Lần này, điểm đến của nàng là Thúy Ngọc thành, cách Phi Châu thành gần trăm dặm. Trước khi đi nàng đã chuẩn bị kĩ càng vật dụng cần thiết, cũng đã dịch dung rất kĩ lưỡng, tránh để hầu bao trống không lại còn bị phát hiện… Cũng may lần trước chỉ bị một thanh quan nho nhỏ phát hiện, còn tốt bụng cho nàng hai cái bánh bao thịt, nếu là người của triều đình thì thể nào cũng thê thảm rồi…
Thúy Ngọc thành buôn bán chủ yếu toàn kỳ trân ngọc thạch, so với Phi Châu đương nhiên phù vinh hơn. Ở đây từ ngọc trai hạng nhất cho đến đá cuội ven đường, miễn là có giá, đều được trưng bán. Người ở đây dĩ nhiên đặc biệt giàu có, nói thành hạng đốt chi phiếu để nấu cơm bếp cũng không sai. Dương Tiếu Tâm nàng vốn không có đồng bạc lẻ nào trong người, chỉ mang theo vài bức họa để bán. Ngày trước luyện cầm kì thi họa là để dễ dàng trà trộn khi thực hiện nhiệm vụ nên nàng đối với mấy bức họa của mình tuy có tự tin nhưng lại không cầm chắc giá trị. Biết đâu họa này trong mắt nàng rất mỹ, nhưng qua cái nhìn của kẻ khác lại thành một mớ giấy vụn? Đằng nào thời gian nàng bỏ ra để họa một bức cũng không có nhiều như người ta nga~ Chắc cũng đáng giá vài đồng chứ?
Dương Tiếu Tâm lần này giả trang thành một thư sinh bình thường, ngồi bên vệ đường treo tranh để bán. Tranh vừa treo, lập tức thấy đủ loại người như có như không liếc nhìn về hướng này, khẽ trầm trồ mấy tiếng nhưng chẳng ai lưu lại ngắm kĩ. Nàng liếc mắt một cái cũng biết rằng bọn họ là có hứng thú với tranh của nàng, vậy tại sao không ai dừng chân hỏi giá?
Đợi được một lúc, nàng cuối cùng cũng thấy một đám người tiến về phía nàng, có điều mặt mũi tên nào cũng bặm trợn dữ tợn, chỉ có cái tên công tử dẫn đầu là còn có chút ít ý vị. Đây có phải là mấy tên bảo kê chuyên môn cướp của giữa đường? Nhìn vẻ sợ sệt trốn rắc rối của người qua đường, hẳn là vậy đi!
“Ngươi là ai? Mới đến ư?” Một tên vai hùm lưng gấu tiến tới, nặng nề đặt thanh đao xuống trước mặt nàng “Dám không xin phép chúng ta mà ngang nhiên bày hàng ra bán sao?”
Dương Tiếu Tâm cúi đầu, khẽ thở dài một hơi. Ông trời a, sao nàng lúc nào cũng bị ức hiếp giữa đường thế này? Quan trọng hơn là tại sao lúc nào nàng cũng gặp mấy kẻ xấu đến ma chê quỷ hờn như vậy? Nàng tình nguyện chết dưới tay mỹ nam còn hơn cứ phải đứng gần mấy tên này… Mùi quá a~ Nàng chịu không nổi a~
“Con bà ngươi, bị câm à?” Hắn bất mãn hét lớn.
“A đại nhân, đao của ngài đẹp lắm, tiệm rèn ở bên kia, nơi này tiểu nhân chỉ bán tranh giấy thôi, không nhận thanh lý đao cũ.” Nàng vờ như không biết, cười rạng rỡ. Đi đi, đi đi, mau rời khỏi đây trước khi bản nương ngạt chết…
“Bán cái con mẹ ngươi!” Hắn đập mạnh đại đao, khiến cho cái người đi đường Ất, Giáp cũng theo đó mà run rẩy, tiện thể thối lui càng lúc càng nhanh “Thối thư sinh, bình sinh ta ghét nhất loại người giả nhân giả nghĩa như ngươi. Nhưng tâm trạng hôm nay của ta không tệ nên hảo tâm khuyên ngươi hai câu: Muốn bán, dâng tiền thuế cho ta. Bằng không, cuốn gói cút đi.”
“Giả nhân giả nghĩa là gì a? Tiểu nhân bình sinh chưa từng nghe đến câu này…” Hừ hừ, kẻ vai u thịt bắp như hắn làm sao hiểu được cái mỹ của thư sinh… tỉ như Cổ Vô Dật, vừa thanh thoát lại vừa tiêu sái, người gặp người yêu… Cái gì mà cho hai câu chứ, căn bản là nãy giờ hắn lải nhải hành hạ tai nàng, còn không biết có lưu lại nước bọt trên búi tóc nàng cất công làm không… Cứ đà này, e là nàng phải tắm ba lần mất.
“Muốn chết?” Hắn rút đao, bổ mạnh về phía nàng.
“Ai da, đại nhân, không cần phải nóng a~” Đao hắn tuy đã chém hơn quá nửa, nhưng vẫn không thấy máu thịt lẫn lộn như đã tưởng, trái lại chỉ thấy phía dưới trống trơn. Ngược lại, kẻ vừa thoát khỏi một kiếp là nàng giờ này lại xuất hiện bên cạnh hắn, xòe hai tay quạt lên quạt xuống bên đầu hắn, một bộ dạng nịnh bợ khó nhìn.
“Ngươi…” Hắn vừa thẹn vừa giật mình. Tiểu tử này, khi nãy còn rõ rành rành ở ngay trước mắt hắn, sao bây giờ lại thành đứng cạnh hắn như vậy rồi? Hắn hoa mắt rồi sao?
“Đại Phùng, dừng tay.” Vị công tử mặt mũi có thể gọi là tuấn tú đưa tay ngăn tên đầu trâu kia lại “Đây chính là khách quý của chúng ta.”
Không chỉ có đại hán tử tên gọi Đại Phùng đứng cạnh Dương Tiếu Tâm và người xung quanh trợn tròn mắt, ngay chính Dương Tiếu Tâm nàng cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Hắn đang ám chỉ ai vậy? Không lẽ thật là bảo nàng? Nàng với hắn từ khi nào thì có quen biết? Nhìn trán hắn cũng không mấy cao, chắc cũng không quá thông minh đến độ nhìn thấu lớp dịch dung của nàng chứ? Không thể nào a!
Nghĩ thì nghĩ thế, Dương Tiếu Tâm vẫn không khỏi đưa tay xoa nắn gương mặt đang cứng của mình. Khi đã xác định không xảy ra bất kỳ thay đổi gì, mới an tâm xun xoe hỏi: “Đại nhân là đang bảo tiểu nhân?”
Nhìn gương mặt hãm tài của nàng khiến vị công tử kia không khỏi nhíu mày chán ghét, nhưng hắn vốn đã ở trên thương trường đã lâu, đương nhiên không dám để lộ tâm tình thật sự, liền nhanh chóng thay đổi bằng nụ cười thương nhân: “Ta nào dám xưng làm đại nhân trước hiền sĩ như huynh đệ, chỉ là ta muốn hỏi, huynh đệ có thể bán toàn bộ số tranh kia cho ta không?”
“Đương nhiên là có, đương nhiên là có! Tiểu nhân vốn muốn bán tranh để kiếm tiền cho chuyện thi cử mà” Nàng tuy nghe hắn bảo ậy, nhưng vẫn thức thời giữ nguyên cách xưng hô. Bộ dạng này của nàng thường chẳng có ai ưa nổi, đương nhiên hắn ta không là ngoại lệ, cho dù hắn cố che giấu, nhưng lúc đầu vẫn sơ ý để hiện suy nghĩ lên gương mặt, điều này nàng thấy được, dù chỉ trong chốc lát. Hơn nữa, dù hắn gọi nàng là “huynh đệ”, nhưng lại vẫn tự xưng là “ta”, hiển nhiên không thực sự để nàng vào mắt. Bấy nhiêu ấy cũng đủ chứng tỏ hắn vừa tự cao lại chưa phải là một gian thương chính hiệu, thôi thì đành thuận gió đẩy thuyền, nâng hắn lên một chút sẽ lợi hơn về sau. Dù gì, bản mặt a dua này nàng đã quen thuộc từ lâu.
“Vậy hết số tranh đó trị giá một lượng bạc, ngươi bán hay không?” Hắn cũng không buồn thân mật gọi nàng là huynh đệ nữa, trực tiếp ra giá.
“Đại nhân, ngài nhìn kỹ tranh này một chút rồi hẵng định giá, một lượng bạc cho bốn bức không phải quá rẻ mạt hay sao? Tiểu nhân cũng không phải là nói quá, tranh của tiểu nhân luận đường nét có đường nét, luận không gian có không gian, với con mắt tinh tường của đại nhân hẳn là không thể nhìn không ra đi?” Chỉ một lượng bạc? Nàng thấy tranh của mình cũng không rớt giá đến nỗi đó nga… Hơn nữa, nàng còn định dùng tiền này để chuộc thân một kỹ nam anh tuấn tiêu sái còn trong trắng đó~
“Vậy thì…”
“Cho ta đi, cho ta đi…”, một giọng nói đột nhiên vang lên, chặn ngang lời của vị công tử kia.
Dương Tiếu Tâm theo bản năng ngoái đầu nhìn. Đám người dưng khi nãy lủi như chuột thì giờ phút này lại đang vây xung quanh chỗ nàng để xem kịch, so với người ở Phi Châu thành chỉ có thể vô sỉ hơn chứ không có kém. Lúc này, giữa đám người đó có một nam nhân đang cố xen vào, theo sau là một thị vệ mặt than và một nữ tỳ nét mặt chứa đầy lo lắng cùng e ngại. Đợi đã lẻn qua đám người rồi, hắn hướng chỗ nàng bước nhanh tới, bỏ mặc hai người kia chật vật giữa đám đông.
Dương Tiếu Tâm vừa nhác thấy hắn, liền có cảm giác trời không phụ nàng. Lần trước cũng vậy, lần nào cũng thế. Mỗi khi nàng gặp phải xú lưu manh thì đều có tuấn nam đứng đằng sau. Lần này tuy rằng… ách… tên kia trông có vẻ ngốc… nhưng mà sự thật vẫn là rất mỹ a~ Cũng là đào hoa nhãn nhưng trong đôi mâu màu hổ phách của hắn tìm không ra một điểm lả lơi quyến rũ, trái lại ầng ậc nước, ẩn dưới mi mắt dày rậm lại càng thêm vẻ đáng yêu đến chết người; mũi thanh cao hòa hợp với bạc môi khẽ nhếch, đường nét hoàn mỹ, hòa vào khuôn mặt thon dài vừa phải của hắn lại càng khiến hắn thêm mấy phần phong tình khác biệt. Nói hắn như một đại công tử phong hoa tuyệt đại là không phải, nhưng bảo hắn ngây thơ như thí hài tử lại cũng chưa đúng. Hắn vừa có nét phong trần, lại có vẻ ngây thơ, kết lại với nhau lẽ ra không hợp, so ra với dáng người thanh thoát như lan của hắn đáng lí lại càng không đúng, nhưng hội về trên người hắn lại tìm không ra nửa phân khác lạ, trái lại càng đem thêm vài phần tư vị đặc trưng, khiến cho người ta vừa ngạc nhiên vừa yêu thích không thôi.
Nhưng khiến nàng không thèm để ý đến người đang đứng trước mặt mà chú tâm vào hắn cũng không phải vì cái mã ngoài. Nàng thắc mắc chính là, tại sao hắn lại chạy vào đây tham gia náo nhiệt, hơn nữa không ngừng xoi mói mấy bức họa của nàng như vậy? Hắn nhìn như một tên ngốc tử nha, không phải là vì thấy tranh nàng đẹp mà nháo đòi chứ?
Hắc, nếu hắn đòi thật, nàng cũng sẽ hảo tâm đem tặng một bức. Ai bảo hắn mỹ như vậy a~
“Triệu Thanh Phong, ngươi đến đây làm gì?” Vị công tử kia vừa nhìn thấy hắn đã không giữ nổi bình tĩnh, giọng điệu có phần âm trầm.
Nguyên do hắn ghét Triệu Thanh Phong không phải chỉ có một. Trong Thúy Ngọc thành này, chuyện Triệu gia đối đầu với La gia không ai không biết. Cả hai vốn có tiếng trong giới buôn ngọc thạch đã lâu, danh tiếng không phải chỉ ở Thúy Ngọc thành mới vang dội. Thương trường như chiến trường, huống hồ cả hai lại đặt gốc cội gia nghiệp ở cùng một Thúy Ngọc thành nho nhỏ, xảy ra chuyện chạm trán là đương nhiên, minh bạch so đấu cũng có, âm thầm đọ sức thì đếm cũng không hết. Huống hồ, dù Triệu Thanh Phong là một tên ngốc, nhưng hắn lại là người thân thiết nhất với nhị công tử của Triệu gia – Triệu Dương Danh – vốn nổi danh nhất Việt quốc về ngọc thạch, cách đây hai năm đã trở thành nơi cung cấp ngọc thạch cho triều đình, nay lại đang vươn tay đến các giới kinh thương khác, thất bại thì ít, mà thành công thì vô số. La gia vì thế càng thêm căm ghét Triệu gia, hắn đương nhiên cũng không khác biệt.
“Tranh của ngươi, ta muốn~” Triệu Thanh Phong không chút để tâm đến La đại thiếu gia, trái lại đến chỗ Dương Tiếu Tâm mà kéo tay nàng đến gần mấy bức tranh, đưa tay chỉ thẳng, ánh mắt long lanh nhìn về phía nàng.
Dương Tiếu Tâm thấy vậy cũng không hất tay, càng không có ghét bỏ, sâu trong mắt chỉ ánh lên tia bội phục cùng hứng thú.
Tuy chưa gặp, nhưng nàng biết, Triệu gia thực chất không phải do Triệu Dương Danh một tay khởi tạo mà do tên ngốc đứng cạnh nàng – Triệu Thanh Phong bày mưu tính kế. Còn về phần làm sao biết được, thứ lỗi, không tiện nói ra.
Nhưng mà, nàng thật không ngờ rằng hắn tuấn mỹ như vậy. Trước lúc gặp, nàng có chút liên tưởng hắn với mấy tên gian thương mập mạp ục ịch luôn cười híp mắt… à ừm, thông cảm cho nàng, số lần ra bên ngoài chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, tất cả lại đều là khi nàng thực hiện lệnh ám sát, mà thương nhân chết dưới tay nàng đều có bộ dạng như vậy.
Thấy hắn đang diễn trò trước mặt mình, nàng liền thuận tay vỗ nhẹ đầu hắn, phối hợp bảo hắn rằng: “Hảo hài tử, ngươi muốn tranh nào, ta liền cho.” Bộ dạng thực không sai biệt lắm so với cảnh đại huynh cưng sủng tiểu đệ.
Triệu Thanh Phong thấy vậy không khỏi có chút ngạc nhiên cùng khó chịu. Người này không những né tránh hắn mà còn muốn cho hắn bất cứ tranh nào hắn muốn? Tranh này không phải chỉ đẹp bình thường a, hắn đã xem qua nhiều danh họa, nhưng so với mấy bức tranh này vẫn có chỗ thua kém…
Quan trọng là, tên thư sinh mặt mũi bình thường, khi nãy còn nịnh hót bên tai La đại xú tiểu nhân, vậy mà bây giờ lại dám ngang nhiên xoa đầu hắn như sủng vật cưng? Kẻ kia thân thể thấp bé, với tay lên đầu Triệu Thanh Phong liền thành cảnh trái mắt ngược đời. Hơn nữa, Triệu Thanh Phong hắn ghét nhất là bị đụng chạm.
Hừ, nếu không phải đang có nhiều người tụ tập ở chỗ này, nếu không phải vì La đại xú tiểu nhân ở đây, nếu không phải vì mấy bức tranh kia, hắn đã cho nàng mấy chưởng, sau đó bỏ đi biệt tăm.
Triệu Thanh Phong khẽ nhích người muốn tránh ma chưởng của Dương Tiếu Tâm, nhưng nàng nào dễ dàng để hắn thoát khỏi lòng bàn tay của nàng như vậy, liền ra vẻ vô ý dịch chuyển theo. Trọng điểm là bàn tay kia vẫn chưa rời khỏi đầu hắn. Ừm, tóc hắn rất mượt, cảm giác êm ái vô cùng, không tệ.
Triệu Thanh Phong giận quá hóa cười, rạng rỡ bảo nàng: “Người lạ, ngươi không được thân mật chạm ta như vậy. Mẫu thân ta bảo, đầu của ta chỉ có thể để cho tay mềm mềm của nương tử tương lai của ta sờ a~ Là nam thì càng không thể nha~” Ngụ ý chính là, ngươi không phải nhân yêu chứ, mau buông bàn tay thối của ngươi ra khỏi đầu vàng ngọc của ta.
La đại thiếu gia thấy một màn này của Dương Tiếu Tâm và Triệu Thanh Phong thì tay không khỏi càng thêm siết chặt. hai người bọn họ xem hắn là không khí chắc “Ngươi đây là không muốn bán tranh nữa?”
Dương Tiếu Tâm mặc kệ hắn. Nhìn dáng vẻ của Triệu Thanh Phong thú vị hơn nhiều, hơn nữa, tên gian thương này hình như đang định mua tranh của nàng a~ Nàng luôn thương hương tiếc ngọc, đương nhiên muốn ưu tiên cho tuấn nam hơn rồi…
Quả nhiên sau đó, Triệu Thanh Phong liền lên tiếng: “Ta ghét bị sờ sờ, nhưng ta thích tranh của ngươi. Ngươi không bán tranh cho kẻ kia, ta cho sờ sờ a~” Điệu bộ thật giống một tên ngốc chính tông. Nếu không phải vì hắn có ham mê thưởng họa, nếu không phải vì tranh của tên thư sinh này xuất thần, hắn sẽ không nhượng bộ đến vậy.
Nhưng hắn có chút khó hiểu. Nét mực phóng khoáng không đứt, từng đường thanh mảnh dứt khoát mà mềm mại, phảng phất đâu đó còn chứa đựng tư tâm thanh thuần, có thể nào lại là từ tay một kẻ tiểu nhân mà ra? Hắn sống bao nhiêu năm nay, đã quen trông mắt đoán tâm. Mắt của tên thư sinh này hoàn toàn không giống như giả tạo, trừ bỏ đôi lam mâu khó gặp thăm thẳm, từng ánh nhìn đều tỏ vẻ dung tục. Huống hồ, cử chỉ của hắn cũng không có chút gì sượng đơ cả… Là hắn nhìn nhầm sao? Hay tên thư sinh này bán tranh giúp người khác? Nhưng mặt hắn gian trá như vậy, cũng không phải hạng quân tử. Hảo hán nào lại muốn kết giao với tiểu tử? Hoàng khuê tú nữ càng không thể! Chẳng lẽ hắn đi trộm cướp của người nào ư? Nhưng hắn trộm tranh làm gì? Người như hắn lại có thể biết thưởng tranh định giá? Càng nói càng cảm thấy vô lý!
Dĩ nhiên Triệu Thanh Phong chỉ để thắc mắc đó trong lòng. Hắn cũng không để tâm đến điều này cho lắm. Cái cốt yếu là, kẻ thư sinh kia có tranh, hắn có lòng, đôi bên giao dịch sòng phẳng, thế là ổn.