• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc làm chảy bớt nước ra ngoài, Trình Mục Vân đã bấm nút khởi động máy giặt.



Máy giặt cũ kỹ chuyển động, phát tiếng ồn khá lớn. Ngón tay của Trình Mục Vân từ xương đòn của Ôn Hàn lướt xuống dưới, dừng lại ở vị trí trái tim cô: "Chúng ta sẽ rất vui vẻ."



Nếu có một người đàn ông khiến bạn trầm luân nhưng cả cuộc đời bạn sẽ không gặp lại, mời bạn cùng anh ta thân mật ở nơi này, nơi cao nhất thế giới, đồng thời cũng là đất nước đức Thích Ca Mâu Ni ra đời, trong kỳ hạn mười ngày, bạn có bằng lòng không?



Vài trăm tiếng đồng hồ vui vẻ và mãi mãi không có được trong suốt cuộc đời, bạn sẽ lựa chọn thế nào?



Năm giờ hai mươi phút sáng.



Trình Mục Vân khóa trái cửa phòng giặt đồ.



Không đợi Ôn Hàn có phản ứng, anh đã kéo cô vào lòng, thò tay vào cổ áo cô. Cúc áo sơ mi vừa mới cài lại bị một lực mạnh kéo căng, sau đó cúc nhựa bị đứt rơi xuống sàn nhà. Ôn Hàn muốn kháng cự nhưng đã bị anh bế lên, đặt cô trên đống hòm gỗ cũ kỹ ở góc phòng.



Trên hòm gỗ phủ một tấm thảm theo phong cách Ấn Độ.



Những chuyện xảy ra sau đó ngoài tầm khống chế của Ôn Hàn.



Giống như Trình Mục Vân nói, anh nhớ cô cả đêm. Hoặc kể từ lúc kéo cô vào phòng, anh đã khao khát đi sâu tìm hiểu tất cả về cô.



"Ôn Hàn...Ôn Hàn..." Anh gọi thầm tên cô: "Hai từ trong tên của em bao hàm hai nghĩa trái ngược nhau, cũng giống đất nước Nepal, có nơi cao hơn tám nghìn mét so với mực nước biển, có chỗ gần ngang bằng mặt biển. Tuy khác biệt hoàn toàn nhưng đều là một thể thống nhất."




Từ "Ôn" có nghĩa ấm áp, "Hàn" có nghĩa lạnh lẽo.



Trình Mục Vân vén tà váy dài của cô, lúc mạnh mẽ khi thì nhẹ nhàng vuốt ve làn da nõn nà. Ánh mắt anh cũng thưởng thức sự di chuyển của bàn tay. Ôn Hàn hơi run rẩy, muốn khép hai đùi: "Đừng ở đây..."



Ở đây dễ dàng bị người khác phát hiện. Tuy bây giờ mới hơn năm giờ sáng.



Từ cổ họng Trình Mục Vân bật ra tiếng cười khẽ, anh thản nhiên cúi xuống hôn lên nơi nhạy cảm nhất ở giữa hai đùi của cô.



Trình Mục Vân đã dùng phương thức Ôn Hàn không thể tưởng tượng nổi cho cô một trải nghiệm khoái lạc. Cổ họng Ôn Hàn bắt đầu khô rát, cảm giác bứt rứt khó chịu lan tỏa khắp chân tay và cơ thể, trái tim đập nhanh như không thuộc về cô.



Cô không dám mở mắt, hàng lông mi hơi rung rung, thân thể cũng run rẩy.



Ngay cả đôi chân đang chống lên cũng rịn mồ hôi.



Trình Mục Vân hết sức nhẫn nại. Cho tới khi Ôn Hàn đạt cao trào, anh mới dừng lại. Anh ngẩng đầu thưởng thức biểu cảm nét mặt của cô: "Đây là lần đầu tiên? Em có dễ chịu không?"



Ôn Hàn vẫn chìm trong cơn chấn động do anh mang lại, cô không thể thốt ra lời.



Cảm giác của lần đầu tiên là vô cùng xa lạ, là đánh mất phương hướng và bản thân trong một khoảnh khắc.



Máy giặt đột nhiên vang lên tiếng tít tít nhắc nhở. Đầy một lồng quần áo đã giặt xong... không ngờ thời gian trôi qua lâu như vậy.



Trình Mục Vân cười khẽ một tiếng, cúi xuống hôn Ôn Hàn. Ôn Hàn vô ý thức thuận theo người đàn ông, trái tim cô cũng trở nên mềm mại. Ở một giây phút nào đó, cô muốn gần gũi người đàn ông này. Phản ứng của cô giống như bản năng, vào thời khắc sau cơn kích tình, người ở bên cạnh chính là người thân thể cô muốn dựa dẫm nhất.



Họ tựa như hai động vật dựa sát vào nhau, vỗ về bạn đời đang vô cùng mệt mỏi của mình trên nền tuyết trắng.



***



Buổi sáng sớm, khi thằng bé gác cửa của nhà nghỉ cầm quần áo của bà chủ lên tầng trên cùng, nó vô tình nhìn thấy khách trọ nữ ở tầng ba ôm quần áo đã sấy khô, từ phòng giặt đồ đi ra ngoài, gương mặt cô đỏ bừng một cách lạ thường. Lúc thằng bé lách người nhường lối, vị khách trọ nam thường xuyên sống ở đây cũng từ phòng giặt đồ đi ra ngoài.



Thằng bé gác cửa cúi thấp đầu, lặng lẽ đi lên phòng giặt đồ. Khóe mắt của nó vẫn bắt gặp cảnh tượng vị khách trọ nam đó kéo tay khách trọ nữ, cúi đầu ngậm môi cô, Khách trọ nữ có vẻ căng thẳng, muốn trốn tránh, nhưng bị người đàn ông khóa chặt cổ tay, dùng ánh mắt uy hiếp. Cô gái bất đắc dĩ đáp lại nụ hôn của người đàn ông.



Nụ hôn tương đối ngắn ngủi, khách trọ nữ vội vàng chạy trốn.



Khách trọ nam chống tay vào bờ tường, dõi theo bóng lưng người phụ nữ. Đến khi tiếng bước chân biến mất hoàn toàn, anh mới như có như không đưa mắt về thằng bé gác cổng đang đứng ở của phòng giặt đồ lén lút theo dõi.



Thằng bé coi như không có chuyện gì xảy ra, bình thản đi vào phòng giặt đồ.



Ôn Hàn mặc áo vừa được sấy khô đi về phòng mình. Trong gói quần áo đã giặt sạch sẽ có một cái áo bẩn, đó là áo sơ mi đã bị người đàn ông giật đứt hết cúc. Trước khi rời khỏi phòng giặt đồ, cô cố gắng tìm kiếm mấy cái cúc bị đứt dưới sàn nhà nhưng chỉ tìm thấy ba cái, còn hai cái không biết rơi vào chỗ nào.



Ôn Hàn bỏ cái áo xuống dưới cùng va li. Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, cô ngồi phịch xuống đất cạnh thành giường, hai tay ôm chân, lưng tựa vào giường. Cơ thể cô bởi vì sự kích thích xa lạ vừa rồi vẫn còn cảm giác mệt mỏi không muốn nhúc nhích.



Ôn Hàn úp mặt vào tấm đệm. Cô nhắm mắt, trong đầu đều là cảnh tượng ở phòng giặt đồ.



"Nếu em ở bên cạnh tôi, tôi sẽ khiến em hoàn toàn quên đi mình là một thục nữ giả tạo. Linh hồn trong thân thể em rất không an phận, cũng rất quyến rũ." Đây là câu nói của người đàn ông, đã vạch trần vỏ bọc ngụy trang của cô. Khao khát kích tình nguy hiểm và phản nghịch tồn tại trong con người cô bị trói buộc bởi sự giáo dục truyền thống kiểu Trung Quốc của bố mẹ nuôi một thời gian dài, nên chỉ có thể giải phóng qua những bộ phim hoặc tiểu thuyết kinh dị gay cấn...



Người đàn ông đó...



Ôn Hàn chợt phát hiện, cô còn không biết cả tên họ của anh ta. Cô chỉ nghe bà chủ nhà nghỉ tối qua gọi anh ta là Yun.



Có vẻ là phiên âm tiếng Trung.



Tới giờ ăn trưa, Ôn Hàn và Agassi cùng xuống tầng dưới.



Tuy cô muộn mười mấy phút, Vương Văn Hạo vẫn nở nụ cười nhẫn nại. Anh ta và Rum đang đợi hai cô gái ở tầng một. Nhìn thấy Ôn Hàn, anh ta đứng dậy: "Chúng ta ra ngoài thăm ngôi chùa ở gần đây. Nghe nói hôm nay bọn họ có lễ hội."



Bà chủ nhà nghỉ thong thả thu dọn dụng cụ hút hookah: "Ở Nepal, một phần ba thời gian của năm là lễ tết. Mọi người cứ ở lại đây sẽ thường được ăn tết." Lúc nói câu này, khóe miệng bà chủ hiện núm đồng tiền nho nhỏ, tạo ra một vẻ phong tình đặc biệt.



Rum hơi nóng người: "Đáng tiếc lần này chúng tôi chỉ ở mười ngày. Đợi đến năm sau, chúng tôi sẽ lại tới Nepal, nhưng sẽ tránh mùa mưa. Đến lúc đó bà chủ có đồng ý làm hướng dẫn viên không?" Tiếng Anh của Rum vốn không trôi chảy, bây giờ thể hiện tình cảm riêng nên càng ngắc ngứ.



Ôn Hàn không nhịn được cười.



"Hả? Chỉ ở mười ngày thôi sao?" Bà chủ vén tóc: "Sao mọi người gấp gáp như vậy? Đường đi tới nơi này hơi vất vả, sao không chơi thêm một thời gian? Tôi nhớ thông tin đặt phòng của các vị là hai mươi ngày?"



Ôn Hàn chợt nhớ ra cô là người đặt phòng, nhưng quên không sửa lại thông tin. Cô nở nụ cười ngượng ngập, lên tiếng giải thích: "Bởi một người trong nhóm chúng tôi có việc đột xuất nên phải rút ngắn thời gian."



Cô cũng không biết, tại sao Vương Văn Hạo đột nhiên thay đổi ý định, rút ngắn lịch trình ở Nepal từ hai mươi ngày xuống còn mười ngày."



Bà chủ cười cười, xua tay nói không sao, mùa này ở Nepal cũng ít khách du lịch nên không ảnh hưởng đến việc làm ăn của chị ta.



Trước khi đến đây, Ôn Hàn đã tìm hiểu qua. Hôm nay là ngày đầu tiên của lễ hội Teej.



Cả nhóm đi vào một ngôi chùa. Trong chùa đâu đâu cũng xuất hiện từng tốp người phụ nữ ăn mặc theo kiểu Ấn Độ giáo tụ tập cùng nhau, cười nói vui vẻ, nhảy múa hát ca, bất chấp trời mưa lâm thâm. Agassi rất hưng phấn, không ngừng kéo tay Ôn Hàn, bảo cô giới thiệu thông tin về lễ hội này cho mình.



"Đây là lễ lội nhịn ăn và cầu phúc cho đàn ông. Sau ngày hôm nay, phụ nữ Ấn Độ giáo sẽ nhịn ăn trong hai mươi tư tiếng đồng hồ, để cầu phúc cho nguời đàn ông và người thân của họ. Ngày cuối cùng là ngày tắm rửa, họ sẽ tắm rửa sạch sẽ thân thể của mình." Ôn Hàn giải thích.



"Những người phụ nữ chưa kết hôn thì sao?"



"Họ cũng sẽ cầu nguyện bản thân tìm được người đàn ông tốt, có gia đình hạnh phúc." Ôn Hàn nói nhỏ.



Xung quanh đều là những phụ nữ mặc Sari màu đỏ, trên trán có chấm đỏ tươi, do nhà sư của ngôi chùa chấm lên khi họ vào cổng chùa. Hai cô gái đứng một lúc, phát hiện hai người đàn ông biến mất từ lúc nào. Agassi mở miệng oán trách, nói Vương Văn Hạo và Rum chơi chán chỗ này rồi tự ý rời đi mà không gọi bọn họ. Từ sáng đến giờ tâm trạng của Ôn Hàn không mấy tập trung. Cô chẳng có bụng dạ ngắm cảnh tượng nhân văn này nên cùng Agassi rời khỏi ngôi chùa.




Sari: trang phục truyền thống của phụ nữ Ấn Độ.



Hai người đi bộ trên con đường bùn đất, tránh hết vũng nước này đến vũng nước khác.



Về đến con đường lát đá ở bên ngoài nhà nghỉ, Ôn Hàn chợt nhìn thấy Vương Văn Hạo và Trình Mục Vân đang ngồi ở ngoài cửa một nhà hàng đồ Tây nhỏ, bên cạnh còn có một người đàn ông cười híp mắt. Ôn Hàn dừng bước, trong khi Agassi tỏ ra hết sức nhiệt tình, khoác tay cô tiến lại gần bọn họ ngồi xuống.



"Trời ạ, chỗ này bị dột nước mưa." Bởi vì quá vội vàng, Agassi không phát hiện chỗ ngồi bị ướt.



Ôn Hàn ngẩng đầu nhìn bạt che mưa ngoài trời. Không phải bị dột, mà hai chỗ ngồi còn trống đặt ở ngoài phạm vi vải bạt nên mới bị ướt.



Trình Mục Vân cười cười, quay người nói câu gì đó bằng thứ ngôn ngữ không ai nghe hiểu với người ở trong ô cửa sổ. Một lúc sau, ông chủ nhà hàng chạy ra ngoài, kêu bọn họ chuyển vào trong quán.



Mọi người vào bên trong, ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhìn ra ngoài đường.



Bên cạnh Ôn Hàn là Agassi, đối diện là Vương Văn Hạo. Trình Mục Vân ngồi chếch bên phải cô. Cô cầm thực đơn, cố gắng giữ thái độ thản nhiên tựa hồ anh chỉ là người xa lạ.



Trình Mục Vân cũng rất phối hợp. Thỉnh thoảng, anh bộc lộ hứng thú với Ôn Hàn như buổi tối hôm qua, còn phần lớn thời gian, anh dùng để ứng phó với sự nhiệt tình của Agassi.



"Trước đây anh là hòa thượng thật sao?" Agassi tỏ ra hiếu kỳ.



Trình Mục Vân cười: "Đúng vậy."



"Tại sao anh hoàn tục?"



"Tu hành Phật pháp có tám mươi bốn nghìn pháp môn." Trình Mục Vân chống hai khuỷu tay xuống bàn, mười đầu ngón tay đan vào nhau, đặt ở dưới cằm. Anh nhìn Agassi bằng ánh mắt hết sức nghiêm túc: "Tôi chọn một pháp môn tu hành thích hợp với bản thân nhất."



Agassi bị anh chọc cười: "Nói như vậy, đến bây giờ anh vẫn còn tu hành?"



"Không sai."



"Vậy... nếu anh phạm giới thì sao?"



Vương Văn Hạo mỉm cười: "Agassi, câu hỏi của cô chung chung quá, để tôi giúp cô hỏi rõ." Anh ta vỗ vai Trình Mục Vân: "Người đẹp ở trước mặt anh muốn hỏi, anh có bằng lòng phạm sắc giới không?"



"Sắc giới ư?" Khóe mắt Trình Mục Vân liếc qua bên này: "Chịu đựng nỗi đau khổ khi bị cấm dục cũng là một loại trong tám mươi bốn nghìn phương thức tu khổ hạnh." Quan điểm của anh rất mới mẻ, khiến những người ngồi cùng bàn đều lộ vẻ hứng thú. Ngay cả người đàn ông lạ mặt bên cạnh Trình Mục Vân cũng cảm thấy thú vị.



Chỉ có Ôn Hàn tập trung vào đĩa bít tết trước mặt, tiếp tục cắt thịt bò.



Thịt bò ở đây rất già, đúng là muốn khảo nghiệm chất lượng của con dao. Ban đầu Ôn Hàn cắt một miếng lớn, nhai một lúc lâu thịt mới mềm, mới có thể nuốt trôi. Vì vậy khi cắt miếng tiếp theo, cô cố cắt một miếng nhỏ.



"Song tu thì sao?" Agassi đột nhiên quay sang Ôn Hàn: "Chúng ta từng nhìn thấy hình ảnh song tu ở trong thư viện."



Con dao trong tay Ôn Hàn cắm phập xuống cái đĩa. Du khách ở bàn bên cạnh giật mình, ngó sang bên này.



Ôn Hàn nở nụ cười áy náy...



"Song tu ư?" Trình Mục Vân cất giọng từ tốn: "Đây là một từ rất cổ cũng hết sức huyền diệu."



Thấy Ôn Hàn cúi đầu cắt thịt bò, sắc mặt có vẻ không vui, Vương Văn Hạo ho khan một tiếng, né tránh đề tài này, hỏi hai cô gái đi chùa có vui không. Agassi tỏ ra bất mãn với phong tục phụ nữ phải nhịn ăn một ngày để cầu phúc cho đàn ông nên mở miệng phàn nàn vài câu. Tuy nhiên, cô rất có hứng thú với nghệ thuật vẽ Henna tattoo (1) của người Ấn Độ.




(1) Henna tattoo: là nghệ thuật dùng Henna (một loại cây có hoa được phơi khô và giã nhuyễn, sau đó trộn với các nguyên liệu khác để tạo thành nhiều màu sắc) vẽ lên da người.



Lúc ở Ấn Độ do không hợp thủy thổ, Agassi đã bỏ lỡ loại hình nghệ thuật truyền thống này. Cô tỏ ra tự trách: "Ôn Hàn rất thích Henna tattoo, đáng tiếc cậu ấy phải ở khách sạn cùng tôi. Không biết người ở đây có vẽ Henna tattoo cho phụ nữ ngoài tôn giáo không?"



Cả đám người ăn tối trong không khí vui vẻ. Ban đầu Ôn Hàn không thấy thoải mái, sau đó cũng quen dần. Cô có thói quen che giấu bản thân, cất kỹ điều bí mật ở nơi sâu nhất trong nội tâm, bề ngoài luôn tỏ ra là thục nữ.



Trình Mục Vân tỏ ra bình thản hơn cô nhiều.



Thỉnh thoảng, Vương Văn Hạo dịu dàng nói chuyện với Ôn Hàn, hỏi cô tối qua ngủ có ngon không?



"Phòng hơi ẩm ướt." Ôn Hàn đáp: "Nếu có thể hong khô ga trải giường và chăn thì tốt biết mấy."



"Nếu là khách quen, hoàn toàn có thể." Trình Mục Vân có lòng tốt nhắc nhở: "Trong phòng bà chủ có lò sưởi tường kiểu Nga. Chị ta có thể giúp cô sấy khô đồ."



"Thật sao?" Agassi cất giọng hưng phấn, nhưng tỏ ra đáng tiếc ngay lập tức: "Chỉ tiếc chúng tôi không phải là khách quen."



Trình Mục Vân vẫn chống tay lên cằm, mỉm cười: "Tôi nghĩ chắc không có vấn đề gì đâu."



Kết quả đương nhiên không có vấn đề. Trình Mục Vân ra hiệu bọn họ đừng rầm rộ quá, tránh để khách trọ khác biết được. Anh thậm chí có lòng tốt, đích thân giúp hai cô gái mang đồ đi sấy. Vương Văn Hạo lịch sự từ chối. Sau khi biết chuyện này, Rum tỏ ra không vui, còn nhắc nhở Agassi cẩn thận người đàn ông đó: "Ánh mắt của anh ta có độc."



Agassi chế nhạo anh trai: "Chẳng qua anh cảm thấy ghen tức khi bà chủ đối xử đặc biệt với anh ấy. Em xin thề, anh ấy nhất định là của em, còn anh cứ yên tâm và mạnh dạn theo đuổi Tiểu Hồ Ly của anh đi."



Agassi không quên truy vấn Vương Văn Hạo, hỏi tại sao Vương Văn Hạo đột nhiên ngồi ăn cơm cùng Trình Mục Vân.



Vương Văn Hạo tùy tiện nói anh ta bị lạc mọi người, tình cờ gặp Trình Mục Vân. Trình Mục Vân mời anh ta ăn cơm, anh cũng không từ chối.



"Thấy chưa? Đàn ông như anh còn không thể từ chối anh ấy, nói chi là phụ nữ bọn em." Agassi cười, ôm vai Ôn Hàn: "Ôn Hàn, anh ấy không phải hình mẫu cậu thích đúng không?" Vừa nói, cô vừa liếc Vương Văn Hạo.



Ôn Hàn kho khẽ hai tiếng.



Cô ngồi trên giường của Agassi chơi bài tú lơ khơ. Vương Văn Hạo đứng sau lưng cô. Thấy Ôn Hàn ra bài sai trình tự, Vương Văn Hạo nhẹ nhàng tì cằm lên vai cô: "Em sai rồi."



Bờ vai hơi nặng trĩu, hơi thở của Vương Văn Hạo ở ngay bên tai. Ôn Hàn vô ý thức né tránh. Cô ném đống bài trong tay xuống giường, đi đến bên cửa sổ ngắm phong cảnh phố phường.



Đầu óc cô vang lên câu nói của Trình Mục Vân lúc anh vào phòng cô lấy chăn và ga trải giường: "Buổi tối tôi đến tìm em."



Sao anh có thể trắng trợn như vậy?



Hơn mười một giờ đêm, Trình Mục Vân cuối cùng cũng đem chăn và ga trải giường trả lại hai cô gái. Anh gõ cửa phòng của Agassi trước. Agassi đứng dưới ngọn đèn vàng ngoài hành lang. Khi nhận chăn, cô phát hiện bà chủ nhà nghỉ còn chu đáo bọc một lớp vải ở bên ngoài. Cô cất giọng vui vẻ: "Của Ôn Hàn đâu rồi?" Agassi nhận ra Trình Mục Vân chỉ cầm một bộ chăn ga.



"Sắp xong rồi, lát nữa bà chủ sẽ cầm lên cho cô ấy."



Ánh mắt Agassi sáng lấp lánh, khóe miệng cong cong. Cô đột nhiên ghé sát tai Trình Mục Vân. Tuy đống chăn ga ngăn cách cơ thể của hai người nhưng mặt cô rất gần mặt anh: "Cám ơn anh."



Trình Mục Vân từ tốn lùi lại phía sau, mỉm cười.



Agassi cho rằng anh sẽ nhận ra tín hiệu của mình. Đáng tiếc người đàn ông cô có hứng thú lại chẳng biểu lộ một chút nhiệt tình đối với cô. Cô đành lưu luyến đóng cửa phòng.



Trình Mục Vân đứng ở hành lang một lúc rồi thong thả đi về phía cửa phòng của Ôn Hàn.



Khi anh chạm tay vào cánh cửa gỗ, cửa phòng đột nhiên mở toang.



Ôn Hàn vẫn cầm tay nắm cửa, hoảng loạn nhìn gương mặt ngược sáng của người đàn ông. Vừa rồi cô đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và Agassi nên lập tức đi ra cửa phòng. Cô sợ anh gõ cửa, bị người khác nghe thấy. Ôn Hàn đứng sát cánh cửa, lập tức mở ra khi nghe tiếng bước chân tiến lại gần. Nhưng vào thời khắc hình bóng người đàn ông và ánh sáng ngoài hành lang chiếu vào phòng, cô chợt phát hiện, bản thân cô giống như đang sốt ruột chờ đợi anh.



Trình Mục Vân đi vào phòng, Ôn Hàn lùi lại phía sau để nhường lối cho anh.



Mọi động tác diễn ra âm thầm lặng lẽ. Ôn Hàn không để ý nên đụng phải giá treo quần áo cao bằng nửa thân người. Ở giây tiếp theo, Trình Mục Vân giơ tay đỡ cái giá, đồng thời đóng cửa ở sau lưng.



Anh bấm nút khóa trái cửa.



Buổi đêm yên tĩnh, hai người yên lặng dùng ánh mắt dò xét đối phương, như thể quanh căn phòng này đều có tai mắt. Ôn Hàn vẫn hơi sợ người đàn ông, bởi cô vĩnh viễn không biết hành động tiếp theo của anh.



"Cả ngày hôm nay em đều lượn lờ trước mặt tôi, đúng là muốn thử thách sự nhẫn nại của tôi. Ngày mai em hãy ở lại phòng, đừng bận tâm đến những người bạn vô vị của em." Trình Mục Vân cuối cùng cũng mở miệng: "Hãy ở bên cạnh tôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK