Thỉnh thoảng anh sẽ đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với người đang ăn rất vui vẻ là tôi: “Công thức nấu ăn này không đáng tin cậy, rõ ràng muối, dầu, hành lá nấu trong bụng cá thì mới đậm vị hơn.”
Mà mỗi lần như vậy tôi đều có ảo giác người đàn ông trước mặt này không phải là cấp trên lãnh khốc cao cao tại thượng, cũng không phải là người một người cuồng công việc cứng nhắc, nghiêm túc và kiệm lời, anh chỉ là một người đàn ông bình thường, anh sẽ ở nhà nấu đồ ăn ngon cho tôi.
Loại ảo giác này thường xuyên làm phiền tôi, khiến tôi không còn sợ anh như trước nữa, khiến tôi cảm thấy cuộc sống như vậy thực sự rất tốt. Điều này khiến tôi có ý nghĩ cứ sống như vậy cả đời, thậm chí không chỉ một lần tôi có suy nghĩ có lẽ cùng nhau sinh, lão, bệnh, tử như vậy, sống một cuộc sống bình yên chậm rãi bên nhau cũng là một loại hạnh phúc.
Tuy nhiên suy nghĩ này sẽ vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ khi màn đêm buông xuống.
Buổi tối, hai người nằm cạnh nhau, bởi vì thói quen nằm trên giường mà không xem một bộ phim thì không thể ngủ của tôi nên đôi khi anh sẽ chiều theo thói quen xấu của tôi, đặt máy tính lên chăn bông rồi cùng nhau xem phim.
Bàn tay của anh đặt lên eo tôi, chân gác lên đầu gối tôi và đầu tựa lên vai tôi. Mà tôi thì đã sớm qua giai đoạn đỏ mặt tim đập, vừa ăn ô mai vừa xem phim một cách tự nhiên.
Kết quả là xem phim một chút mà cũng không yên được với anh, đủ loại táy máy tay chân, rồi cướp ô mai từ trong miệng tôi, mà còn dùng miệng cướp. Đang xem vui vẻ nên tôi không chịu nổi, dứt khoát nhét một túi ô mai cho anh, ôm máy định di chuyển sang bên cạnh. Tôi dịch sang bên cạnh thì anh cũng dịch theo, rõ ràng là anh không hài lòng khi tôi di chuyển, vừa di chuyển anh vừa vươn tay tháo nắp pin ở dưới máy tính ra…
Màn hình lập tức tối đen, hay lắm, tôi tức giận đập chiếc máy tính lên tủ đầu giường, vừa xuống giường liền muốn bùng nổ.
“Đi đâu vậy?” Anh giữ tôi lại.
Tôi lườm anh: “Em đang rất giận, cần đi ra ngoài để uống nước hạ hỏa.”
“Lửa của anh cũng đang lớn.” Mặt anh không cảm xúc kéo tôi qua, “Em hạ hỏa cho anh trước.”
Kết quả quá rõ ràng, sau khi dập lửa cho anh, tôi thậm chí còn không được uống một ly nước, tên khốn!
Càng làm cho người ta khó chịu hơn là, lửa cũng đã hạ rồi, chúng ta có thể đừng ngủ thân mật như vậy được không? Rõ ràng đã ngủ thiếp đi còn ôm chặt tôi không chịu buông tay, còn vùi đầu vào tóc tôi, anh không sợ ngạt thở chết sao?
Nói thật, tôi vẫn cảm thấy anh thích tóc của tôi hơn là thích tôi, sở dĩ tôi cảm thấy vậy bởi vì anh rất thích vùi đầu vào tóc tôi mỗi khi ngủ, trong lúc kịch liệt còn liên tục xoa gặm, tóm lại cực kỳ yêu thích.
Bình thường, khi thấy tôi sử dụng máy sấy tóc anh sẽ nghĩ tôi không quan tâm đến mái tóc của mình, luôn lấy khăn khô xoa tóc tôi. Ánh mắt anh khi vuốt ve mái tóc của tôi luôn rất dịu dàng, giống như nhớ về mối tình đầu vậy, làm người ta không thể chịu nổi.
Tôi nghi ngờ anh là một kẻ mê tóc.
Anh có thể ngủ thoải mái nhưng anh có bao giờ nghĩ về cảm xúc của tôi không? Vốn dĩ bị người khác ôm đã không thoải mái, không dễ ngủ, vất vả lắm mới ngủ được, nửa đêm cử động trong vô thức, trong nháy mắt động đến chỗ tóc bị đè khiến tôi đau mà tỉnh, nhìn qua thì thấy anh đang ngủ một cách ngon lành, tôi tức giận đẩy đẩy hai cái mà anh vẫn không hề nhúc nhích.
Vì chất lượng giấc ngủ gần đây giảm mạnh, tôi nhiều lần hỏi anh có thể không ôm tôi ngủ nữa không. Anh nói sẽ cố gắng nhưng khi tôi đi ngủ, anh lại kéo tôi lại và vùi đầu vào tóc tôi theo thói quen.
Tôi tức giận đến mức mấy lần định cắt phăng mái tóc dài này, anh liền dùng thái độ nghiêm nghị khi ở chỗ làm mà nói với tôi: “Em cắt thử xem!”. Tôi nhìn vào khuôn mặt khó dò ấy và nhớ lại vẻ xấu xa trong giọng điệu của anh, rốt cuộc sợ hãi mà từ bỏ việc cắt tóc.
Tối hôm qua, đang ngủ say thì tôi bị đánh thức, không nhịn được thì không cần nhịn nữa, cơn tức xông lên, tôi liền bò dậy tát vào mặt anh một cái. Trong bóng tối chỉ nghe thấy một tiếng “chát” giòn tan, âm thanh đó vang dội đến mức tôi ngây người.
Anh giật giật người, đèn cạnh giường ngủ sáng lên, chỉ thấy anh ôm nửa mặt, vẻ mặt kinh ngạc.
Tim tôi đập nhanh như trống, phản ứng nhanh nhạy hiếm thấy.
Tôi giả vờ hỏi: “Có chuyện gì với anh vậy?” Với vẻ mặt kinh hãi. Sau đó, tôi vỗ nhẹ vào lưng anh rất dịu dàng và ân cần: “Là ác mộng ấy mà, không sao đâu, em cũng hay gặp ác mộng, hôm qua em còn mơ thấy bị người ta tát một cái, cảm giác đó thật sự…”
Anh dường như vẫn chưa phản ứng kịp, chỉ che mặt nhìn tôi.
“Không sao, chúng ta đi ngủ.” Vừa nói, tôi vừa đắp chăn cho anh một cách rất tự nhiên, sau đó vội vàng nằm giả vờ ngủ. Anh có vẻ sửng sốt một lúc rồi nằm xuống, sau đó ôm lấy tôi từ phía sau, chỉ nghe anh thì thầm: “Anh biết là em.”
Tôi giả vờ ngủ say không nghe thấy gì. Nhưng khi anh sắp ngủ, anh lại vùi đầu vào tóc tôi.
Bây giờ nghĩ lại, nếu là tôi của hai tháng trước thì cho dù ăn mười cái gan hổ tôi cũng không dám tát vào mặt Sở Mộ Phàm một cái như vậy. Nhưng bây giờ tôi thực sự không sợ anh nữa, mặc dù anh vẫn là ông chủ của tôi nhưng nghĩ đến việc bây giờ tôi đã là bà chủ, tôi ngay lập tức có tự tin để ngồi ngang hàng.
Hơn nữa, anh đối xử với tôi thật sự quá tốt.
Một cục lông màu vàng di chuyển qua bàn chân của tôi, thành công kéo tôi trở về thực tế. Cục lông màu vàng này chính là Thượng tá Meo Meo – con mèo già được mẹ tôi vô cùng cưng chiều.
Mỗi lần đối mặt với khuôn mặt của nó đều khiến tôi tức giận bởi biểu cảm khinh thường của nó thực sự quá không coi ai ra gì.
Vẫn còn nhớ năm đó, nó chỉ là một con mèo con được mẹ tôi ôm về nhà. Cả nhà đều bị biểu cảm dễ thương của con mèo con này thu phục, nhất là mẹ tôi, mỗi lần đi ra cửa đều phải ôm nó theo, còn đặt cho nó một cái tên rất cao cấp – Thượng tá Meo Meo.
Mà tôi năm đó cũng rất ngốc, vì thích nó nên còn lấy tên nó làm bút danh. Nhoáng một cái đã trôi qua nhiều năm, con mèo nhỏ bụng đen nhánh đã trưởng thành thành một con mèo vàng già mập mạp kiêu ngạo, còn thành công đoạt đi địa vị trong nhà của tôi và trở thành viên ngọc quý trong lòng bàn tay gia đình chúng tôi.
Tôi tự hỏi tại sao mẹ tôi lại thích nó như vậy, ngày nào bà cũng tắm rửa, chải chuốt và chăm sóc nó. Mà con mèo này thì sao, từ sau khi cảm thấy địa vị của nó cao hơn tôi thì bắt đầu thờ ơ, không thèm để ý đến tôi nữa, còn nhìn tôi khinh bỉ bằng đôi mắt nhỏ xíu của nó. Vì sợ mẹ nên tôi không dám làm gì nó, quả thật đáng giận mà!
Lần này mẹ tôi bị tai nạn xe hơi, bố phải dồn hết sức lực chăm sóc mẹ nên tạm thời giao nó cho tôi nuôi. Bố tôi còn nhiều lần dặn dò tôi phải hầu hạ nó cẩn thận. Trong lòng tôi chỉ muốn cho nó ăn thức ăn cho mèo, nó đã khinh bỉ tôi nhiều năm như vậy, tôi nhất định sẽ không mua cá cho nó ăn, thèm chết nó.
Ý tưởng nhỏ xấu xa của tôi quả nhiên bị mẹ tôi nhìn thấu. Bà ấy chỉnh lại băng vải trên đầu cho ngay ngắn, nói với tôi với giọng điệu yếu ớt nhưng độc ác: “Con dám làm trái ý nó, chờ mẹ khỏi rồi sẽ cho con biết tay.”
Dưới sự uy hiếp của mẹ, tôi chỉ có nghe theo.
Tôi ngoan ngoãn ôm nó về khu biệt thự Quân Duyệt. Ở biệt thự mới rộng rãi, còn có thể sớm chiều ở chung với tình nhân trong mộng, nó hạnh phúc muốn chết. Mỗi ngày, vừa nhìn thấy Sở Mộ Phàm trở về nó liền lao đến, dùng các thủ đoạn làm nũng lấy lòng anh. Lúc anh không ở nhà nó liền khôi phục bản chất, chạy đến ngồi trước cửa sổ sát đất, ngẩng một góc 45 độ buồn bã nhìn lên bầu trời ra vẻ cao ngạo…
Sở Mộ Phàm thế nhưng thật sự quan tâm đến nó, anh còn đặc biệt cho tôi nghỉ hai tuần để chăm sóc cho mèo bảo bối của mẹ và mẹ đang nằm trong bệnh viện cho tốt. Vì vậy, nhiệm vụ hàng ngày của tôi trở thành ngủ đủ giấc vào buổi sáng, thức dậy và mang theo con mèo lông vàng kèm theo chút trái cây hoặc đồ ăn nhẹ đến bệnh viện nghe mẹ tôi cằn nhằn.
Vốn tưởng rằng có thể sung sướng mấy ngày, kết quả mẹ lo lắng cho Sở Mộ Phàm, nói rằng mẹ đã có bố chăm sóc rồi nên tôi hãy nhanh chóng trở về làm việc đi, đàn ông xuất sắc như Tiểu Sở chắc chắn có rất nhiều cô gái theo đuổi, không thể để cho người khác nhảy vào, vân vân… Tôi cũng nói với Sở Mộ Phàm rằng tôi muốn trở lại làm việc, sau đó kỳ nghỉ của tôi đã bị hủy bỏ.
Tôi đành phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, theo thói quen, cuộc họp thường lệ mỗi tuần tôi đều… gặm táo rồi đi ngủ, kết quả bị anh nắm cằm trực tiếp hôn lên.
Thứ hai ai mà không buồn ngủ cơ chứ, vị tổng thanh tra đối diện không phải cũng ngủ gật sao, sao anh không hôn ông ấy, hơn nữa hết hôn lại còn gặm. Phòng họp lớn thế này, anh không biết xấu hổ nhưng tôi cần mặt mũi. Kết quả, hôn xong anh còn suy nghĩ một chút rồi nói một câu, ừm, quả táo này rất ngọt.
Lúc ấy tôi hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Nghĩ đến đây, tôi nhìn cái quần lót của anh trong tay mình, bất giác đỏ mặt. Thượng tá Meo Meo đi ngang qua chậm rãi xoay khuôn mặt mập mạp của nó sang, nhìn tôi khinh bỉ như thường lệ. Tôi không phục, tôi lớn như vậy rồi mà ai cũng có thể bắt nạt, đến ngay cả một con mèo cũng có đức hạnh đáng ghét này.
“Nhìn cái gì? Đồ mèo béo!” Tôi xách quần lên cao và trưng ra biểu tình chống lại nó.
Sau lưng có tiếng bước chân nhẹ nhàng, tôi xoay người, quả nhiên là Sở Mộ Phàm đang đi tới.
Anh nhìn tôi rồi lại nhìn quần lót trong tay tôi, khẽ nhíu mày nói: “Em vẫn cầm nó không buông tay. Sao? Chẳng lẽ trong lòng em đang có suy nghĩ gì đó hả? Nếu em có bất kỳ mong muốn nào thì cứ nói trực tiếp với anh, nếu có thể thỏa mãn thì anh nhất định sẽ cố gắng hết sức, em không cần đặt tình cảm vào thứ khác.”
“Cái gì?” Tôi không hiểu.
Mà anh đã nghiêng người nhấc bổng tôi lên, tôi lập tức hiểu ý, cuống quít kêu to: “Anh đừng hiểu lầm, em không có ý kia, em thật sự không có ý kia mà…” Mới sáng sớm sao nơi nơi đều có cầm thú xuất hiện vậy.
May mắn thay, cuộc điện thoại của mẹ tôi xuất hiện kịp thời, cứu tôi thoát khỏi tình huống nguy cấp.
Quên nói, thứ sáu này mẹ tôi sẽ xuất viện, mục đích của cuộc điện thoại này là nhân dịp cuối tuần không cần đi làm, bà bảo tôi và con rể về nhà ăn trưa, thuận tiện đưa con mèo vàng của bà quay lại, bà nói rằng bà đã có có thể chăm sóc cho nó.
Lúc cánh cửa mở ra, mẹ tôi mừng rỡ nói: “Ôi, mẹ nhớ con muốn chết!”
Tôi sững sờ một lúc, thật là kinh hãi, từ khi nào mà mẹ tôi đối xử với con cái nhiệt tình như vậy. Bà vươn tay ôm con mèo vào lòng rồi hôn lên khuôn mặt mập mạp của nó, “Mẹ nói với con này, mèo béo. Về nhà vẫn là tốt hơn. Nhà người khác là nhà của người khác, nào có ai thương con như mẹ…” Mẹ tôi thì thầm rồi quay vào nhà, không thèm liếc tôi một cái.
Tôi nghiến răng bám vào chân tường một lúc rồi mới đi vào.