“Tao đệch! Mày còn có chìa khóa nhà anh ta?” Đường Phỉ lại thốt lên một câu kinh ngạc.
Có gì mà ngạc nhiên, tôi đã khảo sát căn nhà này rất nhiều lần rồi, đương nhiên là có chìa khóa.
Tôi đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến tôi hơi run sợ.
Trước cửa sổ kiểu Pháp khổng lồ chiếm cả một bức tường có bóng dáng cao lớn của một người đang đứng. Đương nhiên là Sở Mộ Phàm, anh ta mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng, giống như không để ý đến cái gì, chỉ đứng ở đó, nhìn ra suối phun nước có bọt nước nở rộ ở bên ngoài cửa sổ, để lại cho tôi một bóng lưng an tĩnh trầm lặng.
Lúc này tôi có một loại ảo giác rằng những cảnh vật tự nhiên tao nhã trong và ngoài căn phòng này cùng lắm cũng chỉ là lấp đầy phông nền, anh ta mới chính là sự tồn tại trong căn phòng này khiến người khác cảm thấy bình yên nhất. Chúng tôi đã đến, nhưng tựa như vẫn chưa khiến anh ta chú ý bởi vì anh ta vẫn đứng đó thưởng thức phong cảnh.
Có điều anh ta lên tiếng: “Em đến rồi.”
Anh ta vẫn đưa lưng về phía tôi như trước, giọng nói nặng nề.
Tôi “ừ” một tiếng theo quán tính, mới nhớ ra nhiệm vụ cần phải hoàn thành.
Tôi đi đến, dừng lại phía sau lưng anh ta, trước hết tự nhắc nhở trong lòng rằng mình phải bình tĩnh, không thể lại bị khí thế của anh ta áp đảo. Nếu không sợ thế lực hắc ám vậy thì phải đối diện trực tiếp với đời người thê lương.
Sau khi đã chuẩn bị ổn, tôi hắng giọng, ổn định tinh thần, nghiêm mặt nói: “Mặc kệ anh có động cơ hay ý đồ gì khi kết hôn với tôi, hôm nay tôi đến chỉ có một mục đích, xóa bỏ cuộc hôn nhân kỳ lạ của chúng ta.”
Dừng một chút, tôi tiếp tục nói: “Cuộc hôn nhân của chúng ta căn bản không hề hợp pháp. Căn cứ vào điều ba và điều năm của “Luật hôn nhân”, hai bên phải tự nguyện nhận giấy chứng nhận kết hôn, hơn nữa phải tự mình đến cơ quan đăng ký kết hôn, chỉ có cuộc hôn nhân như vậy mới là có hiệu lực.”
Nói xong, tôi không khỏi đắc ý vô cùng, tối qua tôi tra tài liệu trên mạng cả một đêm thì phát hiện tình huống của tôi cũng tương tự vậy. Sau khi xem xong một đống phân tích liên quan đến pháp luật và phán quyết của tòa án, đầu tiên tôi thở phào nhẹ nhõm hộ Hàn Khanh.
Thật ra cô ấy phạm lỗi không nghiêm trọng lắm, chỉ phạm lỗi sử dụng thẻ căn cước của người khác, đương nhiên làm như vậy để kết hôn là hạnh vi phạm pháp, nhưng phạm pháp kiểu này còn chưa đến mức phạm tội hình sự. Xem trong bản án này, bình thường cũng chỉ phát ít tiền, hoặc bị tạm giam mười tám ngày tại đồn công an là xong.
Mà căn cứ vào những quy định có liên quan trong “Luật hôn nhân”, chỉ cần chứng minh được người đi đăng ký kết hôn không phải là tôi thì cuộc hôn nhân này chính là vô nghĩa.
Nghĩ như vậy tôi càng đắc ý, cười híp mắt nhìn bóng dáng của người nào đó, nghĩ thầm: “Biết sự lợi hại của tôi chưa, biết rồi thì mau mau đến cầu xin tôi tha thứ đi.”
“Vậy thì sao?” Anh ta không nhanh không chậm nói ra một câu như vậy, ngay cả người cũng không thèm quay lại.
“Tôi sẽ yêu cầu bộ phận đăng ký kết hôn hủy giấy chứng nhận kết hôn, hoặc khởi tố cuộc hôn nhân vô hiệu này ra tòa.” Tôi bị thái độ của anh ta chọc giận: “Đến lúc đó thì mọi người đều khó xử, không bằng bây giờ nhân lúc chưa có ai biết, nhanh chóng hủy bỏ giấy chứng nhận kết hôn mới là biện pháp giải quyết tốt nhất!”
“Tùy em.” Cuối cùng anh ta cũng quay lại, thản nhiên liếc nhìn tôi: “Nếu em không ngại phiền, không quan tâm đến danh dự của Hàn Khanh, cũng không sợ mọi người đều biết chuyện này, tôi tình nguyện lên tòa với em.” Nói xong, anh ta đi đến trước bàn dài ở bên cạnh, tiện tay cầm một ly rượu vang, tao nhã rót cho mình một ly.
Còn nâng ly, ý muốn nói: “Em có muốn uống một ly hay không?”
Đây là cái thái độ mẹ nó gì chứ!
Tôi đến nói chuyện nghiêm túc được không! Hơn nữa rõ ràng người có lý là tôi, vì sao anh ta lại có thể bình thản như vậy? Tôi tức rồi nha!
Tôi hung hăng trừng anh ta: “Đến lúc đó anh sẽ thua rất thảm!”
“Vậy thì không chắc.” Anh ta nhàn nhã lắc lắc ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Chỉ cần một luật sư xuất sắc, chắc chắn em sẽ thuộc về tôi, ít nhất là trên pháp luật.” Anh ta nói xong còn ngồi xuống, ra vẻ nắm chắc thắng lợi.
“Anh cho rằng tôi không tìm được luật sư giỏi?” Tôi tức tới nghiến răng.
Người nào đó ngồi trên sofa thản nhiên nói: “Cho dù có thua kiện thì ít nhất cũng là chuyện của vài năm về sau.” Dừng lại một chút, khóe miệng anh cong lên ý cười thầm: “Hơn nữa đó không phải là kết thúc, bởi vì tôi vẫn sẽ quấn lấy em, cho đến khi em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi mới thôi.”
Sau đó, anh ta còn sâu kín khuyên nhủ tôi: “Chỉ cần tôi muốn, sớm hay muộn em vẫn là của tôi. Cho nên tôi khuyên em không cần ngoan cố chống lại, như vậy chỉ khiến quá trình trở nên phức tạp hơn chứ không thể thay đổi được kết quả cuối cùng.”
Lời lẽ tự cho mình là đúng đến mức này, tôi nhìn đến mức nụ cười cũng mang đao. Sở Mộ Phàm ra vẻ chắc chắn túm được tôi, tôi chỉ cảm thấy từng cơn gió lạnh thổi sau lưng, đột nhiên cảm thấy vô cùng tuyệt vọng trong lòng.
Làm trợ lý của anh ta không phải ngày một ngày hai, tôi rất rõ cách làm người của anh ta. Nhà tư bản nói được làm được, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Đây cũng là nguyên nhân tôi e ngại anh ta từ tận đáy lòng, lòng dạ quá sâu.
Nếu liều mạng với anh ta, tương lai của tôi chắc chắn tăm tối mịt mù, đương nhiên phải chịu mọi gian khổ, đương nhiên kéo dài hơn cả tám năm kháng chiến, không biết đâu là điểm kết thúc.
Mà tôi, đương nhiên sẽ bị tra tấn tinh thần đến sụp đổ, cũng không phải không có khả năng sẽ tự sát.
Dường như đã nhìn thấy tình cảnh biến thành một người điên của mình nhiều năm sau, tôi sợ tới mức run rẩy, lại nhìn anh ta, cả người tỏa ra khí chất lạnh nhạt bình tĩnh, khí chất khốn nạn!
Anh ta đánh tan phòng tuyến của tôi dễ dàng như vậy, còn tôi thì tan rã lực lượng nhanh chóng như vậy.
Hu hu hu, tôi rất muốn đi chết, để tôi đi chết đi…
“Đúng rồi, không phải trước đây em nói, nếu ai cho em ở ngôi nhà như vậy, cô sẽ lập tức gả cho người đó sao?” Anh ta nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt dừng lại trên người tôi: “Kết hôn với tôi, vậy thì ngôi nhà này chính là của em rồi.”
“Chỉ là tôi dùng một cách nói khác biểu đạt sự yêu thích của mình với căn nhà này, ai sẽ thật sự bán mình vì một ngôi nhà chứ?” Tôi sắp khóc đến nơi: “Vì sao, vì sao anh cứ cắn chặt tôi không buông vậy, kiếp trước tôi thiếu nợ anh sao…”
“Diệp Ngưng Tố, rốt cuộc em muốn ngu ngốc đến bao giờ?” Dường như anh ta rất kinh ngạc khi tôi hỏi vấn đề này, cặp mắt thâm thúy của anh ta nhìn tôi chằm chằm: “Một người đàn ông nghĩ trăm ngàn biện pháp, trăm phương ngàn kế muốn kết hôn với em, em cho rằng anh ta ăn no rửng mỡ sao? Nếu tôi nhớ không nhầm, tôi đã từng tỏ tình với em hai lần rồi!”
Dừng lại một chút, anh ta lại hung dữ nói: “Chính là em thiếu nợ tôi!”
Cuối cùng cũng bộc phát rồi, người nào đó vẫn bình thản lạnh nhạt cuối cùng cũng bộc phát rồi, hình như lần nào anh ta có thái độ như thế này đều là bị tôi đánh vỡ… Quả nhiên tôi có khí phách chọc người phải tức điên, xem ra mỗi lần Hàn Khanh chỉ vào mũi tôi mắng chửi cũng không phải đều là lỗi sai của “dì cả” nó.
Không đúng, thời điểm nghiêm túc như vậy, thời điểm căng thẳng như vậy, sao tôi lại có thể nghĩ linh tinh, nghĩ vớ vẩn đi đâu vậy chứ. Cũng có lẽ đây là cách tôi trốn tránh vấn đề, đại não của tôi đang buộc tôi phải phân tâm. Mỗi lần tôi gặp phải chuyện mình không muốn đối mặt, suy nghĩ đều sẽ lệch sóng thành quen rồi.
Tôi im lặng, vẫn sợ phải đối mặt với chuyện suy đoán của mình cuối cùng cũng biến thành thật. Cái tên này có thể thật lòng yêu tôi, không phải vậy thì tôi thật sự không tìm được lý do thứ hai khiến một người đàn ông không có vấn đề gì về đầu óc lại phạm pháp chỉ vì muốn lấy tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy có một loại rét lạnh vô cùng dọa người từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài người mình, một cảm giác vô lực chưa từng có. Loại cảm giác này bắt nguồn từ lo lắng sâu sắc đến tương lai vận mệnh của mình. Tôi không nhịn được bắt đầu tự hỏi, được người như anh ta yêu, tôi còn có thể sống được bao lâu…
Đối với bản thân mình, tôi rất đồng cảm, tôi rất xót ra, tôi rất phiền muộn.
Một trận không rét mà run qua đi, đại não của tôi ép tôi phải bình tĩnh lại. Cái gọi là thuyết phục bằng lý, cảm động bằng tình chứ, không có cách nào giảng đạo lý với kiểu người như vậy, chỉ có thể áp dụng biện pháp thứ hai, nếu anh ta thích tôi, vậy thì tôi tự mình ra tay, hung hăng xóa bỏ.
“Tôi không đáng để anh làm như vậy.” Tôi vừa trầm tư vừa nói: “Con người tôi, ngoại trừ ngoại hình có thể chấp nhận thì gần như không có gì tốt. Ham ăn lười làm, không có việc gì thì ru rú trong nhà, không biết nấu cơm không biết chăm sóc gia đình, ngủ không đủ giấc sáng dậy sẽ cáu kỉnh, bắt nạt kẻ yếu không nói đạo lý, làm việc qua loa, làm người mơ hồ, nói chuyện không lịch sự, trong đầu còn hay nghĩ bậy bạ…”
Những lời này là tổng hợp lại đánh giá của mẹ tôi mấy năm gần đây, quả thật là chuẩn xác đến mức không thể nói gì hơn.
Tôi càng nói càng hăng: “Tóm lại một câu, tôi căn bản không thích hợp làm vợ của anh. Anh nhất định không được để ngoại hình của tôi mê hoặc, nếu không thì lấy tôi về sẽ đau đầu chết anh. Mẹ của tôi cũng hối hận khi sinh đứa con gái tốn cơm tốn gạo như tôi nên đã đuổi tôi ra khỏi nhà rồi. Anh nghĩ xem, ngay cả mẹ ruột còn không chịu nổi tôi nữa, tôi phải khiến người khác tuyệt vọng bao nhiêu chứ.”
Nói đến đây thì tôi nghỉ một hơi dài. Mẹ nó, cho đến bây giờ tôi chưa từng bôi xấu bản thân như vậy đâu. Nghe những lời nói thật này, ngay cả tôi còn tuyệt vọng với chính mình.
Nhưng thấy anh ta nghe rất hứng thú, dáng vẻ hào hứng: “Tiếp tục, em còn tật xấu gì nữa, đúng lúc giúp tôi chuẩn bị tư tưởng.”
“Tôi đang nghiêm túc đó!”
“Tôi cũng không phải nói đùa với em.”
“Tôi thật lòng khuyên anh, đúng là tôi có khuôn mặt khiến người khác yêu thích nhưng điều đó không đáng để anh bỏ qua một nghìn tám trăm loại tật xấu của tôi. Đúng rồi, quên không nói, khuyết điểm lớn nhất của tôi là ngu đần, chính là cái loại ngu đần đến chết ấy. Cái này có từ trong bụng mẹ rồi, không sửa được, có thể sống bình an vô sự đến bây giờ chỉ là do ông trời ưu ái thôi.”
Nói xong, tôi nhìn anh ta đầy thương xót, ý là “Anh nên tỉnh ngộ đi, không nên lấy một cái bình hoa về nhà làm gì, đi ra ngoài lúc nào cũng sẽ khiến anh mất mặt”.
“Tôi biết em ngốc.” Anh ta cau mày: “Nhưng tôi thấy tôi đã thông minh như vậy rồi, người phụ nữ của tôi ngốc một chút cũng không có vấn đề gì.”
Nói xong, anh chỉ ngón tay vào con dao gọt hoa quả trên bàn trà: “Còn nữa, tôi thích em, tuyệt đối không phải vì gương mặt của cô. Có dạng phụ nữ nào mà tôi chưa gặp chứ, em cũng không đẹp khuynh quốc khuynh thành như trong tưởng tượng của em đâu. Tin tôi, bây giờ em rạch mặt mình thành mạng nhện tôi vẫn sẽ cưới em.”
Chỉ để chứng minh một câu nói này mà tôi phải rạch mặt mình mấy cái, hủy đi dung nhan của mình, không cần nghĩ cũng biết tôi sẽ không ngốc đến trình độ này. Cách này coi như không thành rồi, tôi nói gì anh ta cũng có thể thoải mái phản bác. Mẹ nó, lần đầu tiên tôi phát hiện ra tài ăn nói của tên này lại tốt như vậy!
Tôi đang hoàn toàn bất lực thì đột nhiên tỉnh ngộ, mình còn có đồng đội cơ mà, tuy rằng lực sát thương của Đường Phỉ còn không bằng tôi nữa.
Tôi xoay người, vội vàng nói: “Đứng một bên xem kịch vui vẻ thế đủ chưa? Đủ rồi thì giúp tao nói câu công bằng xem nào!”
Cô ấy ngơ ngẩn nhìn tôi một lát, giống như mới lấy lại tinh thần từ trạng thái khán giả.
Nhưng cô ấy vừa mở miệng tôi đã hoàn toàn sụp đổ, cô ấy cau mày nói với tôi: “Người đàn ông tốt như vậy, tao mà là mày thì sẽ lập tức gả cho anh ta.”
Sau đó cô ấy cười híp hai mắt nhìn về phía Sở Mộ Phàm: “Vừa rồi nghe anh nói những lời đó khiến kẻ hèn này rất cảm động, hơn nữa còn vô cùng phấn khích, giống như một cuộc thi tranh biện vậy, từng vòng từng vòng lại còn có cả thi đấu bù giờ. Hàn Khanh làm chuyện này vô cùng sáng suốt, anh chính là người thật sự yêu Diệp Tử, tôi ủng hộ anh bằng cả thể xác và tâm hồn mình, cố lên!”
Nói xong, cô ấy còn tiến lên một bước, vươn tay bắt tay với anh ta: “Cảm ơn anh đã tình nguyện cưới Diệp Tử nhà chúng tôi, sớm nên có người thu phục được “con nghiệt súc” này rồi, ha ha ha…”
Holy shit! Tôi suýt nữa chết nghẹn vì bụm máu không phun ra được…