Mục Tống Lâm xuất hiện ở ngưỡng cửa, cười tự nhiên.
- "Chị dâu! Em biết thế nào chị cũng tới!"
- "Cảm ơn cậu! Đặt một phòng trong khách sạn này chắc cũng mất tầm hơn nửa tháng lương của tôi."
Cô cười đáp lại, thong thả đi vào trong. Nhưng không ai có thể biết được lúc này, lòng cô đang có bao nhiêu sợ hãi và lo lắng. Cô ngồi xuống sofa trong phòng, nhìn một lượt xung quanh.
- "Anh hai cho chị đến đây sao?" - Mục Tống Lâm đưa một ly rượu đến trước mặt Lập An Hạ.
- "Mục Tống Lâm, anh đã 'mời' tôi đến, thì dĩ nhiên phải biết kết quả là tôi nhất định đến, có đúng không? Vậy thì đủ rồi, với những kẻ như anh, chỉ cần biết kết quả mà không cần nghe đến quá trình!"
- "Chị dâu, miệng lưỡi chị cũng thật sắc bén và thông minh!" - Hắn cười phá lên, sau đó còn kèm thêm một câu khiến cô rợn tóc gáy - "Tôi rất thích!"
- "Cảm ơn cậu, người thích tôi nhiều không kể xiết, tôi cũng chẳng buồn bận tâm!"
Lập An Hạ nói tự nhiên. Thật ra suy nghĩ trong lòng cô lúc này chỉ có một cụm từ: Đồ siêu cấp biến thái lẫn chứng tâm thần lâu năm không được chữa trị
- "Được rồi, vào vấn đề chính đi! Chú em kêu tôi đến đây có việc gì?"
- "Chị uống hết cốc rượu đi rồi nói!"
- "Đổi cho tôi một ly nước chanh đậm đặc đi! Thật đậm vào nhé! Tôi quen uống thế rồi."
- "Dạ dày chị cũng khỏe lắm! Được thôi!"
Mục Tống Thần gọi phục vụ, sau đó nói nhỏ vào tai cô ta một điều gì đó, còn chìa ra vài tờ tiền.
Vài tờ tiền gói bên ngoài một bao thuốc màu trắng.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Lập An Hạ nhìn về phía cửa, đánh giá, hai tay vô thức siết chặt vào nhau. Cô bươn chải ngoài đời từ rất sớm, tuy không thông minh lắm, thậm chí còn hơi ngốc, nhưng về một số phương diện lại đặc biệt thận trọng và linh hoạt.
Mục Tống Thần... Mục Tống Thần... Tôi nhất định phải cứu được anh...
Một sát sau, hắn ta trở lại với ly nước trên tay.
- "Của chị."
- "Cảm ơn." - Lập An Hạ ngửa cổ uống cạn. Nụ cười càng lúc càng sâu của Mục Tống Lâm.
- "Chắc chị cũng biết được tôi có ý gì?"
- "Chú em không nói làm sao tôi biết?"
Thật ra: Mày có không nói thì bà đây cũng thừa hiểu cái loại súc sinh như mày muốn cái gì!
- "Được rồi, vậy xem ra tôi cần phải nói thẳng! Chị lên giường với tôi một đêm, tôi cho anh ta được 'trong sạch'!"
- "Anh ấy trong sạch sẵn rồi, không cần bất kì ai bố thí! Nếu tôi nói không?"
- "Chị đã đến đây, tức là chị nói có!"
Mục Tống Lâm nhìn gò má Lập An Hạ dần dần trở nên đỏ rực, trong bụng rất phấn khích! Thuốc có lẽ đã phát tác dụng, làm cả người Lập An Hạ vừa nóng vừa ngứa ngáy, bằng chứng là tay chân cô cứ quơ qua quơ lại loạn xạ không ngừng.
- "Chú em bỏ thuốc trong rượu?"
- "Đến bây giờ chị mới nhận ra sao? Có một ít thuốc ngủ, còn bao nhiêu là... thuốc... kích... dục..." - Giọng hắn ta kéo dài đầy dâm đãng.
Mục Tống Thần cầm lấy cánh tay giơ lên trong không trung của Lập An Hạ, cười gằn.
- "Để tôi giúp chị!"
Sau đó ôm cô đi đến phía giường lớn. Thuốc vào, tức là lí trí không còn. Mục Tống Lâm hài lòng nhìn đôi mắt dần dần díu lại của Lập An Hạ, ha ha cười như một kẻ điên. Hắn ta cúi người xuống, bờ môi rớt lên gò má của cô.
- "Lập An Hạ, để tôi xem lần này chị làm sao phản kháng!"
- "Mục... Tống Lâm... cậu..." - Lập An Hạ thều thào.
Mục Tống Lâm vừa vươn người cởi áo ra, thì đèn trong khách sạn đột nhiên tắt cái phụt! Hắn ta kêu lên:
- "Cái gì thế này?"
Có một ánh sáng nhỏ rực lên. Tay Lập An Hạ run rẩy đang cầm đèn pin, khóe môi khẽ khàng nhếch lên một đường rất nhạt, nhưng tiếc thay Mục Tống Lâm hoàn toàn không để ý đến.
- "Ô, đi đến gặp tôi mà chị cũng mang theo đèn pin à?"
Hắn ta vừa đưa tay lên cầm, một luồng xung điện từ đâu giật thẳng các đầu ngón tay làm hắn tê dại. Mục Tống Lâm hoảng hốt rụt tay lại:
- "Ối!"
Thì cùng lúc đó, một loạt hỗn tạp tiêu đen và bột ớt cay xè xịt thẳng vào mắt làm hắn ta quằn quại trong đau đớn, tay chân điên cuồng vùng vẫy.
Còn Lập An Hạ, một giây trước đang mê man trên giường lớn, lập tức bật dậy như một cái lò xo. Cô kéo sợi chỉ mảnh trong tay mình một cái roẹt, điện lại bật sáng như ban đầu.
- "Lập An Hạ!!! Cô làm cái trò khôn khiếp gì đó!!?? AAAAA.... Đau quá...."
- "Chú em, còn non tay lắm! Đừng có đấu với bà chị già này!" - Lập An Hạ cười đắc thắng - "Ngu mà còn muốn trở thành tướng cướp sao? Thật là thảm hại!"
- "Rõ ràng tôi đã bỏ thuốc vào rượu! Tại sao chị... chị..."
- "Chú em xuẩn ngốc à, để chị chỉ cho chú! Thuốc kích dục không thể nào hòa tan cùng một loại nước có chứa chất axit cực cao! Cho nên nói trắng ra, lúc chú tự tay mình đổi cho chị một ly nước chanh ĐẬM ĐẶC cùng BAO THUỐC thì chính là tự tay chú không cho nó được phát huy tác dụng! Mà tính chị cũng cẩn thận lắm, uống xong một ly kia của chú còn uống thếm một cốc chanh đậm đặc tự pha thêm mang theo nữa! Vì vậy, tiền của chú đốt vào chỗ thuốc kích dục kia, rất là lãng phí nhé! Chú nói xem, nếu chị ăn không no, hai ly nước chanh đậm kia đủ để khoét lỗ cái bao tử nhỏ này của chị chứ nhỉ?"
- "Chị... Chị... AAAAA...." - Mục Tống Lâm ôm lấy mặt mình, rên lên thảm thiết.
- "Không cần khen chị thông minh đâu chú à, lúc trước chị học chuyên Hóa! Còn chú, kiến thức đơn giản thế này cũng không nắm được, lúc trước chắc đứng bét lớp môn Hóa nhỉ?"
- "Chị... Chị... Vậy thì chị hãy giải thích hết một lần cho tôi hiểu đi! Tất cả các mánh khóe điên rồ kia!"
- "Chị nghe nói khách sạn này không gắn camera, thế nên sáng hôm nay chị đã lẻn vào đây trước và nhìn sơ qua một lượt kết cấu của phòng này! Tiện thể làm một chút ứng dụng nhỏ từ công tắc đèn đến ngay giường ngủ để dễ dàng tắt mở, rồi thì như chị đã nói đó, bởi vì chú quá xuẩn ngốc, cho nên không thể đấu lại chị được đâu! Hay là nên nói diễn xuất của chị quá tốt nhỉ? Ối!"
Mục Tống Lâm cố gắng mở ra đôi mắt đỏ ngầu vì cay và tức, bất ngờ cầm lấy chân của Lập An Hạ, kéo xuống.
- "Lập An Hạ! Hôm nay chị đừng hòng thoát khỏi đây!!!"
Lập An Hạ nhanh tay bật mở cái đèn pin của mình. Lại thêm một dòng điện lùa thẳng vào cổ Mục Tống Lâm, làm hắn rụt người rớt xuống nệm.
- "Chú em, cái này chỉ bỏ ra hai tháng tiền lương, hơn năm ngàn tệ để mua nó đó! Biết cái gì không? Là đèn pin roi điện! Chú thử đến gần chị thêm một bước nữa, chị tăng điện lên cho chú biết mặt! Ha ha ha!!!"
Cùng lúc này, cánh cửa phòng bật tung ra, Mục Tống Thần thở hồng hộc kêu lớn:
- "Lập An Hạ!"
Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn im bặt. Đờ đẫn nhìn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
- "Mục Tống Thần?"
- "Cô...?" - Hắn ngỡ ngàng, không thể nào nói nên lời.
Theo sau là ba thân ảnh khác cũng không kịp thở: Trần Hạo, Hàn Thu và Lan Mị. Và lúc này, cả bốn người đều nhìn cảnh tượng trong phòng bằng ánh mắt không-thể-nào-tin-được!
- "Hạ Hạ..."
- "Lập An Hạ!!! Chị chờ đó đi!!!"
Lập An Hạ lắc lắc cái bình xịt trên tay hai cái nữa, không quên mang khẩu trang vào sau đó xịt xung quanh cả người Mục Tống Thần, làm hắn vừa hắt xì vừa rít lên:
- "An Hạ! Chị....! Chị!!!!!!! Ách xì... Ách xì... Chị.... Ách xì..."
- "Ôi, còn quay lại cả phim cơ à?" - Lập An Hạ buồn cười, cầm cái máy quay phim để ngay trong góc. - "Chú em tưởng quay được cảnh gì hot lắm cơ à? Những điều chú vừa trải qua cũng hot không kém đâu! Để tôi tung lên mạng giúp nhé?"
- "Chị...Chị..."
- "Nên biết sức mình mà dừng lại đi! Nào, nói, bây giờ chú muốn 'chết' vì điện giật và thuốc xịt cay, hay là tự nguyện kí vào bản hợp đồng thừa nhận Mục Tống Thần trong sạch và rút đơn triệu tập từ tòa án?"
- "Chị..."
- "Một... Hai... Ba..."
- "Tôi kí! Tôi rút!"
Mục Tống Lâm nhịn đau đớn, vươn tay cầm lấy cây bút, run run kí lên tờ giấy mà chưa kịp đọc xem nó viết cái gì.
- "Hừ, tiểu tử, trước khi làm bất cứ thứ gì nên lượng sức mình! Cậu có tiền, nhưng cậu chưa chắc đã thắng! Cậu nên khắc sâu vào trong đầu kết cục thảm hại này và ghi nhớ: Lập-An-Hạ tôi một khi biết chắc mình thua cuộc thì ngay từ đầu sẽ không xuất quân! Hôm nay đến đây, là lần đầu tiên tôi tự cược với chính bản thân mình và may rằng, lần này tôi thắng! Còn nữa, Mục Tống Lâm, muốn bản thân được hạnh phúc, thì trước hết nên ủng hộ và tôn trọng quyền hạnh phúc của người khác!"
_____
- "Mục Tống Thần, anh không phải giận tôi chứ?"
- "..."
- "Nè nha, tôi tốn bao nhiêu công sức và tiền bạc mới lập được một cái bẫy như thế để cứu anh đó!"
- "..."
- "Nhìn nè, tôi cũng đâu có bị sao đâu! Tay chân nguyên vẹn, thân thể nguyên vẹn... cái kia... cũng nguyên vẹn mà..."
- "Kít!"
Mục Tống Thần thắng xe vào trong bãi đỗ, mặt vô cùng lạnh đi vào nhà. Lập An Hạ cũng vội vã đi theo sau hắn, miệng không ngừng oang oang:
- "Mục Tống Thần ơi Mục Tống Thần à..."
- "Ít ra anh cũng phải cảm ơn tôi một tiếng chứ..."
- "Cái đồ mặt lạnh đáng ghét này..."
- "Cái tên tiểu tử vô ơn này..."
- "Mục Tống Thần, anh bị điếc à..."
- "Lập An Hạ!!!" - Mục Tống Thần kêu lớn - "Cô ngừng một giây thì sẽ chết à?"
- "Đúng vậy."
- "Cô! Tôi nói cho cô biết, ai cho cô chưa được phép tôi mà đã tự động bỏ đi như vậy hả? Lại còn máy ghi âm cơ đấy! Còn một buổi hẹn hò cơ đấy! Còn đi tắm đi cơ đấy! Lập An Hạ! Cô muốn chọc tôi tức chết đúng không?"
- "Tôi..."
- "Cô có biết ngay giây phút đó tôi muốn giết cô thế nào không? Hả? Tôi đã bảo cho dù có đi tù thì cũng không cần cô phải tới đó! Tại sao cô không nghĩ đến trường hợp hắn trở nên lợi hại hơn? Tại sao cô không nghĩ đến trường hợp hắn có thể phòng ngừa được tất cả? An Hạ, nếu hắn đủ bản lãnh để chống lại cô, thì bây giờ mọi chuyện đi đến bước đường như thế nào đây???"
Lập An Hạ cúi đầu rất thấp, im lặng lắng nghe. Cô chưa bao giờ có cảm giác muốn khóc như lúc này. Thật sự rất muốn khóc. Cô vì hắn mà hao tâm tổn lực nhiều như vậy, thế nhưng giờ đây hắn lại cứ đứng đó mà không ngừng la mắng cô... An Hạ xoay người đi vào phòng ngủ, một câu cũng không nói nữa.
Mục Tống Thần cảm thấy mình vì lo lắng mà tức giận thái quá, liền im bặt. Hắn dựa người vào tường, nhắm chặt mắt. Thật sự giây phút đó, hắn rất muốn có thể tự mình bóp chết Lập An Hạ! Nếu cô có chuyện gì... Hắn thật sự không dám nghĩ nữa...
Mục Tống Thần đi vào phòng, thấy Lập An Hạ cuộn người nằm trong chăn. Hắn nhẹ nhàng đi đến nằm xuống từ phía sau, ôm lấy cô. Người cô rất 'mềm', ôm rất thích.
- "Mine, xin lỗi."
- "Tôi... Lúc đó tôi thật sự rất lo cho cô nên đã nặng lời..."
- "Mine..."
- "Mine, đừng giận nữa..."
- "Mine, tôi nói với cô cái này, cô nhất định không được quay mặt lại đâu đấy..."
- "Mine, tôi thích cô. Rất thích."
Giọng hắn rất nhẹ, khẽ vang lên bên tai Lập An Hạ.
- "Tôi đã từng nghĩ có lẽ cuộc hôn nhân này sẽ không kéo dài qua nổi một tháng. Tôi cũng không biết vì sao giây phút đó tôi lại đến hỏi cô có muốn làm vợ tôi không, tôi càng không hiểu vì sao cô lại gật đầu đồng ý, thế nhưng giây phút này... Mine, tôi thật sự muốn chúng ta cứ mãi như thế này. Mỗi ngày trải qua cùng nhau, vô cùng bình dị, vô cùng nhẹ nhàng..."
- "Mine..."
- "Cái đồ con gà này, tôi khó khăn lắm mới nói được hết lòng mình cho cô nghe, sến súa chết đi được, thế mà cô lại ngủ ngon lành từ nãy giờ như thế sao???"
Mục Tống Thần xoay mặt cô lại, nhìn chằm chằm hai mi mắt nhắm chặt của Lập An Hạ, cảm thấy một luồng khí nóng dâng lên từ trong ngực mình!
- "Cô..."
- "Không nghe cũng tốt..."
- "Ngủ thôi.."
Chỉ là Mục Tống Thần không biết, lúc hắn ôm cô vợ nhỏ của mình vào trong lòng nhắm mắt, cô ấy nở một nụ cười rất tươi, rất mãn nguyện, trên mí mắt cô ấy cũng lăn xuống một giọt nước trong suốt. Giọt nước của hạnh phúc.
___ ___
Viết xong chương này mệt đừ người. Có thể có vài chỗ chưa được rõ ràng nhưng mong mọi người thông cảm nhé, mình sẽ chỉnh sửa lại khi có thời gian <3