"An công tử, ngươi là nhân sĩ phương nào , quê hương ở đâu? Vì sao lại có tình ý đối với tứ tiểu thư của chúng ta?"
"An công tử, ngươi có thể hướng Khuynh phủ lão gia nhà ta cầu hôn hay không ?"
"An công tử, tiểu thư nhà ta đã nhận hết đau khổ, nếu ngươi cưới nàng, nhất định phải mang đến cho nàng hạnh phúc. "
"An công tử, nói cho ngươi biết nha, lão gia nhà ta đối với bạc không nương tay đâu, nếu ngươi muốn đến cửa cầu hôn, sính lễ phải độc nhất vô nhị ."
...
Khuynh Lăng không rõ, rõ ràng đêm đó Hoàn Ngọc cũng gặp qua nam nhân này , lúc ấy còn mang vẻ mặt một lòng bảo vệ chủ nhân mà lúc này, thế nhưng nóng vội cùng hắn bắt chuyện như vậy , đã vậy lại còn đề cập đến hôn sự của nàng.
"Tiểu thư, đến nha môn rồi ."
Theo nha dịch dẫn đường, bốn gã kiệu phu đem nhuyễn kiệu ngừng an ổn tại cửa nha môn, Khuynh Lăng theo bản năng xốc rèm kiệu lên trực tiếp cất bước đi ra. Chẳng qua bước được hai bước, lập tức liền ý thức được không ổn.
Hai mắt nàng đã có thể nhìn thấy nhưng nàng vẫn chưa nói cho ai biết, tự nhiên là không thể để bị lộ .
"Tứ tiểu thư, nô tỳ giúp ngài."
Nương theo tay Hoàn Ngọc , Khuynh Lăng dễ dàng giải quyết được xấu hổ trước mắt. Nha đầu kia, cho dù cùng vị tiểu thư này là nàng lâu ngày không được sủng , nhưng lại đối nhân xử thế mọi chuyện chuẩn xác, cực kì có nhãn lực .
"Tiểu nhân là sư gia của phủ này, họ Canh. Tứ tiểu thư có thể quang lâm tới phủ nhỏ của tiểu nhân , thật sự là vinh hạnh. Một đám còn ngây ngốc làm gì? Còn không mau đi thông tri tới đại nhân?"
Canh sư gia đứng ở cửa đợi đã lâu, phái hai gã nha dịch đi vào bẩm báo, chính mình qui tắc tiến lên chắp tay nghênh đón nàng đi tới phía sau nha phủ .
Vị tứ tiểu thư này tuy nói không được sủng ái, nhưng nay cha nàng Khuynh Đỉnh Thiên vì chuyện của nàng tự mình đến nha môn , bọn họ tự nhiên là không dám chậm trễ. Vị Khuynh Đỉnh Thiên này là ai? Đó là phú khả địch quốc đại nhân vật , là tướng quân Thừa tướng ,còn là nhạc phụ của đương kim Thánh Thượng ,dưới chân thiên tử , người nào không muốn sống mà dám đắc tội vị này ?
"Như thế, liền phiền đến Canh sư gia ." Chính là, Khuynh Lăng mới cất bước giống như tiểu thư khuê các từ từ đi hai ba bước, liền phát hiện phía sau lưng còn có cái đuôi đi theo .
"Vị công tử này, ngươi một đường đi theo chúng ta, không biết thánh nhân cấp bậc lễ nghĩa sao?" Không quay đầu, Khuynh Lăng nâng mắt nhìn lướt qua tấm biển của nha môn .Những chữ quen thuộc này, là lúc trước Phong Đình Uyên tự mình vì Tiền Tri phủ viết. Lúc ấy nàng chính là ở bên cảm thụ được nét bút cùng khí thế câu hồn thiên nhiên của hắn , cảm thụ được con người của hắn , trong lòng tưởng tượng ra chữ viết của hắn định rất có tài đức rất sáng suốt .
Bút pháp cứng cáp hữu lực , ẩn chứa bên trong là khát vọng hùng tâm tráng chí. Nay chính mắt được nhìn thấy, đã tự mình nghiệm chứng dự đoán của chính mình . Nam nhân chính mình lựa chọn, chí hướng cao xa, nguyên bản nên tự hào . Đáng tiếc, nếu hắn không cưới nhị tỷ Khuynh Lạc Nhạn, nếu không có đêm đó chính mắt nhìn thấy hắn cùng với Khuynh Lạc Nhạn triền miên, nàng vẫn như trước ngây ngốc kiên trì với lựa chọn của chính mình
An Lịch Cảnh bất động thanh sắc đem nhất cử nhất động của nàng thu vào trong mắt, ngọc cốt phiến khẽ cọ vào lòng bàn tay, khóe môi khẽ nhúc nhích: "Lăng nhi nói lời ấy lại sai lầm rồi. Vi phu tới trợ giúp Tiền Tri phủ phá án , làm sao có thể nói tới thánh nhân cấp bậc lễ nghĩa ? Hơn nữa... còn để cho phu quân cùng nương tử cùng phụ xướng phu tùy tìm chân tướng cho người chết , tựa hồ... Nên kiện để làm cho Lăng nhi cười rạng rỡ mới đúng ."