Editor : Yume0000
Thừa dịp Cố Phạm Đình thất thần, Tịch Anh cấp tốc rút tay về, nhanh nhanh chóng chóng gọt cho xong vỏ táo.
"Vốn là chuẩn bị để bản thân ăn, nhưng anh đã tỉnh, vậy thôi đành cho anh vậy." Tịch Anh nói xong, đứng dậy khỏi chiếc ghế bên giường, rời phòng.
Tịch Anh vừa đi, quân sĩ canh giữ trước phòng bệnh Cố Phạm Đình tiến vào.
"Tư lệnh!" Binh sĩ chào với hắn.
"Ngồi bên kia đừng lên tiếng." Cố Phạm Đình cầm quả táo Tịch Anh đặt trên ly nước nói.
Quân sĩ khép chặt môi, nhẹ nhàng từng bước ngồi xuống trên ghế sa lon.
Mặt ngoài của quá táo rất bóng loáng, nhìn kĩ trông như được nghệ nhân thủ công gọt ra.
Nhưng Cố Phạm Đình lại chỉ nghĩ đến lòng bàn tay đầy vết máu của Tịch Anh.
"Tôi hôn mê bao lâu?" Hắn hỏi.
Đợi nửa ngày không chờ được đáp án, Cố Phạm Đình sắp lên cơn lôi đình với vị quân sĩ kia.
Quân sĩ khóc không ra nước mắt, "Tư lệnh, không phải ngài bảo tôi đừng lên tiếng sao ..."
Con mắt Cố Phạm Đình thoáng trừng một cái.
Quân sĩ lập tức nhảy dựng lên, liếc liếc cái đồng hồ treo trên tường một lát rồi mới trả lời: "Báo cáo tư lệnh, tổng thời gian cho tới bây giờ, ngài đã hôn mê 3 giờ 15 phút, trong đó thời gian 1 giờ 30 là trong phòng phẫu thuật!"
"Thời điểm tôi ở trong phòng phẫu thuật, cô ấy ở đâu?"
"Tiểu thư Lam Thấm một mực trông coi ở bên ngoài phòng cấp cứu!"
"Các người không biết cô ấy bị thương sao?"
"Báo cáo tư lệnh, tiểu thư Lam Thấm chẳng hề nói một câu!"
Cố Phạm Đình trầm mặc.
Hắn cảm thấy tâm mình đã hoàn toàn bị cô gái tên Lam Thấm này hoà cho mềm tan.
Cả trái tim cũng trở nên mềm như vậy.
Tịch Anh đang chữa trị vết thương bỗng nhiên nghe thấy âm thanh máy móc của Tiểu Ức Ức.
[ báo cáo kí chủ, độ thiện cảm của Cố Phạm Đình đối với ngài đã đạt 99% ]
Nghe được điều này, Tịch Anh mới nhớ trong cuộc hỗn loạn lúc đó, cô phảng phất nghe thấy Tiểu Ức Ức nói độ thiện cảm của cô đối với Cố Phạm Đình đã đạt 100%?
Lúc này cô cũng không chất vấn Tiểu Ức Ức.
Bởi vì cô cảm thấy tình cảm của cô đối với Cố Phạm Đình xác thực có phát sinh một chút biến hóa.
Ví như, cô bắt đầu có chút để ý tới Cố Phạm Đình.
Loại biến hóa này trong suốt cuộc đời sống hai mươi mấy năm của Tịch Anh cũng chưa từng xuất hiện, cho nên cô cảm thấy có lẽ đây thật là 100%.
Chỉ có Tiểu Ức Ức biết rõ, kỳ thật độ thiện cảm chân chính của Tịch Anh đối với Cố Phạm Đình mới chỉ có 0. 5%.
Chính là bởi vì có 0. 5% này, Tiểu Ức Ức mới có thể làm điều khác thường, tận dụng mọi khả năng nói thẳng độ thiện cảm của Tịch Anh đối với Cố Phạm Đình đã lên đến 100%.
Có trời mới biết 0. 5% này kiếm thật không dễ!
Trong vòng ba tháng này, Tịch Anh một mực ở lại bệnh viện trông coi Cố Phạm Đình.
Chính vết thương của cô ngược lại là không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng nửa tháng là tốt, thế nhưng Cố Phạm Đình lại khác.
Hắn bị quạt trần đập trúng, đầu là nơi bị tổn thương nghiêm trọng nhất.
Theo đó sinh ra rất nhiều loại di chứng như choáng đầu nên cần phải ở lại viện quan sát.
Thời gian ở lại viện quan sát, có rất nhiều người đến thăm bệnh.
Có người thật tâm thật ý quan tâm Cố Phạm Đình, cũng có người không có ý tốt muốn xem Cố tư lệnh luôn luôn uy mãnh anh dũng bị xấu mặt.
Trước thời điểm những người đó đến, Tịch Anh ngồi một bên không nói gì.
Nhưng chỉ vừa bước vào cửa, đã ngay lập tức bị Tịch Anh không chút lưu tình đẩy ra, đóng chặt cửa lại.
Không quá thời gian một tháng, toàn bộ giới quân đội lẫn thương nghiệp ngay cả người dân bình thường tam giới đều biết Cố Phạm Đình có một vị hôn thê rất hung hãn bao che khuyết điểm.
Cũng có người tới khuyên Cố Phạm Đình nên bảo Tịch Anh khiêm tốn một chút, không nên đắc tội nhiều người như vậy.
Nhưng mà Cố Phạm Đình vung tay lên, cười đến bá đạo càn rỡ, "Lão bà của tôi, tôi sủng! Người nào không phục cứ tới tìm tôi!"
Trong ba tháng này, Tịch Anh không một ngày rời bệnh viện, cho nên cũng không có thời gian suy nghĩ đến chuyện hủy diệt Vị Diện.
***
Danh Sách Chương: