Editor : Yume0000
Nhiệm vụ Chủ Thần thứ ba là "Cứu vớt tập đoàn Lam thị ", mà Lam thị cuối cùng là bị Lâm Văn Hàn đạp đổ, trong đó tự nhiên không thể thiếu hạng mục mà hai nhà hợp tác lôi kéo.
Muốn hoàn thành nhiệm vụ thứ ba, nhất định phải kịp thời chặt đứt mối quan hệ của Lam gia và Lâm gia.
Cha Lam sau khi nghe câu nói phía sau của Tịch Anh, rõ ràng cảm thấy rất kinh ngạc.
"Thấm nhi, con ... con sao vậy?"
Con gái dạo gần đây không phải là rất thích Lâm Văn Hàn sao? Không những vậy còn nhiều thời gian cùng tinh lực trên người hắn,chứ còn chưa nhắc tới việc cung cấp cho hắn nhân mạch cùng tài nguyên!
"Con nghĩ thông suốt rồi, tất nhiên do trong lòng Lâm Văn Hàn không có con, vậy con cũng không cần mặt dày mày dạn cấp tài nguyên cho nhà hắn.
Con tốt xấu gì cũng là một thiên kim danh môn, người theo đuổi con nhiều như vậy, tại sao con phải cứ bám lấy hắn chứ!
Hơn nữa cái tên chết tiệt này còn không thích con." Tịch Anh quay về phía cha Lam chớp mắt mấy cái, đáng yêu động lòng người.
Cha Lam sững sờ, sau đó mũi cảm thấy chua chua, lớn tiếng nói: "Tốt, đây mới là con gái của cha!"
Bản thân Lam Thấm sở hữu tướng mạo xinh đẹp, khí chất đại mỹ nữ ưu nhã, lại thêm địa vị thiên kim Lam gia nên số người theo đuổi nối liền không dứt.
Nếu như không phải cô dốc lòng tập trung tinh thần lên người Lâm Văn Hàn, nhất định có thể tìm ra người thích hợp so với Lâm Văn Hàn.
"Thấm nhi à, con không biết đấy thôi chứ kỳ thật từ thời điểm Lâm Văn Hàn tỏ vẻ muốn quyết tâm ra khỏi Lâm gia, cha mẹ đã cảm thấy người này không được.
Nhưng khi đó con còn ưa thích, cho nên cha mẹ cũng không nói gì nhiều.
Hiện tại con nghĩ thông suốt rồi cha mẹ tuyệt đối ủng hộ con!
Bất luận chuyện hợp tác này hao tổn bao nhiêu tiền, chúng ta đều muốn ngưng việc hợp tác cùng tập đoàn Lâm Thị!" Mẹ Lam kích động nói.
Đối với chuyện này, Tịch Anh ngọt ngào ý cười.
Sau khi cùng cha Lam mẹ Lam ăn điểm tâm xong, Tịch Anh từ nhà xe chọn lấy một chiếc xe thể thao mười phần khoa trương ra ngoài.
[ Tiểu Ức Ức nhắc nhở: Độ hoàn thành của nhiệm vụ 3 là 50% ]
Thanh âm máy móc vang lên trong đầu, Tịch Anh không đi hỏi vì cái gì chỉ hoàn thành 50%, cô thoạt nhìn rất chuyên tâm lái xe.
[ kí chủ à, cô đây là muốn đi đâu vậy? ] Tiểu Ức Ức tồn tại trước mắt trong đầu Tịch Anh, nó chỉ có thể giới hạn nhìn thấy qua ánh mắt của Tịch Anh.
Tịch Anh vẫn không trả lời.
Tiểu Ức Ức nhìn không thấy là, ở nơi sâu nhất trong con ngươi của Tịch Anh, loé lên một ánh hoả diễm đỏ tươi đang rực cháy đủ để huỷ thiên diệt địa.
Sau hai giờ, xe thể thao đã dừng lại ở đích đến
Cửa xe khốc huyễn mở ra hướng lên theo hình cánh chim, cô gái mặc một thân chiếc váy màu trắng ưu nhã từ bên trong bước ra, khiến người người phải mở rộng tầm mắt.
Khí chất của cô gái này thoạt nhìn hoàn toàn không ăn nhập cùng quả xe thể thao "chất" đến muốn xuyên thủng trời này a!
Nhưng nếu nhìn kĩ lại một chút, liền sẽ phát hiện ra, cô gái mặc chiếc váy ưu nhã này toàn thân lại là tản ra một loại khí tràng cuồng vọng.
Chỉ cần 1 cái liếc mắt hời hợt quét qua, liền khiến cho người ta có một loại cảm giác mình chỉ là một con kiến hôi nhỏ bé.
Cát đá lăn qua, tro bụi đầy trời.
Nơi Tịch Anh đi tới, là khu mỏ nằm ở vùng ngoại thành Nam thị.
Cô vừa xuống xe, thì có một người phụ trách đi về phía cô
"Tiểu thư tốt lành, nơi này rất nguy hiểm, xin đừng tới gần." Người phụ trách đầu đội mũ an toàn, trên đó viết bốn chữ lớn nhìn mà thấy giật mình --
Nguy hiểm chớ gần.
Tịch Anh cũng không phải nói nhảm, từ trong bóp da rút ra 10 tờ NDT, kẹp ở đầu ngón tay đưa cho người phụ trách.
"Tiểu thư, cô đây là ..." Người phụ trách ngây cả người, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm mấy tờ tiền đỏ chói.
Con ngươi Tịch Anh đen đến cực hạn, lóe ra ánh sáng nhưng điên cuồng trí mạng, "Tôi muốn mấy người đào khoáng thạch, càng nhiều càng tốt."
***
Danh Sách Chương: