành mây khói!
Quá nóng!
Anh bước những bước chân dài, một bước bằng hai bước gộp lại, đem nhiệt kế từ hòm thuốc dưới lầu mang lên, hướng về cái trán cô ấn xuống.
40.2℃.
Mặc kệ có tác dụng hay không, nhất định phải đến bệnh viện, anh hết sức bình tĩnh gọi cho Kevin một cuộc điện thoại, nhờ anh ta đến bệnh viện chuẩn bị trước.
Ngôn Bỉnh Sơ mặc thêm áo lông cho cô, tốc độ rất nhanh, động tác trên tay cũng rất nhẹ nhàng.
Chợ đêm hòa cùng những đám mây hồng tạo ra ánh đèn đầy màu sắc, dội vào gò mà của Ngôn Bỉnh Sơ, làm cho khuôn mặt tuấn tú của anh hiện lên một lớp ánh sáng mơ hồ.
Nhưng vào giờ phút này, giữa hai lông mày của anh thể hiện hơi chút lo lắng bán đứng đôi mắt sâu thẳm của anh.
Thời điểm anh dừng xe trước cửa bệnh viện, đã có nhân viên y tế ở bên ngoài chờ, nhìn cô bị cáng nâng đi vào, anh mới dựa vào thân xe thở hổn hển.
Anh lấy ra một điếu thuốc, ngọn lửa yếu ớt nổi lên, trong nháy mắt châm đến điếu thuốc khô hanh, tay trái có chút bực bội mà nới lỏng cố áo sơ mi.
Anh không dám nghĩ.
Nếu như hôm nay anh lại trở về muộn tí nữa.
Nếu như anh về nhà không không đi thẳng vào phòng ngủ.
Nếu như anh không có sờ cái trán của cô.
……
Quá nhiều cái nếu như, may mắn cũng chỉ là nếu như.
Anh dập tắt điếu thuốc đã cháy hơn phân nửa ném vào thùng rác bên cạnh, bước chân trầm ổn đi vào bệnh viện.
“Sao rồi?” Anh đi đến bên ngoài phòng cấp cứu, xuyên thấu qua tấm kính nhìn tình huống bên trong, giọng nói bị rượu và thuốc lá làm cho khàn khàn.
“Tình trạng hiện tại rất không ổn, bên trong đều là bác sĩ lão luyện của bệnh viện”, Kevin mới vừa uống rượu, không thể đi vào, “Cô gái này rốt cuộc là ai chứ?”
“Nhặt được.”
Kevin nhìn sắc mặt của anh mà lo lắng, câu này một chút cũng không giống là đáp án thật sự.
“Ôi chao…” Anh chàng cảm thấy thực bất đắc dĩ, “Đều xảy ra tình trạng như vậy rồi, cậu không thông báo cho người thân cô ấy sao?”
Ngôn Bỉnh Sơ lúc này mới phát hiện ngoại trừ cuộc gọi đến của cô gái kia, điện thoại di động của cô đã hết pin tự động tắt máy, anh không biết bất kỳ tin tức gì.
“Tôi sẽ nghĩ cách thông báo cho bọn họ, cậu ở đây trông chừng, viện phí cậu trả trước đi, tôi trở về nhà một chuyến.” Tình huống hiện tại không mấy lạc quan, nếu như thật sự xảy ra chuyện, nhất định phải thông báo người nhà của cô.
“Được rồi, đi đường cẩn thận.” Kevin vỗ bả vai Ngôn Bỉnh Sơ, anh khẽ gật đầu, liền sải bước rời đi.
“Ơ kìa! Chờ một chút!” Kevin kịp thời gọi lại đã đi đến chỗ ngoặt Ngôn Bỉnh Sơ, “Đợi lát nữa lại đi, bên trong kết thúc rồi.”
Mấy người bác sĩ mặc áo blouse trắng từ bên trong đi ra, Kevin hỏi có chuyện gì.
“Tạm thời ổn định, nếu như trong vòng 6 tiếng có thể khôi phục nhiệt độ cơ thể bình thường, đồng thời không tái phát nữa hẳn là không có vấn đề gì.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.
Cùng bác sĩ nói cảm ơn, hai người bọn họ trở về phòng bệnh.
“Đã rất muộn rồi, cậu về nhà nghỉ ngơi đi.” Ngôn Bỉnh Sơ nói với Kevin.
“Không cần khách sáo, tôi và cậu thay phiên nhau chăm sóc trong chốc lát.” Chăm sóc người bệnh là cực nhất.
“Ngày mai tôi không có đi làm.” Ngôn Bỉnh Sơ nói.
Kevin không còn lời nào để nói, “Được thôi, tôi về trước, cậu tranh thủ thời gian ngủ một lát đi.”
Tiễn Kevin ra ngoài phòng bệnh, Ngôn Bỉnh Sơ liền trở lại.
Anh ngồi lên chiếc ghê cạnh giường bệnh, mượn ngọn đèn mờ nhạt mà quan sát cô, trên trán cô có chút mồ hôi, môi bởi vì thiếu nước trở nên trắng bệch.
Ngôn Bỉnh Sơ lại đi ra ngoài một chuyến, khi trở về trong tay có thêm một cái ấm áp khăn mặt, đắp lên trán cô, còn lấy thêm một lọ nước khoáng cùng tăm bông.
Thấm ướt một cái tăm bông, sau đó nhẹ nhàng chấm lên đôi môi tróc da của cô, lại như vậy một hành động tới tới lui lui, anh cũng không cảm thấy vô vị.
Đôi môi rốt cuộc trở nên có huyết sắc, thay cô đắp lại góc chăn, anh lần nữa ngồi lại trên ghế.
Một cánh tay chống ở tay vịn của ghế dựa, đầu nhẹ nhàng dựa vào, đôi mắt hơi nhắm lại, từ sáng đến giờ, anh thật sự có chút mệt mỏi.
Đêm thanh lạnh, yên tĩnh.
Bông tuyết rả rích, cơn gió lạnh hiu quạnh thổi tới màn sương mù, hợp lại thành tuyết bay, dây dưa dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Lý Nhĩ Lạc cảm thấy có vô số sợi dây vô hình buộc chặt chính mình, mà mí mắt phảng phất nặng đến nghìn cân, làm cô không mở mắt ra được, cô không có sức mở mắt ra.
Trong lúc mơ hồ, lông mi động đậy mở ra một khe nhỏ.
Cô không nhìn thấy rõ điều gì cả, liền nhờ ánh trăng sáng tỏ và ánh đèn mờ nhạt âm trầm, cô dường như thấy được hình dáng của một người đàn ông.
Có lẽ bởi vì ánh đèn, cả người anh đều đắm chìm trong ánh sáng, vô cùng dịu dàng, ngũ quan lại rất mơ hồ.
Cô muốn nhìn rõ ràng một chút.
“Ưm…”
Chỉ là chưa kịp nhìn thấy rõ điều gì, cô đã bị cơn buồn ngủ chiếm lấy, lại một lần nữa rơi vào giấc mơ vô hạn tuần hoàn vạn kiếp bất phục[1].
[1]: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Ngôn Bỉnh Sơ mở to mắt, tầm mắt rõ rãng, không có một chút dấu vết nào giống vừa tỉnh ngủ, vừa rồi là ảo giác của anh sao?
Anh từ ghế trên đứng lên đi đến bên giường, hơi hơi cong lưng, sờ soạng cái trán của cô, hình như đã hết sốt rồi.
Để xác định lại một lần nữa, anh lại cầm lấy nhiệt kế bên cạnh đo một chút.
38.7℃.
Tuy rằng nhiệt độ vẫn là rất cao, hên là thấp hơn vừa nãy, Ngôn Bỉnh Sơ nâng tay lên nhìn đồng hồ, đã rạng sáng bốn giờ. Gọi hộ sĩ trực ban giúp chăm sóc cô trong chốc lát, anh lái xe về nhà một chuyến.
Đem di động của cô lấy ra, may mắn là cùng nhãn hiệu điện thoại, có thể sử dụng đồ sạc của anh.
Vừa mới mở máy điện thoại, liền có một cuộc gọi gọi đến, trong không khí yên tĩnh vang lên có chút đột ngột.
Ngôn Bỉnh Sơ nhận ra là cái tên ngày hôm qua.
“A lô, xin chào.”
“Chào anh, hiện tại tôi vừa xuống máy bay, một lát là có thể đến rồi.” Lưu Hạ vừa đi vừa nói chuyện, ngữ tốc rất nhanh, lúc nói chuyện còn thở dốc.
“Cô đi thẳng đến bệnh viện đi, cô ấy hiện giờ đang ở trong bệnh viện.” Ngôn Bỉnh Sơ nhàn nhạt nói.
Lưu Hạ vừa nghe đến hai chữ bệnh viện, nhanh như gió bước chân dừng lại, giọng nói không thể không cao lên một âm sắc, “Bệnh viện, cậu ấy gặp chuyện gì?”
“Đêm qua sốt cao có chút nghiêm trọng, chẳng qua hiện tại đã từ từ hạ sốt, cô không cần lo lắng.”Ngôn Bỉnh Sơ lại nói cho cô địa chỉ bệnh viện mới cúp điện thoại.
Anh muốn đứng dậy lên lầu lấy vài món đồ, kết quả không cẩn thận đụng thứ gì đó rơi xuống, đồ vật rải đầy đất.
Ngôn Bỉnh Sơ cúi người xuống, hình như là cái túi của cô.
Anh nhặt lên thẻ căn cước trên mặt đất, ánh mắt lướt qua cái tên kia, môi mỏng khẽ nhúc nhích đọc lên ba chữ ——
Lý Nhĩ Lạc.