Mục Tống Thần hơi nghiêng người, né tránh cái nhìn của Tư Liễu. Không phải hắn không có năng lực, mà chính là vào giây phút đó, hành động kia của An Hạ truyền đến đại não, làm hắn dừng lại.
Cô muốn Hạ Nhất Kỳ thắng? Hắn cũng không làm khó cô! Nhưng rõ ràng, suy nghĩ đầu tiên của Mục Tống Thần, chính là thắng áp đảo, để cô và cả tên Nhất Kỳ kia phải tâm phục khẩu phục.
Chỉ là không biết vì cái gì... Lúc đó lại làm như vậy.
Điện thoại vang lên một hồi chuông. Hắn liếc qua nhìn, là An Hạ. Sau đó đột nhiên vươn tay ra nhấn cái nút màu đỏ, từ chối cuộc gọi.
Tư Liễu đứng bên cạnh kinh ngạc, mấp máy môi:
- Mục Tổng, vì sao...
Lại một cuộc gọi đến.
- Tư Liễu, nghe giúp tôi đi!
Tư Liễu nói vài ba câu, sau đó cúp máy. Cậu quay sang, mới phát hiện tai người kia dỏng lên nghe vô cùng chăm chú. Phát hiện cái nhìn dò xét của cấp dưới, người kia ho khan:
- Khụ khụ... Cô ấy... Nói cái gì?
- Phu nhân hỏi, vì sao ngài không về. Có còn giận hay không. Đã ăn trưa chưa. Còn nữa, phu nhân bị cảm.
- Cảm? - Khóe môi đang mân lên của hắn đột nhiên xụp xuống.
- Giọng nói phu nhân khản đặc và còn hít hít mũi. Tôi đoán thế.
Vậy mà chiều hôm đó, mấy hộp thuốc ngậm ho và thuốc trị cảmđược Tư Liễu đem đến cho cô với lí do "Tôi nghĩ phu nhân bị cảm nên mang đến một ít thuốc."
Ra về, Tư Liễu lắc đầu. Thật không hiểu nổi, quan tâm người ta như thế, việc gì còn phải giả vờ giận?!
***
- Lập An Hạ!!! Cô làm cái thá gì đây? Tại sao số liệu từ đầu đến cuối đều nhầm lẫn hết như vậy?? - Trương Mễ Hàn hét lên.
Mọi người trong phòng kế toán đồng loạt quay lại nhìn.
Không ai không biết, Trương Mễ Hàn ghét Lập An Hạ.
Chính la loại không-đội-trời-chung. Còn vì sao ư?
Năm đại học thứ nhất, Bạc Nhiên được rất nhiều nữ sinh theo đuổi, trong đó có Lập An Hạ và cả Trương Mễ Hàn. Mễ Hàn xinh đẹp xuất sắc bao nhiêu thì An Hạ bình dị giản đơn bấy nhiêu, thế nhưng cuối cùng... Bạc Nhiên vẫn đi chọn Lập An Hạ làm bạn gái! Sự việc động trời này làm bao nhiêu người bực mình, song đối vơi Trương Mễ Hàn, đây chính là một nỗi nhục, một sự uất ức cực kì to lớn. Từ đó trở đi, Trương Mễ Hàn chính thức "đối đầu" với Lập An Hạ.
Càng không may, sau khi tốt nghiệp, cả hai làm chung một công ty, chung một bộ phận... Tình huống... nan giải đến thế là cùng!
- Xin lỗi, mấy nay tôi hơi mất tập trung. - Sự việc lần này đích thực là do bản thân sai, cô không thể nào không nói một tiếng "xin lỗi".
- Xin lỗi?! Xin lỗi thì được cái gì?! Tôi vừa nhập hết vào bản báo cáo, nếu không vì tình cờ nhìn lại thì đã toi rồi!
- Được rồi được rồi! Mễ Hàn, em cũng đừng tức giận nữa! - Trưởng phòng Trịnh hòa giải - Thế này đi, Hạ, em lấy công chuộc tội! Tối nay có một buổi xã giao kí hợp đồng với khách hàng, em đi đi!
Lập An Hạ hơi do dự. Từ trước đến nay cô vô cùng ghét những bữa tiệc xã giao. Nguyên nhân là vì, bắt buộn phải uống rượu. Hơn nữa nếu chuyện còn to tát hơn nữa, bắt buộc phải dùng đến "cái kia". Mà "cái kia", chính là thứ khiến cô cảm thấy khó chịu nhất!
- Cái này... Trưởng phòng, có thể đổi bằng cái khác được không? Chẳng phải những công việc như thế này, đều là của bộ phận tiếp thị sao?
- Bởi vì lần này tương đối quan trọng, cho nên cả bộ phận kế toán cũng phải đi. Nếu cần thiết, phải trình ra số liệu và giải thích cặn kẽ. An Hạ, từ lúc đến công ty bây giờ, em chưa một lần đi tiệc đúng không?
- Em... Thôi được rồi, để em đi vậy!
- Tốt lắm, bảy giờ tối nhé!
Trương Mễ Hàn quay trở lại bàn làm việc, cục tức vẫn chưa nuốt xuống được. Cô ta suy nghĩ một lúc, sau đó khóe môi hơi mân nhẹ lên, để lộ một nụ cười tàn nhẫn...
***
Nhà hàng Jules thuộc câu lạc bộ Thành Hoàng lớn nhất thành phố T vào cuối tuần rất đông khách. Những chiếc xe nối đui nhau chạy vào bãi đỗ, toàn là những chiếc hạng nhất. Khắp nơi trong sảnh lớn đều là người trong giới quý tộc, nếu không cũng là tài chính thượng lưu, đếu nơi này để giao lưu và ký kết.
Trong nhà vệ sinh, Lập An Hạ cúi người rửa tay sạch sẽ, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Hàm Như Ái, nhân viên bộ phận tiếp thị, người sẽ cùng cô đi đến gặp khách nở một nụ cười:
- An Hạ, thật không nhìn ra nha, em lúc trang điểm lên nhìn cũng xinh như vậy!
Lập An Hạ hơi cười, vẫy tay:
- Mình đi thôi, Như Ái!
Hàm Như Ái rất xinh đẹp, mà nói đúng hơn, ai trong bộ phận tiếp thị cũng đều xinh đẹp. Lập An Hạ tiến đến bàn lớn, nhìn thấy một người đàn ông ngồi sát cửa sổ đang chỉnh sửa lại mái tóc chỉ còn lại vài sợi. Hàm Như Ái mở lời đầu tiên:
- Ngài Từ?
Từ Cố Hải cười rạng rỡ, gật đầu. Từ Cố Hải là một người đàn ông khá lớn tuổi và khá háo sắc. Bằng chứng là thỉnh thoảng ông ta liếc qua những "bộ phận nhạy cảm" trên người Hàm Như Ái, đến một người bình thường Lập An Hạ cũng không bỏ qua.
Hàm Như Ái bắt đầu huyên thuyên, còn Lập An Hạ ngồi câm như hến. Mà cô cũng không để ý, mắt Hàm Như Ái nhìn mình nãy giờ, cũng có chút độc địa.
Giải thích cạn khô cổ một hồi, màn uống rượu cuối cùng cũng bắt đầu. Từ Cố Hải vừa uống vừa cười ha hả, vấn đề ông ta nói bắt đầu cách xa với công việc.
- An Hạ, sao cậu không nói gì? Uống đi nào! - Hàm Như Ái thúc.
Hơi miễn cưỡng, cô cầm ly rượu lên, bắt đầu từng ngụm nuốt xuống. Hương cay nồng và đắng chát của rượu giống như thiêu cháy cả bụng và cổ An Hạ.
Đến khi men say bắt đầu choáng váng, hợp đồng cũng đã kí xong, Hàm Như Ái mỉm cười, nhìn Lập An Hạ sắp gục tới nơi, lại nhìn qua cận vệ Từ Cố Hải ngủ say từ đời nào, vào thẳng vấn đề:
- Từ tổng, cũng không giấu gì anh, lần này... Công ty chúng tôi 'tặng' anh cô gái này!
Nói xong cũng không dài dòng, trực tiếp đứng dậy bỏ đi. Ra đến bãi đỗ xe, cô ta nhanh chóng lấy điện thoại gọi đi một cuộc:
- Mễ Hàn, làm xong rồi!
- [...]
- Đúng đó! Nhớ chuyển tiền vào tài khoản cho mình nha!
Từ Cố Hải nhìn cô gái mơ màng phía dưới, miệng cười rất lớn. Ông ta đỡ Lập An Hạ đứng dậy, nhanh chóng đi ra khỏi phòng ăn, bước vào thang máy đi lên khách sạn ở tầng trên - tầng của phòng ngủ. Mà ngay chỗ rẽ, nơi giữa cửa ra và cửa vào, Mục Tống Thần và Từ Cố Hải đỡ An Hạ vô tình lướt qua nhau.
Nhưng hắn không hề phát hiện ra cô gái nhỏ của mình.
Một bước...
Hai bước...
Mục Tống Thần bước ra khỏi Jules, Từ Cố Hải lại bước lên lầu thuê phòng.
Đỡ cô gái lên giường, Từ Cố Hải bắt đầu vuốt ve. Những ngón tay mập mạp của ông ta lướt qua gương mặt tròn nhỏ ngây ngô của An Hạ, trượt xuống cổ rồi bắt đầu xuống cánh tay. Người Lập An Hạ đột nhiên nóng bừng lên, tâm trí cô cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng cũng đồng thời mụ mị vì men thuốc. Cả người cô rối loạn, vừa muốn phản kháng vừa không cách nào vực dậy.
Nóng... Nóng quá... Nóng... Cô co người lại, cọ cọ đầu mình vào nệm. Bộ ngực vì thở mạnh mà trở nên nhô lên nhô xuống. Từ Cố Hải thở mạnh hơn, thỏ thẻ:
- Bảo bối, tắm xong rồi sẽ lập tức ăn em!
Sau đó bỏ dậy đi vào phòng tắm.
Không! Không! Một phần lí trí nào đó còn tồn tại trong đầu cô kêu gào thảm thiết. Một giọt nước mắt trào ra, rơi xuống gương mặt.
"Không được khóc, chúng ta cần phải dũng cảm đối mặt với vấn đề và giải quyết nó..."
Mục Tống Thần, tôi phải làm thế nào đây?
Mục Tống Thần, tôi nên dũng cảm thế nào bây giờ?
Mục Tống Thần, tôi không còn đủ lực để phản kháng nữa rồi!
Hơi thở của Lập An Hạ càng lúc càng nóng bừng. Cô thở gấp gáp, miệng khàn khàn gọi liên tục:
- Mục Tống Thần... Mục Tống Thần...
***
- Đi đâu giờ này mà chưa về thế nhỉ? - Mục Tống Thần sốt ruột nhìn đồng hồ.
Gọi mấy lần cũng không bắt máy, rốt cuộc là thế nào?
Hắn đột nhiên có cảm giác lo sợ và bất an. Đột nhiên nhớ đến có lần đã 'lén' gắn thiết bị định vị vào điện thoại của cô, Mục Tống Thần vội vã tra. Mấy phút sau, hắn liền đen mặt. Khách sạn Jules? Lập An Hạ đến khách sạn Jules làm gì? Đã khuya như vậy... Đầu hắn hiện lên một vài cảnh tượng... Sẽ không... Cô sẽ không như vậy... Cô sẽ không cho hắn "đội mũ xanh" chứ?
Nghĩ ngợi thế nào, hắn gọi điện cho công ty của An Hạ.
- Làm ơn tra giúp tôi xem Lập An Hạ của bộ phận kế toán chiều nay có đi xã giao hay không?
- Đã trễ thế này rồi... Nhưng bộ phận kế toán thì liên quan gì đến xã giao?
Hắn dĩ nhiên biết! Nhưng vẫn muốn biết, hắn vẫn muốn tin, cô sẽ không "hồng hạnh vượt tường"*.
*Hồng hạnh vượt tường là phụ nữ đã có chồng còn ngoại tình.
- Làm ơn tra nhanh giúp tôi!
- A! Có rồi! Đúng vậy, Lập An Hạ của phòng kế toán tối nay có một buổi xã gia với Từ Cố Hải! Đây có lẽ là trường hợp kì lạ nhất!
- Mấy giờ kết thúc?
- Chín giờ.
Đã mười rưỡi...
- Được rồi, cảm ơn anh!
Từ Cố Hải, chủ tịch của Từ Nhị, muốn giải quyết "gọn lẹ" với ông ta, chỉ cần dùng đến "sắc"!
Người này, Mục Tống Thần vẫn luôn nhớ! Chết tiệt! Hắn rủa thầm trong đầu, sau đó chạy như bay ra ngoài, phóng xe chạy đi về phía khách sạn Jules, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
- Khốn khiếp! Lập An Hạ... Lập An Hạ... - Hắn không ngừng gọi tên cô.
Lập An Hạ... Lập An Hạ... Cô nhất định sẽ không sao, đúng không?
__ __
Xin lỗi các bạn vì lâu quá mới up chương mới.
Lịch học dày và kiểm tra nhiều quá:(