Lúc này, trong Thiên Phương các, hai bên đường đi sắc màu rực rỡ, bởi vì là ban ngày, nên chỉ có thể thấy được bóng dáng của vài ba tốp nữ tử, tất cả đều lắc mông lười biếng duỗi thắt lưng, một bộ mệt rã rời.
"Ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?" Khuynh Lăng bất mãn muốn đẩy An Lịch Cảnh ra, người đằng sau cũng tỏ vẻ không sao cả đi một bên, ngón cái cùng ngón trỏ xoa xoa cằm, tuấn nhan như có điều phải suy nghĩ.
Thấy hắn như thế, trái lại Khuynh Lăng thấy có chút không quen. Nhìn thoáng qua Tiểu Bạch Bạch đã tỉnh ngủ trong lòng, cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ: "Tiểu Bạch Bạch, đầu óc của phụ thân ngươi thật sự có vấn đề ."
Lời này vừa nói ra, Khuynh Lăng bỗng muốn bóp chết mình . Nàng... Trong tiềm thức của nàng tự nhiên không biết từ khi nào đã nhận định Tiểu Bạch Bạch làm con, còn An Lịch Cảnh làm cha của nó.
Bên tai truyền đến tiếng cười đầy từ tính, đầu nhỏ trắng muốt của Tiểu Bạch Bạch trong lòng bị một đôi tay nam tử thon dài nhẹ nhàng vuốt ve: "Tiểu Bạch Bạch, đây là mẫu thân ngươi thầm oán phụ thân ngươi không để ý tới nàng đấy." Thanh âm ôn nhuận pha thêm một tia bỡn cợt, đôi mắt nhu hòa khẽ chớp để lộ ra tia sáng dịu dàng, "Lăng nhi, vi phu có thể không quan tâm đến một ai, nhưng tuyệt đối không thể không quan tâm đến nàng, đối với điểm này, nàng có thể tin tưởng tuyệt đối.”
"An Lịch Cảnh ngươi đồ đăng đồ tử tự cho mình là đúng! Ai cần ngươi quan tâm tới chứ!"
Người phía sau không nghĩ câu nói đó là ngang ngược, trên khuôn mặt tuấn lãng bất phàm kia là ý cười càng sâu. Trong chớp mắt, biến thành nụ cười gian xảo: "Lăng nhi, vì ngăn chặn nữ nhân bên ngoài luôn mơ ước phu quân nhà nàng, vi phu sẽ phá hư thanh danh của mình, nàng có muốn góp vui một chân không?"
Đây là câu nói kiểu gì? Còn muốn phá hư thanh danh?
Khuynh Lăng quét mắt liếc hắn một cái, âm thầm xem thường. Nhưng mà, hắn hỏi là đúng rồi, nếu thay hắn tạo tiếng xấu, có phải nàng cũng nên góp vui một chân hay không?
"Tú bà đâu? Quản sự đâu? Đều đi ra cho bản quan! Mang tất cả những cô nương có tư sắc ra cho bản quan cùng phu nhân xem xét..."
Thoáng chốc, Thiên Phương các đang vắng vẻ khi ban ngày bỗng nổi lên một trận ầm ỹ.
"Ai vô pháp vô thiên không biết tốt xấu dám gọi lão nương như vậy? Chán sống sao?" Tú bà Thiên Phương các thân mình yểu điệu cả vú lấp miệng em gào thét, trên tay là một dải lụa, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy không kiên nhẫn, chẳng qua sau khi nhìn thấy An Lịch Cảnh, lập tức im miệng, qua một lát sau, mới nghĩ ra kế sách rồi gào to, "Các cô nương, Tả tướng đại nhân tới , chạy nhanh , toàn bộ đều đi ra cho lão nương, tiếp đón Tả tướng đại nhân thật tốt..."
*
Bảy ngày bảy đêm, Tả tướng An Lịch Cảnh lưu luyến thanh lâu, say mê nữ sắc. Vị Thừa tướng trẻ tuổi này từng bị vô số nữ tử truy sùng( truy đuổi+ sùng bái), thanh danh phong lưu thành tính lập tức phổ biến, trái tim của các thiếu nữ tan nát hết cả.
Nhưng mà, khi "Mỹ danh" hoa tâm phong lưu của hắn truyền khắp mỗi ngóc ngách của Cẩm Mịch quốc, vị phu nhân hắn hết mực cưng chiều không thèm quan tâm đến "Mỹ danh" đó, tin này mọc lên như nấm vậy, một truyền mười mười truyền trăm, không người nào không biết.
Chỉ là, đêm đầu tiên An Lịch Cảnh không đi một mình, mà còn có Khuynh Lăng.