"Miyazaki, cậu có muốn đi ăn không?"
Người nam cất tiếng đưa ra gợi ý kết hoạch cho ngày nghỉ hiếm hoi của bọn họ. Đã cất công tới đây rồi thì tranh thủ thư giãn luôn, nhỡ may về sau khó có ngày có thể tận hưởng.
Người con gái không cất lên lời, đôi mắt sâu thẳm, lặng lẽ như có tâm tư trong đầu.
"Cậu ta sao thế nhỉ?"
Thấy Yuno trầm mặc từ lúc ra khỏi bệnh viện. Không, chính xác hơn là từ lúc đi lạc. Khác hẳn dáng vẻ phấn khích lúc mới đến, cứ như là 1 con người khác vậy. Việc tâm tình thay đổi liên tục thế này khiến Todoroki nhiều lúc khó hiểu.
Đang bước đi bình thường thì bỗng Yuno dừng lại, cúi gầm mặt xuống. Mái tóc đen che gần hết khuôn mặt khiến Todoroki không nhìn ra tâm trạng của cô.
Cậu cũng dừng lại, đưa tay lên lay vai Yuno tính hỏi thăm. Nhưng chỉ mới chạm, cô đã ngưởn mặt lên mắt đối mắt với cậu.
Không còn đôi huyết mâu to tròn rực rỡ tựa ngọn lửa hồn nhiên, thay vào đó là đôi mắt màu ruby cuốn hút có phần yêu mị.
Nếu như ban nãy là vẻ đẹp thuần khiết như thiên thần thì giờ đây, đôi mắt ấy mang vẻ đẹp mị hoặc, quỷ quyệt của ác ma.
"Todoroki?"
Yuno ngỡ ngàng nhìn người đối diện, sao cậu ta lại ở trước mặt? Lẽ nào lúc cô bị ảnh hưởng của tác dụng phụ năng lực?
Hẳn là đã gây cho cậu ta không ít phiền phức.
"M-Miyazaki, cậu trở lại bình thường rồi à?"
Todoroki giật mình thu tay lại. Giọng nói nhàn nhạt và cách xưng hô này chắc chắn là của Yuno mọi khi. Cậu thở phào, thế này chắc nhẹ nhàng hơn khi trông chừng cái con người kia.
Yuno cười ôn nhu, lúc trước cô rất biết ơn Todoroki vì đã giúp cô nhận ra anh hùng tuyệt vời như thế nào. Cô đã quyết định thử mở lòng với bọn họ nên là tâm tình tốt hơn nhiều khi đối mặt với các bạn. Dĩ nhiên... bao gồm cả cậu ta.
"Ừ, tại tôi dùng năng lực quá độ nên hồn trí trở thành đứa trẻ."
Yuno không keo kiệt giải thích điểm trừ Kosei của cô.
"Hôm qua làm phiền rồi. Cảm ơn cậu." Yuno vừa nói vừa cúi đầu cảm tạ.
"Không có gì. Tiện tay thôi." Todoroki đưa mắt ra chỗ khác đáp lại lời, "Ra là cô ấy cũng có điểm yếu."
Nhớ lại mấy chuyện tối hôm qua, cô bất giác xấu hổ không thôi. Đống phiền phức đó làm Yuno không biết tìm cái hố nào để chui xuống. Mà cô lại gây cho Todoroki thực nhiều phiền phức.
Để đáp lễ nhưng đối với cô là mua chuộc không cho cậu ta mở miệng loan tin về chuyện tối qua, Yuno đã mời Todoroki đi ăn món cậu ta thích.
Không ngờ cậu ta thích Soba, đó là món ăn mà hồi bé mẹ cô nhiều lần làm cho cả nhà. Lúc đó 1 nhà 3 người quây quần bên nhau mỗi tối hạnh phúc không thôi.
Gắp đũa mì xam xám nửa chừng thì dừng lại. Đĩa mì này tuy là món đặc sản của quán, hương vị dĩ nhiên là không tầm thường.
Thế nhưng chưa kịp đưa lên miệng, Yuno lại có cảm giác hương vị rất khó nuốt.
Bởi vì trong thâm tâm của cô, hương vị do mẹ cô làm vẫn là ngon nhất. Do đó, Yuno không thể dễ dàng chấp nhận những món ăn do người khác nấu.
Nhìn cậu bạn nam đối diện ăn ngon lành, khuôn mặt hiện lên sự thoả mãn, lòng Yuno pha xen chút ghen tỵ.
Đã rất lâu cô không có nổi 1 bữa ăn ngon miệng. Từ ngày tai nạn đó, Yuno cũng chẳng có tâm trạng gì thưởng thức sơn hào hải vị. Thứ cô quan tâm chỉ là dinh dưỡng trong thực phẩm.
"Sao vậy Miyazaki, không hợp khẩu vị à?"
Cậu trai tóc 2 màu hỏi. Tuy rằng đây là món khoái khẩu của cậu nhưng không phải ai cũng thích hay ăn được.
"À, không. Tôi là đang ngắm cậu ăn thôi."
Khoé miệng cong cong cười tít mắt trêu chọc, thành công khiến bạn nam mặt đỏ ửng.
Todoroki hơi đỏ mặt, không dám nhìn gương mặt xinh đẹp của Yuno. Vội vã cúi xuống tiếp tục ăn, cố gắng không để ý cô nữa.
Chẳng mấy chốc, đĩa Soba của Todoroki cũng đã thấy đáy. Yuno nhìn lại đĩa của mình vẫn còn nguyên si liền đẩy về phía cậu.
"Cho cậu."
"..."
Todoroki khó hiểu nhìn suất Soba đầy đủ ban nãy cậu gọi cho Yuno.
"Tôi không ăn được mộc nhĩ."
Ra là không ăn được mộc nhĩ, lần sau cậu sẽ chú ý.
"Hôm nay tôi là người mời, cậu cứ ăn thoải mái."
Todoroki ậm ừ trả lời rồi ăn tiếp phần cô đưa. Bữa ăn này sẽ rất ngon lành và thoả mãn nếu như Yuno không nhìn chằm chằm rồi thi thoảng cười cậu.
"Mặt cậu dính nước sốt kìa."
Bất chợt cô đứng dậy lấy giấy lau khoé miệng của anh. Khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện gần làm Todoroki cứng người, đôi má tự nhiên xuất hiện vài vạch hồng.
Yuno lau xong chuẩn bị rút tay lại thì mới nhận ra ban nãy mình vừa làm cái gì. Cô đỏ mặt xấu hổ, rời khỏi chỗ ngồi.
"X-Xin phép."
Bước nhanh ra quầy thanh toán, đưa nhân viên chiếc thẻ Visa vàng kim để trả tiền. Ra khỏi quán mì Soba, mặt Yuno khắc này vẫn không ngừng ửng đỏ.
Ban nãy cô đã làm cái gì vậy. Cơ thể không tự chủ mà muốn chạm vào Todoroki. Chắc không phải năng lực của mặt nạ Sharlor vẫn còn có tác dụng đâu nhỉ.
Tuy bỏ đi như vậy có chút bất lịch sự, nhưng cô rất ngại đối mặt với cậu ta lúc này.
Vẫn nên là sớm trở về nhà thôi.
.....
"Rầm"
Âm thanh sập cửa thanh tuý vang lên. Cánh cửa gỗ khắc hoa văn cổ đại mạnh mẽ bật ra. Trọng lượng nặng nề đập vào 2 bên tường khiến chúng sứt mẻ. Khói bụi trắng mờ mịt bay lất phất nhất thời làm quang cảnh lộn xộn, hoang tàn.
Người bên trong vì trấn động to lớn này mà giật mình quay lại.
Mẹ nó, các ông đang họp chuyện chính sự. Ai dám ngang nhiên phá hoại giây phút quý báu này chứ?
Từ trong làn khói, bóng đen từ từ bước ra. Khoác trên mình bộ Kimono tuyệt diễm, cô gái tựa yếu mềm vậy mà không phí chút sức lực đẩy cánh cửa nặng hơn trăm tấn.
Các bô lão bàng hoàng nhìn người con gái có dung nhan tuyệt diễm.
Yêu mị có.
Mãnh liệt có.
Xinh đẹp có.
Tất cả dường như hội tụ trong cô gái, món quà của thượng đế.
"Lại là ngươi?"
Kẻ duy nhất bình tĩnh, từ tốn quan sát mọi sự việc cũng chính là gia chủ. Ông biết người này sẽ đến vì chiếc mặt nạ kia.
"Trưởng bối, các người có phải chê mình sống đủ lâu?"
Không vòng vo, giọng nói trong trẻo hằng ngày giờ đây mang sự giận dữ, tàn ác, đối mắt huyết chứa đầy lãnh khí. Nhiều vị còn lạnh rúm người, hãi hùng vì sự hắc ám trong cô.
Người con gái này nhìn họ bằng ánh mắt hận thù, phẫn nộ nhất mà họ từng nhìn thấy.
Phía sau lưng là hàng loạt vệ sĩ, cận vệ ngã xuống đất. Trang phục đồng nhất của bọn họ không bẩn thì cũng rách, người không gục thì cũng chẳng còn năng lực đứng lên.
Cảnh tượng kinh hoàng, thảm hại và thất vọng. Nếu người ngoài nhìn thấy được, không biết Miyazaki gia tộc đào mấy cái lỗ cho xuể nữa. Đường đường là các cận vệ ưu tú, giỏi nhất lại dễ dàng gục ngã.
Mà mấy chục nhân tài như bọn họ đều bị 1 cô gái đánh đến mất thể diện. Người ấy giống như bông hồng thu hút ong bướm nhưng lại chứa sự nguy hiểm như gai của nó.
Nếu không phải có gia chủ bên cạnh cũng toả ra khí chất vương giả thì nhiều người cũng bị uy áp này đánh bại thứ khí chất kiêu ngạo mà hiếm ai tại độ tuổi cô có được.
Đó là bản chất của 1 vị hoàng đế, người đứng đầu bẩm sinh.
"Không phải chuyện chiếu cố và ủng hộ hậu bối là nguyên tắc hiển nhiên ư? Sao các người lại cùng nhau bắt tay vào phạm lỗi "nhỏ" đó vậy?"
Thanh âm lần nữa vang vọng khắp không gian tĩnh lặng. Nhưng đáp lại Yuno chỉ là sự im re của các trưởng lão. Họ quá sợ hãi uy áp đó, như thể các ông đang đối diện với nữ vương của thiên hạ. Vậy mà chính các ông lại là người phải cúi đầu trước cô, hậu bói của gia tộc.
"Miyazaki Yuno, đồ hỗn xược nhà ngươi còn không mau quỳ xuống trước tiền bối."
Một nam nhân có độ tuổi trung niên gào ầm lên. Hiển nhiên trong giọng nói còn có sự kiêu căng, ngạo mạn.
Gia chủ thầm nghĩ tên đó ăn gì mà sao can đảm như vậy. Bộ chưa trải sự đời à? Nghĩ lại ông mới nhớ, đúng là hắn ta vừa mới trở thành 1 trong kẻ đứng đầu chỉ mới tuần trước.
Ánh mắt Yuno trầm xuống khiến không gian xung quanh cũng theo đó giảm nhanh chóng. Có người thì cảm thấy lạnh cóng cả người, dù thời điểm này là mùa nóng trong năm.
Chỉ riêng nam nhân vẫn không biết sống chết đứng đó vênh váo.
Nam nhân hống hách kia định lên tiếng chửi rủa lần nữa. Nhưng chưa kịp thốt lên 1 từ thì đã bị Yuno hoa hoa lệ lệ đá bay vào vách tường.
"Ngu xuẩn!" Các bô lão không hẹn mà thầm than.
Hiển nhiên bọn họ cũng không có cách nào lên tiếng. Bởi vì đây gần như là việc diễn ra thường xuyên mỗi khi con bé đó triệu kiến.
Đến nay các trưởng lão ai cũng được Yuno gửi gắm 1 món quà hảo tâm, chỉ riêng gia chủ là chưa có.
"1 đại tiểu thư như ngươi đừng có làm càn. Có gì bình tĩnh xét xử." Ryuji lúc này cũng ra mặt, nãy giờ chỉ vẻn vẹn quan sát.
"Hừ!" Yuno thu lại sát khí nhưng không gian trong phòng vẫn như vậy, 1 độ cũng không nhích lên.
"Lòng tham của các người lớn đến mức làm ra cái chuyện vô nhân đạo với ta. Gia quy của tổ tiên cũng không thèm để trong mắt. Trưởng bối các ngươi mục nát từ khi nào vậy?"
Là câu hỏi, nhưng ngữ điệu lại giống như khẳng định sự thối nát của mấy người kia. Giọng nói ấy tuy là trong trẻo, nhưng là vang lên 1 âm thanh chết chóc đến tận cùng.
———————————————
HAPPY NEW YEAR!!!🎊🎆