Ngay sau khi lên xe, tôi bắt đầu lướt Weibo, phiên bản đầy đủ của “Truyền thuyết về các vị thần” đã bán trên thị trường được nửa tháng, bốn chữ Thượng tá Meo Meo cuối cùng cũng xuất hiện trở lại trong danh sách bán chạy nhất, mà căn cứ theo số liệu bán hàng của toàn bộ tiểu thuyết và tốc độ tăng lượt theo dõi trên Weibo của tôi, bộ “Các vị thần” mười năm trước đang có xu hướng càn quét trở lại, điều này làm tôi rất vui.
Đang vui vẻ trả lời bình luận của độc giả, tôi liếc mắt nhìn sang Sở Mộ Phàm đang lái xe, anh hơi nghiêng đầu, cũng liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Mặt dây chuyền năm triệu của em đâu?”
Tôi phát hiện ra hạt đậu màu tím trên mặt dây chuyền treo trên điện thoại di động đã biến mất.
Tôi vội vàng lật túi xách, trong túi không có nên tôi hoảng sợ, tìm kiếm xung quanh giữa các ghế xe.
Hạt đậu tím vừa dẹt vừa mập này là món quà Hàn Khanh tặng tôi lúc học đại học, có lần tôi và cô ấy đi dạo các cửa hàng trang sức nhỏ, ở quầy hàng của một ông chú có phong cách ăn mặc như dân tộc thiểu số, hạt đậu bóng màu tím này đã thu hút sự chú ý của tôi.
Những hạt đậu to màu tím được xâu trên một sợi dây chuyền ngắn bằng bạc rất đẹp. Thân đậu dẹt có khắc chữ “Trúng thưởng” ở mặt trước, mặt sau khắc chữ “Năm triệu”. Trúng thưởng năm triệu, đây là ước mơ đơn giản đối với một kẻ thiếu tiền luôn phải thắt lưng buộc bụng, không đủ chi tiêu như tôi.
Ánh mắt tôi dừng lại, Hàn Khanh lập tức mua nó, sau đó buộc lên điện thoại của tôi, nói: “Thẩm mỹ thô tục, ước mộng cũng rất thô tục nhưng hy vọng nó có thể trở thành sự thật.”
Sau đó tôi cùng với năm triệu của mình sống cùng nhau đến tận bây giờ, mặc dù hạt đậu tím to lớn này đã héo úa và mờ nhạt từ lâu, nó vẫn là sự một hiện diện quý giá trong ký ức của tôi.
Cuối cùng tôi cũng tìm thấy nó ở dưới ghế ngồi, tôi thở phào nhẹ nhõm, nếu như làm mất nó có lẽ Hàn Khanh sẽ mắng tôi. Lúc tôi chợt nhận ra điều này, tôi bỗng phát hiện tôi đã không gặp cô ấy trong một thời gian dài. Hai tháng rồi đó, từ nhỏ đến giờ đây là lần lâu nhất chúng tôi không gặp nhau.
Cũng không biết bây giờ người đang ở đâu, Sở Mộ Phàm nói cô ấy ra nước ngoài thăm người thân, có quỷ mới tin lời anh nói. Cô ấy nghèo như vậy, có tiền đâu mà ra nước ngoài lắc lư. Hồi ức cũ hiện lên trong đầu tôi, trong đó dường như đều là tiếng cười vui vẻ của cô ấy.
Giờ khắc này, tôi bỗng rất nhớ cô ấy, cũng không biết đồ không có lương tâm đó sống có tốt hay không.
“Còn giận cô ấy sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn về chỗ phát ra giọng nói, Sở Mộ Phàm cũng nhìn tôi, vẻ mặt bình tĩnh.
Tôi khẽ thở dài, thầm nghĩ cách hai tháng sự tức giận cũng đã hết, tôi buộc lại năm triệu của mình, thản nhiên nói: “Nào có nhiều cảm xúc như vậy chứ, nhưng bởi vì là Hàn Khanh nên dù em có tức giận cũng không biết phải làm gì.”
Sau khi nghe những lời tâm sự của tôi, anh gật đầu và không nói gì.
Buổi tối, nằm trên giường chơi “Bậc thầy nhịp điệu”, Sở Mộ Phàm đi ra từ trong phòng tắm, tôi lập tức quơ quơ máy tính bảng trong tay, cười nịnh nọt với anh.
Nhìn nụ cười của tôi, mặt anh tối sầm lại.
Chỉ thấy anh như một con sư tử phiền não nắm lấy mái tóc ướt sũng, sau đó kéo kéo chiếc khăn tắm đang che nửa người dưới, nói: “Lại là tiêu diệt các ngôi sao? Không nhớ anh đã giúp em đạt được 320.000 sao hả? Không đủ?”
Tôi phớt lờ thân hình săn chắc như tác phẩm điêu khắc của David của ai đó, đặt chiếc máy tính bảng xuống rồi đặt mắt vào chiếc đèn chùm pha lê sáng bóng trên trần nhà. Tôi giải thích: “Không phải là phá hủy các vì sao, trò đó với 320.000 điểm của em cũng đủ để dẫm người khác dưới chân. Đây là một trò chơi khác, một trò chơi để đột phá.”
“Không chơi.” Anh tức giận cự tuyệt, sau đó vén chăn lên nằm.
Tôi dụ dỗ: “Anh giúp em chơi mấy cửa đi, trong đám bạn em đang xếp cuối cùng, ngay cả Hàn Khanh, người không online hai tháng cũng có thứ hạng cao hơn em. Phùng thiếu đã đột phá trăm cấp, cậu ta còn vừa nhắn tin sỉ nhục em kìa. Kẻ sĩ chịu chết không chịu nhục, anh nói dù sao thì em cũng phải lấy lại thể diện chứ.”
Quả nhiên không chịu được tôi cứ lảm nhảm mãi, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, bất lực nói: “Lấy lại đây, nhưng nói trước, chỉ chơi một lúc thôi đó.”
“Ok.” Tôi vui mừng đưa máy tính bảng cho anh.
Những ngón tay dài và đẹp của anh nhảy múa trên màn hình máy tính bảng, phối hợp với khúc nhạc Rhapsody của Croatia mạnh mẽ, thực sự mang hương vị của một bậc thầy nhịp điệu.
Sau khi bài hát kết thúc, bật ra một SSS sáng chói! Tôi không thể tin vào mắt mình, tôi nghĩ thành tích cao nhất cũng chỉ là một S, chưa từng nghĩ sẽ đến ba S, càng không nghĩ ngay lần đầu tiên chơi anh đã đạt được.
“Chết tiệt, anh cũng quá lợi hại đi!” Tôi mừng rỡ như điên, theo tiêu chuẩn bậc thầy này tôi sẽ nhanh chóng có thể đứng đầu, đến lúc đó, Phùng thiếu kiêu ngạo kia nhất định sẽ tức chết. Nghĩ đến đây, tôi kích động nắm tay anh, như đang gặp gỡ lãnh đạo: “Địa vị trên giang hồ em dựa cả vào hai tay ngài, đi chiến đấu đi nào, Pikachu!”
Anh đánh giá tôi bằng một ánh mắt cực kỳ khinh bỉ, sau đó dưới ánh mắt đáng thương và giọng điệu cầu xin khổ sở của tôi rốt cuộc đầu hàng. Anh cứ như vậy giúp tôi chiến đấu đến khuya, mà tôi, với tư cách người ở bên cổ vũ lại cứ thế ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ báo thức.
Híp mắt nhìn sang bên cạnh là khuôn mặt ngủ say một cách bình yên của Sở Mộ Phàm, chắc là tối hôm qua anh thật sự chơi đến rất muộn, nếu không bình thường khi nghe đồng hồ báo thức kêu anh đã sớm tỉnh dậy. Trong lúc đang mải suy nghĩ, tôi giật giật cái tay bị anh đè, hình như tôi đã chạm vào một bộ phận nào đó trên cơ thể anh, cảm giác rất kỳ lạ.
Cảm thấy kỳ quái tôi liền đưa tay ra sờ một cái, ngay khi tôi duỗi móng vuốt của mình ra lần thứ ba, anh đột nhiên quay lại và nắm lấy tay tôi, sau đó nhìn tôi với vẻ mặt khó tin. Nhìn nhau một lúc, cuối cùng tôi cũng nhận ra chỗ tôi vừa chạm vào là gì, tội lỗi quá.
Tôi cứng ngắc cười nhìn anh: “Ha ha ha, thực xin lỗi, đã đánh thức anh rồi.”
Anh cũng mỉm cười, nhưng nụ cười đó thực sự rất tà ác, anh nheo mắt nói với tôi: “Ngủ nướng cũng không cho ngủ yên lành, phí công anh thương em như vậy.”
Tôi đổ mồ hôi lạnh: “À… Vậy anh ngủ tiếp đi, đừng để ý, vừa rồi chỉ là vô ý thôi.” Vừa nói tôi vừa im lặng lùi về phía sau.
“Không được đi.” Anh kéo tôi về lại vòng tay mình và nghiêng người về phía tôi: “Đêm qua anh đã rất chăm chỉ giúp em chơi trò chơi. Em phải trả công cho anh chứ!”
Dựa vào cái gì mà anh chỉ giúp tôi chơi một trò chơi nhỏ còn bắt tôi trả công chứ.
Tôi tức giận nhìn anh chằm chằm: “Đòi tiền cũng chẳng có gì ghê gớm…” Nhưng nửa câu sau đã bị anh nuốt vào trong miệng, nhất thời không thể thở nổi. Trời ạ, mới sáng sớm đã bị ăn sạch.
Lăn qua lăn lại, đến khi tỉnh lần nữa đã là giữa trưa, tôi không thấy anh đâu, chắc là đã đến công ty.
Buổi chiều, tôi vừa vào công ty, Vương Tiểu Bí đã nói với tôi: “Giám đốc kinh doanh đã trở lại rồi đấy!”
“Ai cơ?” Tôi hỏi ngược lại.
Đến khi phản ứng lại được, nhớ ra Hàn Khanh chính là giám đốc kinh doanh, tôi cảm thấy vừa tức giận vừa mừng rỡ, tức giận vì cô nàng không có lương tâm này đi lâu như vậy mà một tin nhắn cũng không có, mừng rỡ vì cô ấy cuối cùng cũng trở lại rồi.
Tôi vội vã đến bộ phận kinh doanh và hét lên: “Hàn Khanh, đứng lên cho tao.”
Các đồng nghiệp trong bộ phận kinh doanh sửng sốt, không tin được người đàn bà séo xắc trước mặt lại là bà chủ luôn lịch sự tốt bụng của họ. Ấy, hình như tôi vừa hơi mất kiểm soát, bầu không khí có phần xấu hổ, tôi thu hồi biểu cảm dữ tợn của mình, một lần nữa lộ ra vẻ mặt hiền lành dễ chịu thường ngày, cười tủm tỉm hỏi: “Xin hỏi, giám đốc Hàn có ở đây không?”
Nửa phút sau, tôi chạy nhanh về văn phòng Sở Mộ Phàm.
“Ôi, liều mạng gì thế!” Tách cà phê mới pha của chị Lý bị tôi hất đổ, văng tung tóe làm chị ấy bị bỏng, nhưng tiếng thét chói tai của chị nhanh chóng bị tôi bỏ lại sau lưng.
Cửa phòng làm việc mở ra, Hàn Khanh đang định đi ra thì bị tôi bắt gặp.
Thấy tôi hung hăng xông tới, sắc mặt cô ấy chợt tái đi, nhanh như một cơn gió chạy qua tôi, vừa chạy vừa quay đầu nhìn tôi la lên: “Diệp Tử, mày đừng kích động, làm ơn bình tĩnh lại, có chuyện gì thì nói, xúc động là ma quỷ đó.”
“Ma quỷ cái đầu mày ý!” Tôi đằng đằng sát khí đuổi theo: “Mày đứng lại cho tao, chạy thêm bước nữa tao chặt chân mày.”
Vừa nghe tôi nói, cô ấy càng chạy hăng hơn, vẻ mặt tức giận: “Diệp Tử, nghe tao nói, tao cũng là nạn nhân, Sở tổng cứu tôi với.”
Cô nàng này vẫn có lý, tôi cầm một đống giấy tờ trên bàn ném tới, rõ ràng không trúng mà cô ấy còn phối hợp hét lên một tiếng chói tai. Lần này tôi hoàn toàn dùng đến sức mạnh, bắt được cái gì là ném cái đó, giấy tờ bị ném tung lên, cả văn phòng trở nên hỗn loạn.
Cuối cùng đuổi mệt đánh mệt rồi, tôi tựa vào cạnh bàn mắng, Hàn Khanh kia cũng chạy đi nghỉ ngơi, thở hổn hển cách tôi không xa.
Trong lúc lộn xộn, cửa phòng làm việc mở ra, Sở Mộ Phàm dựa vào cửa nhìn tôi lại nhìn Hàn Khanh, rồi quay đầu dặn dò Vương Tiểu Bí dọn dẹp văn phòng, sau đó quay đầu nói với hai người chúng tôi: “Chiến đấu xong rồi đúng không?”
Tôi mặc kệ anh, nhưng Hàn Khanh đã gật đầu với anh.
Vì vậy, anh lại nói với tôi: “Điện thoại di động của em lại hết pin rồi à? Phùng Bác vừa gọi điện cho anh. Cậu ấy mới mở một quán bar, tối nay mời chúng ta đến chơi.” Nói xong, anh chậm rãi đóng cửa phòng làm việc.
Tôi và Hàn Khanh tiếp tục giằng co trong chốc lát, cô ấy nói: “Vừa rồi tao đi ngang qua phố con gái, thấy một cửa hàng hàng bán quần áo mùa thu mới lên kệ, tao có thẻ thành viên, mày có muốn đi mua vài thứ không?”
Tôi nghĩ đó là một ý kiến hay, vì vậy nói: “Mày có muốn gọi điện cho Đường Phỉ rủ cô ấy đi cùng không?”
Hàn Khanh xua tay nói: “Tao đã gọi điện thoại cho cô ấy, bây giờ có lẽ đang ở dưới sảnh công ty rồi.”
Tôi thấy hiệu suất làm việc cao thật, vì thế sửa sang lại xong liền xuống lầu đi dạo phố cùng với Hàn Khanh.
Cả người chị Lý đầy cà phê dùng ánh mắt kinh hãi nhìn chúng tôi vừa mới đánh nhau sống chết giờ lại ôm nhau thân mật sánh bước, một lúc lâu mới nói được một câu: “Cái quỷ gì vậy nè, tiết tấu này quả thật sự là… Đừng quên mua cho tôi một cái nhé!”
Vì thế vào buổi chiều, khi gặp mặt nhau sau một thời gian, tôi, Hàn Khanh, Đường Phỉ đi bộ cạnh nhau trên các con đường ngõ hẻm mua một đống đồ, sau đó tìm một nơi ăn uống và nói chuyện với nhau về chuyện tình cảm.
Quả nhiên, Hàn Khanh không đi thăm họ hàng ở nước ngoài, hai tháng nay cô ấy đeo ba lô đi du lịch, đến Vân Nam, Quảng Tây để trải nghiệm những danh lam thắng cảnh nổi tiếng và phong tục của những nơi này, dùng lời nói của cô ấy mà nói, đi để cảm nhận sâu sắc văn minh nhân loại.
Đường Phỉ liền nói cô ấy bớt già mồm, nhanh chóng khai báo có gặp được anh nào không.
Cô ấy thở dài, nói đừng nghĩ rằng sẽ có những cuộc gặp gỡ như trong phim. Lúc đó bị lạc đường, cô ấy suýt chút nữa bị người địa phương trói về núi bắt làm vợ. Tôi liền nói đây là báo ứng, ai bảo cô ấy bán tôi cho người khác.
Buổi tối rất náo nhiệt, trong quán bar mới khai trương của Phùng thiếu, tôi, Đường Phỉ, Hàn Khanh, còn có Sở Mộ Phàm và mấy anh em của Phùng thiếu cùng ngồi trên sô pha, phụ nữ vừa ăn trái vừa cây nói chuyện, còn đàn ông thì uống rượu nghe chúng tôi trò chuyện.
Trong ánh sáng mờ ảo, tôi nhìn Hàn Khanh, Đường Phỉ, nhìn Phùng thiếu đang ôm bạn gái mới và Sở Mộ Phàm bên cạnh đang yên lặng gọt táo cho tôi, ánh sáng ánh lên khuôn mặt mấy người họ, dù đang cười nói hay yên lặng. Tuy rằng ở nơi này rất ồn ào nhưng tôi lại thấy yên bình một cách kỳ lạ.
Tất cả những người tôi yêu và những người yêu tôi, họ đều ở bên cạnh tôi, thật tuyệt.