"À? Thật không?" Trên môi Trình Mục Vân xuất hiện nụ cười nhưng mà là nụ cười khinh thường đặc biệt của anh, nói như vậy cũng không phải là đúng hoàn toàn, phải luôn lấy tư thế bàng quan để quan sát kỹ một người mới đúng.
Mạnh Lương Xuyên nhướn mày, cảm thán, "Tôi đây là đang cảm khái cho thủ tuớng của đất nước này mà thôi."
Quốc vương lại tự tiện giải tán nội các.
Vài năm nay cũng đã tạo thành thói quen, có hay không cũng như vậy.
Đường dây điện thoại và internet tại Katmandu bây giờ đã bị cắt đứt toàn bộ, chớ nói chi là địa phương nhỏ hẻo lánh. Liên hợp quốc, Ấn Độ, Anh Quốc, Mĩ lại đưa ra những cáo buộc, phê bình đối với quốc vương của Nepal.
"Dù sao thì quốc vương của chúng ta cho rằng đám chính phủ ngoại quốc đó sẽ không thật sự tạo áp lực."
"Thật là một người bốc đồng." Trình Mục Vân đối với chính trị của Nepal cũng không có hứng thú gì nhiều lắm.
"Hiện tại anh muốn rời khỏi Nepal lại càng khó." Mạnh Lương Xuyên vẫn còn cảm khái, từ trên người lấy xuống mấy chiếc túi nilon nhỏ có mấy viên thuốc hạ sốt, giảm đau chống tiêu viêm ném cho Trình Mục Vân, "Theo kế hoạch thì trong một tuần nay anh hẳn là đã đến Ấn Độ, hiện tại, anh nghĩ làm sao để vượt qua cho tốt đi? Hơn nữa bên người còn có một người đang bị thuơng như vậy, làm sao ứng phó đây?"
Mạnh Lương Xuyên vừa nghĩ tới chính mình từ bỏ cơ hội trở về đội đặc cảnh, lại trở về một kẻ nằm vùng, thế nhưng còn bị cái tên này sai sỏ mua cho hắn mấy viên thuốc tiêu viêm và ít vật dùng này nọ cơ chứ. Hắn đã không biết lúc đó mình có cảm giác gì nữa, nhân cơ hội này đương nhiên phải võ mồm thật nhanh mà hỏi đi chứ.
Anh thấp giọng cuời, "Chuyện này không liên quan tới anh."
Mạnh Lương Xuyên hiển nhiên biết, Trình Mục Vân đang có suy nghĩ gì chắc chắn sẽ không nói cho hắn biết, cũng không thể hỏi ra được, ngược lại hắn đi hỏi một vấn đề mà hắn tò mò từ lâu, "Ngày đó tôi nói tôi trói Vương Văn Hạo lại, anh làm gì mà lại bảo Chu Khắc đi đại sứ quán chứ, bắt cóc cô gái đó sao?"
"Đêm đó ở ngoài sơn trại, có người biết tôi ở cùng với cô ấy, nên tôi mới đưa cô ấy về đại sứ quan. Mà anh lại an bài người đại sự quán đi hỏi cô ấy như vậy, cô ấy cũng đã bại lộ, cái thằng cha đần Vương Văn Hạo kia như vậy, nhất định sẽ khai ra Ôn Hàn. Trước sự lựa chọn sống chết, tôi không tin hắn ta sẽ còn có thể là một người đàn ông si tình đâu." Trình Mục Vân bình tĩnh giải thích chuyện này, "Tuy rằng cô ấy không biết bất kỳ một tin tức có giá trị nào."
Ngoại trừ biết tên của anh là Trình Mục Vân, bên người còn có một thiếu niên gọi là Chu Khắc.
Anh nhíu mày, đêm đó mấy người kia thả lỏng cảnh giác, anh mới gọi Chu Khắc ra.
Mạnh Lương Xuyên bợt chợt nói với anh, "Nếu tôi là anh, thà rằng đưa cô giao cho một người bạn bảo vệ, giam lỏng, nói chung là bất cứ cách gì, đều so với việc đưa cô ấy theo bên mình tiết kiệm sức lực hơn rất nhiều."
Anh cũng không nói gì. Đám người kia, ngoài trừ trăm phần trăm tín nhiệm người đàn ông mang tên Trình Mục Vân, những người còn lại đều mang chút hoài nghi, còn có cả giám thị nữa. Nhưng hiện tại Trình Mục Vân cũng bắt đầu hoài nghi, những người bạn tốt của mình vì nhiệm vụ mà chết ở căn cứ buôn lậu của Nepal, có phải là chỉ ngoài ý muốn hay không.
Bỗng nhiên có ánh sáng màu vàng xẹt qua trước mắt.
Anh cùng Mạnh Lương Xuyên chỉ ngồi nói chuyện với nhau, nơi bọn họ đang ngồi là góc chết an tòan nhất của ngôi đền này.
Phía ngoài có vài vị khách nước ngoài, họ đang đứng dưới ánh nắng nói chuyện với nhau, những ngón tay vuốt nhẹ qua những hàng chuyển kinh luân, giống như đắm chìm trong ký ức về ngôi đền này, hoàn toàn không chú ý tới trong góc có hai người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Trình Mục Vân nhìn bọn họ, đột nhiên cảm giác được hình ảnh này sao lại quen mắt như vậy.
Rất nhanh đã nhớ lại được, đó là lần đầu tiên anh gặp Ôn Hàn.
Tựa như Phật Tổ từng nói tại sao lại tình cờ gặp gỡ được dưới gốc cây bồ đề mà không phải dưới bất kỳ tàng cây nào khác? Chỉ có thể hình dung là do vận mệnh an bài. Như vậy Ôn Hàn gặp anh, cũng chỉ có thể giải thích như vậy mà thôi.
Nếu như không có một nghi lễ ngắn ngủi ở vùng núi tuyết cao nguyên kia, anh sẽ không ở Nepal quen biết cô. Hoài nghi cô, thử cô, tiếp xúc với cô, thậm chí tới cuối cùng bất đắc dĩ mà đưa cô theo bên người.
"Hàng đã qua biên giới. Mười ngày sau mong anh và người phụ nữ của anh cũng có thể."
Mạnh Lương Xuyên cười, nói một câu sau cùng.
Trình Mục Vân tiện tay lấy túi thuốc bỏ vào trong túi quần, trùm chiếc mũ trong bộ quần áo leo núi màu đen lên đầu, giống như là che nắng, rời khỏi nơi đó, mà phía sau anh đã không còn bất cứ ai.
Ánh sáng chiếu vào gian phòng đầy bụi, hắt lên gò má của Ôn Hàn.
Khuôn mặt bị nước mắt làm ẩm ướt cả đêm, có chút đau, cô tỉnh lại, giật giật ngón tay, thấy bữa sáng đặt ở trên sàn nhà đã lạnh, giống như sáu ngày qua.
Không biết phải ở chỗ này bao lâu nữa?
Trong đầu cô chỉ còn lại một câu hỏi này.
Anh chỉ cho cô mặc đồ lót đơn giản, mỗi ngày ba bữa cơm đều là do anh mang tới, có lẽ khi anh đi rồi thì do bà chủ nhà này đem tới trước cửa. Cô thậm chí nghĩ, mình chính là bị anh độc chiếm rồi, chỉ có thể chờ anh từ từ chán ghét rồi vứt bỏ cô, lúc đó mới chính thức được tự do.
"Shit." Ngoài cửa truyền đến tiếng chửi bới.
Bả vai Ôn Hàn run lên, không dám tin, ép buộc chính mình phải tỉnh táo, dựng thẳng lỗ tai lên mà nghe. Là tiếng Anh.
Cô từ trên giường bước xuống dưới, ngực vẫn còn cảm thấy đau, cô cố gắng đi tới cửa, lỗ tai dán lên cánh cửa nghe cuộc nói chuyện bên ngoài, quả nhiên là tiếng Anh. Mấy người nam nữ nói chuyện với nhau, ngữ điệu rất nhanh, cô không phải nghe hiểu tất cả nhưng đây là ngôn ngữ duy nhất mà bây giờ cô có thể dùng để nói chuyện.
Trong nháy mắt vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu cô.
Đột nhiên lại có cơ hội này, để cho cô cảm thấy kích động đến mức cả người có chút run lên.
Nếu như xin sự giúp đỡ từ mấy vị khách này, thừa dịp mỗi ngày anh rời khỏi phòng mấy tiếng mà rời khỏi nơi này, chỉ cần trở lại Katmandu, tìm được đại sự quán của Nga, cô có thể được cứu.
Cô nghĩ như vậy, nhắm mắt lại, muốn để cho mình tìm được một ít dùng khí mà chạy trốn.
Cô chỉ mặc mỗi đồ lót, di chuyển đến bên cửa sổ, lấy tay đẩy thử, dĩ nhiên là không có khóa.
Cánh cửa sổ bị đẩy ra, từng cơn gió đập thẳng vào mặt cô.
Cô nheo mắt lại, cảm giác không chịu được ánh sáng bất thất lình chiếu thẳng vào mặt như thế này, sau một lúc sợ hãi, cô khoanh tay trước ngực khiến cơ thể lộ ra ngoài, dùng tiếng Anh quay sang cửa sổ căn phòng sát vách, kêu một tiếng "Help."
Không có bất kỳ câu trả lời nào.
Cô rất sợ, sợ Trình Mục Vân bỗng nhiên trở về, chỉ có thể kiên trì dùng hết sức lực mà hô lớn, "Help! Anybody here? Help?"
May là người ở sát vách rất nhanh nghe được tiếng kêu của cô, có một người phụ nữ có mái tóc màu vàng nâu đẩy cửa ra, hướng bốn phía nhìn một chút, khi nhìn thấy Ôn Hàn thì hơi ngẩn ra.
Dù sao cả người Ôn Hàn cũng chỉ mặc mỗi đồ lót, ở nơi quốc gia tín ngưỡng tôn giáo như thế này thì có vẻ quá là lớn mật rồi.
Ôn Hàn đè xuống sự vui mừng sắp điên lên đang dâng trong lòng cô, dùng tiếng Anh không quá lưu loát nói với người phụ nữ này, mình đang bị giam lỏng ở trong phòng, mà bạn bè không có ai ở đây, mong cô giúp mình đi tìm bà chủ nhà giải thích một chút, muốn tìm chìa khóa.
Cô không biết gần đây có người của Trình Mục Vân hay không, không dám to gan mà nói ra hoàn cảnh của mình bây giờ, chỉ có thể tìm một cái cớ sứt sẹo, nỗ lực nhờ người hỗ trợ mà thôi.
Người phụ nữ tóc màu vàng nâu kia hoàn toàn không nghi ngờ gì, để cho cô đợi ở đó, đóng cửa sổ sát vách lại.
Rất nhanh, chợt nghe tiếng bước chân ngoài cửa, Ôn Hàn cũng nhanh chóng đóng cửa sổ lại, hoảng sợ trở về giường, lấy chăn quấn lấy cơ thể mình. Trái tim trong ngực đập liên hồi, như muốn phá tung ra vậy.
Bà chủ nhà có phải là đồng bọn của Trình Mục Vân hay không? Không thì làm sao có thể để anh đối đãi với cô như vậy mà không nói gì?
Cô nghĩ mà sợ, nhưng vẫn ôm một chút hi vọng, mong muốn tất cả mọi người và người đàn ông đó không có chút quan hệ gì, mong muốn phật tổ phù hộ cho cô, để những người kia cho cô mượn một bộ đồ, để cho cô rời khỏi cái nơi quái quỷ này. Chỉ cần tìm được điện thoại, liên lạc với người nhà là cô có thể trốn tới một nơi an toàn, nghĩ cách chờ người của đại sứ quán đến cứu viện.
Cô cố gắng để cho mình lạc quan, để cho mình suy nghĩ đến hướng tốt. Thời gian chờ đợi giống như rất dài.
Cô cứ đứng mãi ở trước cánh cửa sổ, chăm chú nghe nhất cử nhất động bên ngoài, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân, hơn nữa không chỉ có một tiếng bước chân, mắt cô rút cuộc cũng sáng lên.
Không chỉ một người, nhất định là bà chủ nhà cũng tới đây.
Rất nhanh, có âm thanh của chìa khóa tra vào cửa, cánh cửa bị mở ra.
"Rất xin lỗi vì đã quấy rầy mọi người."
Ôn Hàn đứng cạnh cửa như nhảy dựng lên, muốn né ra nhưng lại bị người đàn ông vừa nói chuyện kia nắm lấy cổ tay.
Một tay còn lại của Trình Mục Vân cầm một túi màu xanh nhạt, đang cảm ơn người phụ nữ đứng ở ngoài cửa, thậm chí còn rất đau lòng nói cho đối phương biết, vợ mình vì một tuần trước bị thú rừng tấn công mà tinh thần có chút thất thường, cho nên anh mới phải nhốt cô lại ở trong phòng, để tránh khỏi quấy rầy bà chủ nhà cũng như những khách ở đây.
"Trời ạ, ở đây thật sự rất nguy hiểm." Người phụ nữ tóc vàng nâu hạ giọng phụ họa theo, "tôi nghe nói ở đây mỗi hộ gia đình đều có người bị thương vì bị thú rừng và cá sấu tấn công, thậm chí đã có người chết."
"Thật sao? Tôi còn tưởng rằng chỉ có chúng ta là trường hợp đặc biệt." Trình Mục Vân khẽ nhướn mày.
"Đúng vậy ạ, tôi nghĩ, nếu như vợ anh cần người khuyên bảo thì tôi có thể giúp đỡ." Người phụ nữ kia vẫn nhiệt tình đề nghị.
Bề ngoài Trình Mục Vân vẫn tỏ ra vui vẻ, "Có lẽ là một chủ ý tốt, chờ tôi nói chuyện với cô ấy trước, để cho cô ấy yên tĩnh một chút."
Đợi cho đến khi người phụ nữ quá phận kia rời đi, anh từ từ đi vào căn phòng, lực đạo trên tay giống như muốn đem đầu khớp xương nơi tay phải của cô bóp nát vậy.
"Em cho là chạy trốn khỏi nơi này thì có thể an toàn sao?" Cửa bị đóng lại, "Có phải em quá ngây thơ rồi không?"
Cô có thể cảm giác được mạch đập trên tay của anh, thậm chí ngửi được mùi hương nồng nặc chỉ có trong các đền thờ ở trên người anh, có thể cảm giác được sự tức giận của anh khiến bản thân cô hoảng sợ.
Sự sợ hãi bất an dâng lên trong lòng, khiến cô nói năng có chút lộn xộn, "Nếu anh chịu thả người, em xin thề, tuyệt đối sẽ không nói ra hành tung của anh, cũng không nói cho bọn họ biết những người bên cạnh anh, em..."
"Xuỵt, em không phải sợ. "Anh nâng cổ tay kia của cô lên, "Để anh đoán một chút, em có phải là không muốn nhờ sự giúp đỡ của người khác đấy chứ? Đi tìm người cầu cứu lãnh sự quán Nga sao? Để cho bọn họ đưa em trở về nước sao? Bảo đảm em sẽ bình an sao?"
Cô bị những câu hỏi này của anh làm khó, tất cả những khả năng đó cô cũng đã từng nghĩ qua, không ngờ anh cũng đã nghĩ tới.
Ánh sáng trong mắt cô từ từ ảm đạm xuống, đã không còn bất kỳ yêu cầu gì nữa, chỉ là mắt cô càng lúc càng đỏ.
Nước mắt chậm rãi chảy xuống. Ngoại trừ khóc, cô dường như không có chuyện gì có thể làm được.
Trình Mục Vân dùng tư thế như từ trên cao nhìn xuống cô, lửa giận khi vừa vào phòng đã bị nước mắt của cô từ từ làm cho tắt ngấm. Trời mới biết được, khi anh nghe được người phụ nữ kia và bà chủ nhà trọ này nói chuyện, anh đã muốn dạy dỗ cô biết bao nhiêu. Nguy hiểm ở khắp nơi, trong vòng một ngày xuất hiện nhiều người nước ngoài như vậy, nói rõ ra là họ gần như bại lộ, có lẽ căn bản hành tung đã bị bại lộ rồi.
Mà cô vẫn không biết gì hướng người ngoài xin giúp đỡ, muốn tìm cách chạy trốn, tới lãnh sứ quán Nga sao?
Cô muốn rời khỏi anh sao? Mà anh thậm chí không dám tin bất kỳ những người xung quanh mình, bao gồm cả nhiều người đắc lực bên cạnh anh, không sợ có thêm gánh nặng mà đưa cô theo bên mình, muốn đích thân đưa cô đến chỗ tránh nạn an toàn.
Trình Mục Vân nhìn cô. Qua nhiều năm như vậy, anh chưa từng đối mặt với người phụ nữ mềm yếu lại có nhiều phiền toái như thế này.
Mà thật may, đây là người phụ nữ của anh. Từng không chút trở ngại nào, dùng thân thể để cảm nhận qua thân thể của đối phương.
"Không nên nhìn anh như vậy." Giọng nói của anh trầm xuống, dùng tiếng Nga nói cho cô biết một sự thật tàn khốc, "Anh ngoại trừ muốn đi Ấn Độ, cái gì cũng không thể nói cho em biết. Em cho dù có biết thêm một chút tin tức dư thừa nào đi chăng nữa như tên hay địa điểm đến, thậm chí tên thức ăn thôi cũng có thể sẽ liên lụy đến những người xung quanh. Lỡ may như anh và em đều bị người ta bắt, anh có khả năng cho dù chết cũng không nói ra nhưng mà em làm không được. Sở dĩ, ngoại trừ biết tên của anh, những vấn đề mà em hỏi, cũng sẽ không có bất cứ câu trả lời nào."
Anh nói xong từng chữ, đưa tay chạm vào lỗ tai của cô.
"Anh em, bởi vì cái người theo đuổi kia muốn tìm em đã không trở về được. Nếu như em trở lại Moscow, bọn họ sẽ không cần lo lắng cho em vô tội hay không, có thật sự là bị ép buộc hay không, bởi vì em và tôi có quan hệ, em chính là người mà bọn họ dùng để tìm ra tôi."
Cô nỗ lực tiêu hóa hết những lời này, lồng ngực cô phập phồng lên xuống theo tâm tình của cô.
"Mặc quần áo vào." Trình Mục Vân ném chiếc túi màu xanh da trời trên tay lên giường, gạt chiếc chăn cô đang quấn trên người sang một bên. Ôn Hàn vô ý thức run rẩy, nghe được anh nói ở bên tai mình, "Chúng ta phải ra ngoài diễn một vở kịch."