• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Hàn ôm mọi đồ vật còn lại của Trình Mục Vân trở về nhà trọ.



Đợi đến giữa trưa mới có người tới đưa hành lý cho cô. Đây là hành lý cô bỏ lại ở Nepal, nghe nói mấy ngày trước có người hảo tâm nhặt được, đưa đến Kathmandu, tài xế chiều nay mới đưa tới đây. Hiển nhiên vị hỏa tâm kia nhất định là do Trình Mục Vân an vài.



Mạnh Lương Xuyên giúp cô mở hành lý ra, "Cô nhìn xem, bên trong có thiếu thứ gì không?"



Một vali hành lý, có đồ kỷ niệm, máy ảnh, váy áo...



Tầm mắt Ôn Hàn đảo qua nhìn đến chiếc áo sơ mi lần đó bị Trình Mục Vân kéo đứt cúc áo, còn có váy dài, còn có chiếc mũ đêm đó đi mang theo... Mỗi một đồ vật cô đều nhớ lại, còn có hộ chiếu của cô, hộ chiếu thật của cô vẫn còn ở đây...



Mạnh Lương Xuyên cầm bản hộ chiếu kia đi ra ngoài khoảng 1 tiếng, sau khi trở về thì đã thu xếp ổn thỏa thủ tục nhập cảnh cho cô, còn có thủ túc xuất cảnh cùng vé máy bay.



Nói cách khác, từ bây giờ trở đi lúc nào Ôn Hàn cũng có thể tùy lúc bay về Moscow được. Hơn nữa cấp trên cũng đã hạ lệnh, phải tiếp đãi cho tốt, cô gái này đêm nay phải rời khỏi nơi này.



"Ôn Hàn tiểu thư." Mạnh Lương Xuyên ho hai tiếng cho nhuận giọng, ngồi xổm xuống trước mặt cô, "Tôi rất may mắn, vì có thể ở Nepal gặp được cô và người tài năng như Trình Mục Vân, tôi nghĩ, đây là những kỷ niệm đáng giá nhất cuộc đời này. Đối với người đàn ông của cô, tôi thật sự tôn kính anh ấy, tuy rằng lần này không có thể giúp được anh ấy, nhưng tôi có thể cùng anh ấy ở Nepal vào sinh ra tử ở căn cứ buôn lậu kia, tôi cũng cảm thấy không còn gì tiếc nuối."



Tầm mắt Ôn Hàn hơi chuyển động, nhìn về phía Mạnh Lương Xuyên.



"Tôi muốn cô biết rằng, chỉ cần cô cần, bất luận là bạn bè như thế nào của Trình Mục Vân đều sẽ giúp đỡ cô, trong đó có cả tôi." Đây mới là mục đích Mạnh Lương Xuyên nói câu này.



Cô không nói chuyện, đang cố gắng tự hỏi mình... Cô còn cái gì... cô còn cái gì có thể liên lạc được với anh... Trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh...



Anh đưa lưng về phía mặt trời, đọc bưu thiếp trong tay, sarnath (Vườn lộc uyển)... Vườn lộc uyển...



Ôn Hàn đột nhiên như sống lại, "Mang tôi đi một nơi."



"Đi đâu?" Mạnh Lương Xuyên nhìn đồng hồ ở cổ tay, "Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa."



"Tôi biết." Ôn Hàn biết mặc dù những người này rất lễ phép với mình, nhưng cũng sẽ không thực sự tự ý làm mọi việc, hơn nữa bây giờ thân phận của cô là người nhập cảnh phi pháp, nhưng cô nhất định phải đi, "Vườn lộc uyển, mang tôi đi vườn lộc uyển..."



".." Mạnh Lương Xuyên biết cô gái này và Trình Mục Vân đều rất giống nhau, đó là đều tin phật.



Nhưng không nghĩ tới vào lúc này, cô còn muốn nhanh chân đến thăm quan thánh địa phật giáo nổi danh kia.



Ôn Hàn đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết lý do gì, tâm tư của cô rất nhỏ, cô chỉ nói mình nhất định với tới nơi đó. Mạnh Lương Xuyên nhìn đồng hồ một lúc rồi nói có thể, sau đó lái xe, đưa cô đến đó bằng tốc độ lớn nhất.



Chỗ đó cách Vanarasi mấy chục cây số, cũng không tính là xa lắm.



Khi cô tới đang có rất nhiều tăng nhân người trung quốc đi tham quan tụ tập lại một chỗ, đều mặc áo bào màu vàng đất, một chiếc túi lớn cắt chéo tà áo, hơn một trăm người ngồi ở bãi cỏ và trên thềm đá, dùng tiếng trung nhỏ giọng trao đổi.



Ôn Hàn cũng không biết mình muốn đi đâu, tìm cái gì.



Ở đây phạm vi nhìn quá lớn, ngoại trừ tấm bia trước phật pháp bắt mắt nhất.. du khách cũng chỉ có một vài người và vườn lộc uyển. Đưa mắt nhìn lại, dưới tàng cây bồ đề tập trung nhiều du khách nhất, nhưng mà cũng không có gì đặc biệt. Ngay khi Ôn Hàn tìm xung quanh thì hơn 100 tăng nhân người trung quốc kia cũng tản dần đi.



Cũng không biết có phải bởi vì bọn họ là người trung quốc hay không, hay là còn nguyên nhân khác.



Ôn Hàn nhịn không được đuổi kịp bọn họ, giống như đang ngắm phong cảnh, thế nhưng lại càng chạy càng nhanh, liên tục đi qua bên cạnh mỗi người, sau cùng thậm chí là chạy tới muốn nhìn rõ mỗi khuôn mặt, muốn nhìn rõ xem trong đó có anh hay không..



Đáng tiếc cuối cùng chỉ có sự thất vọng, còn các tăng nhân thì kinh ngạc nhìn lại cô..



Ôn Hàn giơ hai tay tạo thế chữ thập, cúi khom người với họ, biểu thị ý xin lỗi vì sự đường đột của mình. Mạnh Lương Xuyên đứng cách đó không xa nhìn một màn này, thực sự là cảm giác nói không nên lời, một người thích Trình Mục Vân, cho dù người đàn ông đó còn sống hay đã chết, cũng muốn một lần đi tìm những thứ có liên quan đến người đó hay sao? Mạnh Lương Xuyên nhìn thời gian, tùy ý để Ôn Hàn đi tìm như vậy, cho đến hoàng hôn anh ta mới nhắc nhở Ôn Hàn, "Ôn Hàn tiểu thư, chúng ta cần phải đi.:"



Ôn Hàn bước chậm lại, không cam lòng nhìn hắn.



Mạnh Lương Xuyên cười hối lỗi, "Rất xin lỗi, nhiệm vụ của tôi lần này không phải chỉ là làm bạn của cô, còn phải đưa cô tới gặp người từ Moscow tới, thấy cô thuận lợi rời khỏi Ấn độ. Cho nên chúng ta nhất định phải đi, Ôn Hàn tiểu thư."



Ôn Hàn biết không có cách nào khác, đứng trên mặt cỏ ướt nhẹp, nhìn lại tấm bia sau tháp Phật, "Tôi có thể đi ngang qua Vanarasi không?"



Theo Mạnh Lương Xuyên rời khỏi nơi này, dưới cây bồ đề, có nhiều du khách vẫn đang ngồi xếp bằng nghỉ ngơi, có một du khách nữ đột nhiên ngẩng đầu, nhẹ giọng nói, "Người phụ nữ của cậu chủ thật sự là thần kỳ, làm sao mà tìm được tới đây vậy?"



Người sau đưa tay chống cắm, "Phỏng chừng là từng có quan hệ thân mật rồi,tâm linh tương thông sao?"



Mọi người đều nhướng mày như hiểu ý.



Bên cạnh có một nam học sinh ho khan, "Vóc người thật tốt, ở trong rừng núi Nepal ngày đó cũng không dám nhìn nhiều, ngày hôm nay mới được nhìn một cách toàn diện, đúng là người đẹp toàn diện nhé."



".." Mấy người ngồi ở xung quanh dùng ánh mặt kỳ lạ nhìn hắn.



"Tôi chỉ nói một chút thôi mà." Cậu thanh niên đó nhún vai, ho khan, "Cậu chủ tới đây rồi sao?"



"Đúng vậy, từ hôm qua đã bắt đầu đến Vườn lộc uyển này, tôi đã hỏi qua tiểu hồ ly, nói là vườn lộc uyển đại diện thiên đường của phật giáo và còn nhiều điều khác nữa, nói chung là rất quan tâm."



Dù sao cũng là em gái mình, máu mủ tình thâm.



Sau khi Ôn Hàn đến sân bay bị đưa vào phòng làm việc không người.



Mạnh Lương Xuyên rút cuộc cũng gặp người từ Moscow tới đón cô, cũng vô tình bị ngăn ở bên ngoài phòng làm việc, sẽ không có khả năng cùng Ôn Hàn trao đổi bất kỳ điều gì.



Tuy rằng ở đây vẫn là sân bay Ấn Độ nhưng phòng làm việc này tạm thời thuộc về cảnh sát Moscow,.



Túi hành lý của Ôn Hàn bị một người đàn ông trung niên trong đó lấy đi.



Chỉ để lại hai nữ cảnh sát Moscow mặc thường phục, kiểm tra toàn thân đối với cô, đưa cho cô một bộ quần áo mới từ trong ra ngoài, lễ phép giống như cô là khách quý vậy, thực ra là làm kiểm tra từ trong ra ngoài cho cô.



"Ôn Hàn tiểu thư, chúng tôi nhận được tin, cô ở Nepal từng tiêm qua thuốc tránh thai, chính cô có biết không?"



Ôn Hàn ngẩn người, mờ mịt lắc đầu.



Bên tai vang lên câu nói của Trình Mục Vân, anh nói rằng cô sẽ không mang thai... thì ra, sau khi ép buộc cô đi cùng anh, anh đã từng tiêm cho cô loại thuốc này sao?



"Loại thuốc này không có bất kỳ nguy hiểm nào, nửa năm sau sẽ đào thải hết khỏi cơ thể cô, không cần lo lắng." Nữ cảnh sát làm theo quy định giải thích cho cô.



Ôn Hàn khong nói chuyện, mắt hơi cay, cảm thấy mệt mỏi và có chút bất lực. Nếu như anh thật sự chết, cô thà rằng có một đứa con với anh, lớn lên giống như anh...



Nữ cảnh sát lấy ra một ống tiêm, "Theo luật, cô sẽ có một giấc ngủ ngon, khi tỉnh lại chắc chắn đã ở trên máy bay rồi."



Ôn hàn cũng không muốn hỏi lại theo luật là như thế nào, thế nhưng ở trong căn phòng này có nhiều cảnh sát đến từ Moscow như vậy, cô không muốn cự tuyệt, cũng không có mượn cớ, cũng không có quyền lợi.



Cô dựa theo lời người phụ nữ này nói ngồi xuống...vén ống tay áo lên, đối phương có kỹ thuật tiêm thật tốt, chỉ có cảm giác đau đớn nhỏ, rất nhanh, con buồn ngủ dâng lên, cô không thể mở nổi mắt nữa..dần dần cô mất đi ý thức.



Có một cánh tay đẩy cửa ra, một người đàn ông với chiếc gọng kính màu xanh đi vào, tất cả những người bên trong phòng đứng thẳng lưng, đồng loạt hành lễ với hắn ta.



Người đàn ông đó mỉm cười, đáp lễ qua loa, "Các vị không cần khẩn trương, mọi người đều làm theo luật cả." Nữ cảnh sát phụ trách tiêm cho Ôn Hàn mở to đôi mắt màu xanh nhạt nhìn chằm chắm hắn, nở nụ cười dịu dàng, "Chúng tôi giao ở đây lại cho anh, cảnh sát Trần. Vì phòng ngừa thuốc gây tác dụng phụ đối với vị tiểu thư xinh đẹp này, đại khái chỉ có khoảng mười phút hiệu quả, mong anh nắm chắc thời gian."



Trần Uyên gật đầu, khôi phục biểu tình nghiêm túc.



Toàn bộ những người đó lui ra ngoài...



"Ôn Hàn tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt." Hắn tháo cặp mắt kính của mình xuống, gập lại, đặt trên bàn, "Bây giờ chúng ta tâm sự một chút, có một pho tượng phật có xá lợi tử. Tôi tin rằng Trình Mục Vân nhất định đã cho cô nhìn qua vật phẩm vô giá bị cất giấu đó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK