Editor : Yume0000
[ kí chủ xin đừng nên dùng phép khích tướng. ] Tiểu Ức Ức liếc mắt một cái đã thấy ngay tâm tư Tịch Anh, [ ta có. ]
Tịch Anh hơi nhếch môi, "Vậy là tốt rồi."
[ báo cáo kí chủ, nhiệm vụ thứ ba đã hoàn thành. ]
Sau khi nghe Tiểu Ức Ức báo cáo tiến độ nhiệm vụ, Tịch Anh liếc qua cha Lam mẹ Lam đang trò chuyện rất vui vẻ với Cố Phạm Đình.
Nghĩ đến, thời điểm cô đưa ra ý kiến không cần cùng tập đoàn Lâm Thị hợp tác, bọn họ còn lo lắng cô chỉ là nhất thời nói nhảm.
Nhưng nhìn thấy cô hiện lại một lần nữa tìm được bạn trai, hơn nữa là người bạn trai so với Lâm Văn Hàn chất hơn gấp 10000 lần, tâm tư hoài nghi của bọn họ tạm không an lòng để xuống.
Tất nhiên chắc chắn phải chặt đứt con đường cùng tập đoàn Lâm Thị qua lại.
Cứu vãn tập đoàn Lam thị
Cố Phạm Đình không những ở lại Lam gia ăn tối, còn trực tiếp được mẹ Lam an bài vào gian phòng Tịch Anh.
Lam mẫu nói như vầy ——
"Thấm nhi à, hôm nay thật là không khéo, mạch điện của mấy gian phòng dành cho khách đều bị hư hại, người ở không được.
Dù sao phòng con lớn như vậy, hay là để Cố tư lệnh ở nơi này tạm một đêm ha!"
"Anh ta vào ở, người tạm là con mới đúng." Tịch Anh có chút ủy khuất nháy mắt.
Thời điểm Lam Thấm đối mặt với cha Lam mẹ Lam, giọng nói nũng nịu.
Vì hoàn thành nhiệm vụ một, không bị người khác phát hiện linh hồn cô thay đổi, Tịch Anh nhất định phải tuân theo thiết lập của người này.
Mà Cố Phạm Đình đang đứng bên người mẹ Lam sau khi thấy được thần sắc của cô, con ngươi đột nhiên sáng lên.
Mặc dù thời gian cùng Tịch Anh tiếp xúc chưa đến một ngày, nhưng hắn phát hiện ra tính cách Tịch Anh tựa như một đóa hoa đa sắc màu, khiến cho hắn kinh hỉ tầng tầng lớp lớp.
Thỉnh thoảng bá khí ngất trời, thỉnh thoảng đáng yêu khả ái, thỉnh thoảng lại lạnh lùng lãnh đạm.
Cố Phạm Đình thừa nhận, hắn đã bị cô gái Tịch Anh này hấp dẫn thật sâu.
[ báo cáo kí chủ, độ thiện cảm của Cố Phạm Đình đối với ngài đã đạt 99% ]
Tịch Anh nhíu mày.
Cùng tầng gia độ thiện cảm độ thiện cảm mà vẫn cần bẩm báo sao?
Tiểu Ức Ức là có nỗi khổ không nói được nha!
Độ thiện cảm của Cố Phạm Đình tăng lên, vì ý nghĩ muốn chuyển di ý nghĩ muốn hủy diệt Vị Diện của kí chủ.
Nói cách khác, độ thiện cảm của Cố Phạm Đình đối với kí chủ còn chưa lên tới 99%, trên thực tế mới 80%.
Cho nên, mỗi khi độ thiện cảm của hắn đối với kí chủ tăng cao, nó đều phải khắc chế không được báo cáo với kí chủ.
Trước mắt độ thiện cảm thật sự là 85%.
Mặc kệ Tịch Anh nũng nịu thế nào, thái độ của mẹ Lam đều rất kiên quyết.
Cuối cùng, Tịch Anh vẫn phải ở chung một mái hiên với Cố Phạm Đình.
Cố Phạm Đình đi vào căn phòng có phong cách Địa Trung Hải, tùy ý ngồi xuống chiếc ghế sa lon màu xanh nước biển.
"Em biết tối nãy cha mẹ em cùng tôi nói gì không?" Hắn nhướng mày, trong mắt mang theo vui vẻ nói.
"Quyết định của bọn họ không liên quan gì tới tôi." Tịch Anh dựa theo ký ức của nguyên chủ tới vị trí tủ quần áo, lấy áo ngủ chuẩn bị tắm rửa.
Cố Phạm Đình chú ý nhất cử nhất động của Tịch Anh, khi thấy cô lấy ra một bộ nội y màu hồng trong ngăn kéo từ tủ quần áo, ánh mắt không khỏi bất định nhìn liếc qua bốn phía.
"Khụ khụ." Tay phải của Cố tư lệnh tay nắm thành quyền, chống đỡ bên môi càng che càng lộ ho nhẹ hai tiếng.
"Cái kia, hiện tại trong phòng không chỉ có một mình em, em nên chú ý một chút." Trong giọng nói trầm thấp tựa hồ có thể chọc người ta ngượng ngùng.
Tịch Anh trong tay bưng lấy quần áo ngủ màu đen, xếp nội y màu hồng đặt trên áo ngủ, cực kỳ dễ thấy.
Cô xoay người nhìn về phía người nào đó ngồi trên ghế sa lông, ánh mắt thiên chân vô tà, "Chú ý cái gì?"
Ánh mắt Cố Phạm Đình không tự chủ bị một đoàn màu hồng kia hấp dẫn.
Chỉ một thoáng qua, hắn cảm thấy có một cỗ nhiệt huyết từ não cùng một bộ vị nào đó dưới thân đánh tới.
"... Tôi đột nhiên cảm thấy hơi nóng tôi ra bên ngoài hít thở không khí." Nói xong, hắn liền bước nhanh ra khỏi phòng, cũng không quên giúp Tịch Anh đóng cửa.
***
Danh Sách Chương: