“Đến cuối đời, ngươi chỉ có thể làm chó của ta, mặc ta sai khiến, đừng hòng thoát khỏi nơi này!”
Triệu Thanh Phong bật mình tỉnh dậy giữa cơn ác mộng, lưng đã ướt sũng.
Hắn lại mơ thấy khung cảnh ngày đó, ngày đầu tiên hắn lập mưu trốn khỏi Triệu gia.
Trước khi Dương Tiếu Tâm đến bắt hắn đi, hắn cũng đã năm lần bảy lượt tìm cách thoát ra, nhưng chưa lần nào thành công. Tuy hắn thông minh, nhưng một kẻkhông có võ công, không có đồng bạc nào bên người thì làm sao có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay trưởng tử của Triệu gia được…
Rời khỏi Triệu gia quả thực như một giấc mộng, vừa đáng mừng lại vừa đáng sợ.
“Sao lại tỉnh rồi?” Giọng nói của Dương Tiếu Tâm bỗng vang lên.
Hắn đưa mắt nhìn bên cạnh, không ai ở đó. Giương mắt nhìn lên, chợt thấy một người mặc một thân áo đen đang ngồi trước gương trang điểm.
Dưới ánh nến lờ mờ, tuy bộ mặt cùng giọng nói của người kia có phần thay đổi, nhưng đây đúng là “phu quân” Tiêu Phạn của hắn. Cũng không hiểu tên này định làm gì?
Dương Tiếu Tâm hài lòng nhìn vào trong gương. Nàng chỉ dùng vài dụng cụ để tô lông mày thêm rậm, kéo mắt thêm dài, thế mà dường như biến thành một người khác, cùng với giọng nói thay đổi, ắt hẳn sẽ không bị lộ thân phận. Nàng đưa tay kéo khăn che mặt, chỉ để chừa lại một đôi mắt híp, sau đó đứng dậy đến gần giường, dặn dò Triệu Thanh Phong: “Tiếp tục ngủ để lấy lại sức đi, ngày mai còn cả một chặng đường dài a ~”
Nói rồi, nàng rẩy một ít bột phấn, nhìn hắn từ từ nhắm mắt, nàng đưa tay đỡ cơ thể hắn, nhẹ nhàng đặt đầu hắn trên gối, khẽ nhíu mày, bột thuốc này tuy có thể khiến hắn ngủ ngon, nhưng cũng có tác dụng phụ.
Nàng nghĩ, khi về Vô Tự, nhất định phải chế thêm một ít bột phấn giúp an thần.
Dương Tiếu Tâm tung người rời đi, trong chớp mắt đã không còn thân ảnh.
==========
Lúc Dương Tiếu Tâmđến phủ tể tướng, khắp nơi đã là một mảnh hoang tàn.
Vì chuyện Dư Lãnh, nàng trễ mất một ngày…
Vẫn biết “hắn” luôn tính toán chuẩn xác, nhưng…
Thật đáng tiếc!
Nàng trễ một bước rồi!
Dương Tiếu Tâm có chút hối hận, chuyện bỏ qua thù oán để liên kết với Dư Lãnh nằm trong kế hoạch của nàng, nhưng việc bị hắn chủ động giam cầm nàng lại trong hai ngày hai đêm hoàn toàn nằm ngoài tính toán của nàng.
Mà nàng với “hắn”, từ trước đến nay luôn có sự ăn ý đến từng li. Khi thư hắn vừa tới tay nàng, thì nàng đã biết, chỉ cần lệch đi một ngày, đại sự sẽ hỏng.
Chuyện lần này, xem như không thành rồi…
Trực giác của Dư Lãnh thực sự còn hơn cả chó săn bậc nhất, thật khiến nàng khổ ải a ~
Đang định xoay người ra về, nàng đột nhiên nghe như có tiếng đã gõ vào vách tường, hơi run rẩy, nhưng vẫn có tiết tấu. Được một lúc, tiếng động ngưng bặt,
Vẻ mặt Dương Tiếu Tâm trong nháy mắt thay đổi, nàng nửa hoài nghi, nửa vui mừng. Không biết có phải là người sót lại?
Nàng nhặt một viên đá, cũng gõ vào vách tường. Đợi đến khi tiếng đá bên kia lại vang lên lần nữa, nàng lần theo để tìm ra nguồn phát ra âm thanh.
Dưới ánh trăng lờ mờ, Dương Tiếu Tâm thoáng thấy người gõ đá là một tiểu hài tử người lấm lem tro bụi, khoảng chừng mười hay mười một tuổi. Nàng vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vừa cảm giác có chút hụt hẫng. Cũng có thể xem như có thu hoạch, nhưng thu hoạch này không thể nói là lớn được. Họa diệt gia mà có thể sót lại một đứa bé, hơn nữa đứa bé này còn biết cách sử dụng ám hiệu, thì hẳn phải là nhi tử của tể tướng. Nhưng một đứa bé thì dùng làm gì được? Với tình cảnh lúc này, lại càng thêm vướng bận…
Là một hắc y vệ, nàng phải giống như bóng tối, phải quên đi mọi tình cảm, phải vứt bỏ lòng thương cảm. Tể tướng có thể vì tình phụ tử mà lưu lại hài tử này, nhưng nàng không có lý do gì để đem nó theo cả.
Nhưng…
Trong đầu Dương Tiếu Tâm lại thoáng qua một khung cảnh ấm áp. Khi đó, tay nàng chưa phải vấy máu tươi, khi đó, tim nàng không phải trơ như sắt đá. Đó là chuyện một thuở, từ rất lâu về trước.
Nàng vô thức tiến đến gần tiểu hài tử đang run rẩy kia, trong đôi mắt trong veo tràn ngập hoảng loạn cùng lo âu.
Nàng khi trước, lúc còn nhỏ hơn tiểu hài tử này, cũng đã từng như vậy.
“Ta biết ngươi là người được cử đến để giúp gia đình ta, gia đình ta chưa bị giết, bọn họ bị bắt vào nhà giam để chờ xét xử. Ta với ngươi… vẫn còn cơ hội! Chúng ta nhất định phải cứu bọn họ!” Tuy vẫn còn sợ hãi không dứt, nhưng lúc này, trong mắt tiểu hài tử kia lại ánh lên vẻ kiên định.
Một tiểu hài tử có đầu óc… nhưng vẫn còn chưa hiểu sự đời.
Dương Tiếu Tâm không nói hai lời, đưa tay đánh ngất hài tử kia, sau đó nhanh chóng điểm huyệt ngủ.
Ở đây không tiện tranh cãi, càng không thích hợp để giảng giải.
Sau một đêm mất đi cả dòng họ… Hắn thực giống nàng. Cả hai sau này đều sẽ có một đoạn chuyện xưa khó nói.
Lại nghĩ đến, những người nàng gặp, cho tới bây giờ, đều có chuyện xưa khó nói. Mà có lẽ không chỉ bọn họ có quá khứ đau thương, ai cũng vậy cả.
Nhưng, cuộc đời mà, còn sống là tốt rồi!
Danh Sách Chương: