Triệu Thanh Phong hớn hở kéo tay Dương Tiếu Tâm chạy trong phủ, một chút bộ dáng quý công tử cũng không có.
Trong khi đó, Dương Tiếu Tâm nghiêng ngửa nhìn xung quanh, ánh mắt hám tài lấp lóe không thôi. Nàng thực ra cũng đã quen với cảnh này, chỉ là nhịn không được khi thấy bình cổ bằng cẩm ngọc ngàn năm đằng kia… Đừng hiểu nhầm, nàng tuyệt đối không hám tài, chỉ là giả vờ thôi! Nàng tuyệt đối không hề có ý định muốn trộm bình cổ đâu… Tuyệt đối không có nga!
Người hầu xung quanh nhìn thấy cảnh này, tuy rằng không lớn tiếng xì xầm bàn tán, nhưng thi thoảng vẫn nghe thấy tiếng cười khúc khích pha lẫn với tiếng bĩu môi.
Dương Tiếu Tâm đương nhiên nghe thấy nha hoàn Ất chê Triệu Thanh Phong ngu ngốc, nghe thấy nha hoàn Tuất cười nàng quê mùa… Ây, dù gì nàng cũng có võ công, đương nhiên sẽ nghe được, có điều… Ây, đôi khi võ công quá cao cường cũng không tốt a!
Bất quá nàng cũng không để ý cho lắm, đại nhân không tính toán với tiểu nhân a ~ Thực ra lúc này nàng chú ý đến bàn tay đang kéo mình hơn, trắng mịn, thon dài mà to lớn, hữu lực, cùng bàn tay nhỏ nhắn đen đúa còn có chút sần sùi của nàng, không hiểu sao lại cảm thấy có chút hài hòa. Nàng vô thanh vô tức mỉm cười trong lòng, hắn, rõ ràng không bài xích nàng như lúc trước nữa a! Không nghĩ tới… nàng có thể khiến hắn nới lỏng tâm tư?
Trong lúc nàng đang chìm đắm suy tư, đám người bọn họ cuối cùng cũng đến viện của Triệu Thanh Phong. Trái với tiên cảnh phía trước, nơi này so ra có chút sập xệ khó chịu. Dương Tiếu Tâm nhìn mộc bảng trên cửa viện, lại liếc về phía Triệu Thanh Phong, cảm thấy có chút thông cảm. Cũng không phải vô duyên vô cớ mà hắn mặc bộ y phục có chút tầm thường như vậy a ~ Aiz, Triệu gia cũng thật biết cách bạc đãi nhân tài đi, nhìn hắn đi, muốn mỹ mạo có mỹ mạo, muốn năng lực có năng lực, không hiểu sao lại triệt để bị dùng ruột vứt vỏ… Được, bọn họ không biết quý trọng hắn, để nàng tới sủng hắn là được! Không tệ không tệ!
Dương Tiếu Tâm vừa nhấc chân định bước qua bậc cửa, bất ngờ một trận gió khẽ thổi qua, tấm mộc bảng trên cửa viện cũng theo đó mà lung lay không ngừng, cuối cùng “rầm” một tiếng, trực tiếp rơi thẳng xuống trước mặt mấy người bọn họ. Dương Tiếu Tâm nhìn mộc bảng có đề hai chữ “Xuân Đào” sớm đã bong tróc dơ bẩn, không khỏi đổ mồ hôi. Muốn tự mình giới thiệu, cũng không cần bưu hãn đến mức này a! Nàng trực tiếp rút lại tất cả ý niệm chê bai Xuân Đào viện khi nãy, chỉ mong có thể an an ổn ổn ôm bạc bước ra khỏi cửa. Sự nghiệp bán tranh của nàng quả nhiên vô cùng khó khăn gian khổ!
“Oa, cuối cùng cũng rớt a! Cũng tốt, đỡ phải sợ! Xấu ca, huynh cũng thật may mắn a!” Triệu Thanh Phong mặt dày bước qua tấm bảng dưới đất, cười đến phong hoa tuyết nguyệt, một bộ dạng sùng kính bái phục khiến Dương Tiếu Tâm suýt chút nữa hộc máu.
Nàng còn chưa được hắn gọi một tiếng đại ca đâu! Tại sao lại hạ cấp thành xấu ca?! Còn nữa, may mắn cái đầu ngươi!
“A, xấu ca đừng bất ngờ như vậy, đệ rất giữ lời nga, mặc dù đã có ca ca, bất quá vẫn cố gắng hi sinh, gọi huynh là xấu ca đó! Ca trong đại ca, xấu trong xấu xí. Huynh xấu như vậy, hẳn là không có vấn đề đi?” Biết thối thư sinh kia sẽ không tức giận mà bỏ đi, Triệu Thanh Phong bắt đầu bẻ vảy rồng* của hắn. Hừ, muốn hắn gọi một tiếng đại ca ư? Đã toại nguyện chưa?
Chân của Dương Tiếu Tâm có chút run rẩy, quên đi, nàng là trượng nữ, không chấp nhặt tiểu nhân! Lòng dạ thực quá đê hèn ti bỉ vô sỉ…
Vẫn là không nên chọc hắn nữa, để tránh gây thù kết oán đi…
Dương Tiếu Tâm thầm nhủ, cúi người đi theo hắn vào nội viện.
Nội viện không lớn, chỉ có duy nhất hai gian phòng cũng sớm cũ kỹ, rong rêu bám đầy, tuy nhiên rất gọn gàng sạch sẽ. Càng khiến người ta chú ý là mấy gốc đào tự nhiên vươn thẳng lên, cành lá xum xuê tươi tốt, chỉ có mấy cây mà trông như một rừng đào. Đáng tiếc lúc này chưa sang xuân, bằng không nơi này hẳn sẽ không chút thua kém mấy khu vườn khi nãy. Hoa cỏ mà, chung quy là của thiên nhiên, để nó tự sinh tự diệt sẽ càng thêm rực rỡ. Dị thảo của Triệu phủ tuy rằng tươi đẹp bốn mùa, nhưng xét cho cùng lại cũng chỉ là hoa trong chậu, khó có được vẻ đẹp tự tại của trời đất, chẳng bằng mấy gốc đào này, tuy rằng cũng có cắt tỉa, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến cái tự nhiên vốn dĩ. Có thể nói gác vườn rất tài hoa, trong cái nhân tạo lại bộc lộ được linh khí vốn có của hoa đào.
Thấy Dương Tiếu Tâm chăm chú nhìn vườn đào trong Xuân Đào viện, trong tâm Triệu Thanh Phong có chút đắc ý. Vườn đào này vốn do phụ thân trồng cho mẫu thân hắn khi còn sủng ái, sau khi mẫu thân mất đi, hắn một tay chăm sóc cắt tỉa cho khu vườn, vừa để tưởng nhớ đến người đã mất, vừa để thỏa mãn thú vui hiếm hoi của hắn. Khu vườn thoạt nhìn như bỏ hoang, thật ra hắn cũng chỉ đụng kéo vài lần, ba phần vì không có thời gian, ba phần vì không có tâm tư, bốn phần vì hắn thích thế. Cắt tỉa là do hắn tự học, nay được người khác để ý, hắn không khỏi có hư vinh trong lòng. Dù sao tranh của thối thư sinh này rất đẹp, cũng chứng tỏ hắn ta có mắt nhìn, nếu hắn ta nhìn vườn đào chăm chăm như vậy, không phải thẩm mỹ của mình cũng không tệ sao?
Nhưng nhắc đến vườn đào này, nội tâm của hắn cũng có chút chua xót. Hắn còn nhớ vẻ mặt hạnh phúc của mẫu thân khi nhìn đến vườn hoa, khi kể đến phần sủng ái mà phụ thân của hắn dành cho nàng. Nàng yêu hắn, không oán không hối, bất chấp hoa tâm của hắn… Thứ cuối cùng mà nàng nhận được, lại không là gì cả, trừ một nhi tử. Triệu Thanh Phong hắn làm sao quên được, vào lúc mẫu thân tạ thế, kẻ gọi là phụ thân của hắn đã không màng đến nàng, không liếc mắt nhìn nàng dù chỉ là một khắc, sau đó trực tiếp bảo người đem nàng đi hỏa táng, rải sương cốt sau núi, không lập dù chỉ là một cái mộ phần nho nhỏ. Cuối cùng, lão phụ thân hoa tâm kia để mặc hắn tự sinh tự diệt, để mặc hắn chịu hành hạ dày vò… Mẫu thân của hắn bảo hắn buông tha tất cả hận thù, một lòng giữ đạo hiếu với phụ thân. Hắn không thể. Hắn luôn làm theo lời mẫu thân dặn, chỉ duy nhất một điều này là thứ mà hắn hứa nhưng không thể thực hiện. Hắn không thể.
Thấy Triệu Thanh Phong đưa mắt nhìn về một góc của rừng đào, Dương Tiếu Tâm cũng trông theo. Phát hiện một tấm bia đá thô sơ, nàng dám chắc đó là mộ phần của người hắn yêu kính, vì ánh mắt của hắn lúc đó, có chút đau xót, không đành lòng cùng phẫn nộ.
Đó… hẳn là vị mẫu thân xuất thân từ kỹ nữ của hắn đi?
Chú thích:
*Bẻ vảy rồng: Xuất phát từ câu “vuốt ngược vảy rồng”, ý chỉ đụng chạm, chọc tức một người nào đó.