• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Cửu Ca nhìn xem Lâm Phàm như muốn đột phá tiếp thì giật mình, tiện tay bắn một tia kình khí xuống dưới.

“Phốc!”

“Chuyện gì vừa xảy ra thế?”

Miệng Lâm Phàm phun máu tươi, vừa rồi hắn cảm nhận được bản thân hoàn toàn có thể mượn nhờ áp lực mà những tên này mang tới để đột phá cảnh giới, nhưng cuối cùng lại bị thất bại trong gang tấc.

“Ngươi sao thế Lâm huynh?”

Diệp Bằng đang đứng chiến đấu bên cạnh khi thấy bỗng Lâm Phàm khụy xuống sau đó phun máu thì không hiểu ra sao, khi nãy rõ ràng là muốn đột phá rồi mà sao lại có thế thất bại trong gang tấc như vậy chứ.

“Đem bọn hắn ném vào trong Hoang Cổ Cấm Địa!”

Vũ Lân nở một nụ cười dữ tợn, đối đầu với Ma Chủ thì dù cho muốn chết cũng khó.

Đại thái giám đứng bên người của Vũ Lân khi này mới bắt đầu ra tay, chỉ giơ tay ra liền nắm cả hai người đang thoi thóp kia sau đó quăng thẳng vào Hoang Cổ Cấm Địa, lập tức vô số yêu thú nhanh chóng chen chúc tới để cắn xé.

“Ta nhớ ngươi rồi, chờ tiểu gia ta ra ngoài thì nhất định sẽ tìm ngươi để báo thù!”

Diệp Bằng hô lên một tiếng đầy khinh miệt, hắn nhanh chóng kéo Diệp Phàm nửa chết nửa sống chạy đi khỏi những yêu thú đang truy đuổi.

Trạng thái hiện tại của Lâm Phàm thật sự là không tốt một chút nào, khi nãy rõ ràng là đã tới ranh giới đột phá rồi nhưng lại bị ngắt quãng ngay lập tức, phản phệ của việc đó cộng thêm vết thương ban đầu khiến cho Lâm Phàm vô cùng suy yếu.

Người chung quanh thấy một màn này thì cũng hờ hững không quan tâm, cường giả thì có quyền quyết định sinh mệnh của kẻ yếu, việc này không có gì sai cả, dù sao tại thế giới này thì ở đâu cũng có chuyện này diễn ra.

“Cuối cùng cũng tới lúc thu hoạch rồi, cứ từ từ mà cắt, không thể vội được!"

Tần Cửu Ca cười nhẹ trong lòng, trước mắt đã sắp tới thời điểm tốt nhất để thu hoạch rồi, hiện tại Lâm Phàm đã phế, cũng là lúc Khí Vận của y phát huy tác dụng nhiều nhất.

Nếu đúng theo kịch bản thì tiếp theo Lâm Phàm sẽ may mắn thoát khỏi truy đuổi của yêu thú, sau đó y lại tiếp tục may mắn đoạt được một cơ duyên nào đó để khôi phục và mạnh hơn xưa.

Cơ duyên đó có thể là bảo vật hoặc là bảo dược gì đó, dù sao miễn có là được.

Lâm Phàm có thể chạy đi đâu nữa?

Ma Chủng mà bản thân hắn đặt lên người của Lâm Phàm tuy không thể khống chế được hắn nhưng lại có thể ảnh hưởng lý trí cùng truy tung vị trí.

Trong mắt của Tần Cửu Ca thì Lâm Phàm chỉ là một con Tầm Bảo Thử, công tác của hắn thì thay Tần Cửu Ca tìm kiếm các loại cơ duyên tại Thanh Vân Giới, dù sao Tần Cửu Ca có không dùng được thì cũng không tới phiên Lâm Phàm dùng.

Những người tập trung bên ngoài Hoang Cổ Cấm Địa hiện tại toàn là những Cung Chủ của các Thánh Địa Đạo Cung, toàn là những cường giả có danh tiếng.

Khi Tần Cửu Ca vừa lộ mặt thì đã có nhiều người muốn mang hậu bối của mình tới để bái phỏng, nếu có thể được Tần Cửu Ca nhìn trúng sau đó mang lên Thượng Giới thì thật sự quá tốt, nếu không thì tạo ấn tượng cũng được.

Nhưng khi thấy Tần Cửu Ca chỉ đứng đạm mạc tại nơi đó thì bọn hắn cũng không biết làm cách nào để bắt chuyện cả, không ai là người ngu, không ai dám chủ động tiến lên mạo muội chào hỏi.

Nhưng mà khi thấy bên người Tần Cửu Ca có tới ba vị giai nhân tuyệt sắc thì không ít những nữ đệ tử tự nhận mình có dung mạo đều muốn tiến lên, tuy nhiên khi cảm nhận được áp lực to lớn khi đứng trước mặt Tần Cửu Ca thì các nàng đều không dám nói gì nữa.

“Hắn chính là người tới từ Thượng Giới sao?”

Lúc này đã có người của Trung Châu bắt đầu nhìn chằm chằm vào Tần Cửu Ca với ánh mắt vô cùng tò mò, nếu nói Thượng Giới cách bọn hắn xa thì cũng không phải, nhưng nói xa thì cũng đúng, đại đa số Hoàng Triều Thánh Địa tại Trung Châu đều có liên hệ với Thượng Giới, dù liên hệ đó vô cùng ít ỏi!

Nhưng không thể phủ nhận chỉ bằng một ít quan hệ đó nhưng bọn hắn vẫn có thể liên hệ và trao đổi thông tin, thậm chí là phi thăng lên Thượng Giới.

Nhưng trong các Thánh Địa cùng Hoàng Triều đó thì cũng có không ít thế lực gần như không thể giao lưu gì với Thượng Giới nữa, nói thẳng ra là các thế lực đó đã bị thế lực trên Thượng Giới từ bỏ, bọn hắn chỉ có thể lấy tài nguyên quý giá của mình để đổi các tài nguyên khác trên Thượng Giới mà thôi.

“Đại Hạ Hoàng Triều, sau khi Hoàng Chủ khai sáng Đại Hạ Hoàng Triều của bọn hắn phi thăng lên Thượng Giới và bái nhập vào một Đại Đạo Thống thì bọn hắn cũng nước lên thì thuyền lên, nhất là sau khi vị Hoàng Chủ kia phát triển thành một người có địa vị không nhỏ tại Đạo Thống kia thì bắt đầu liên lạc lại với Đại Hạ Hoàng Triều…”

Hai bàn tay trắng nõn của Sở U Cơ nhanh chóng xoa bóp cho Tần Cửu CA, đồng thời nàng cũng bắt đầu giải thích thế cục hiện tại của Đại Hạ Hoàng Triều.

Nàng là Thánh Nữ của Vạn Đạo Thánh Địa nên đương nhiên nàng biết được một số bí mật mà người khác không biết, căn cứ nhiều tài liệu lịch sử của Trung Châu ghi lại thì vị Tiên Hoàng khai sáng ra Đại Hạ Hoàng Triều có thiên tư vô cùng kinh khủng, vừa sinh ra đã có Tiên Hạc ngậm ngọc mang đến, Tử Khí tỏa ra khắp nơi.

“Ta nghe các tiền bối tại Vạn Đạo Thánh Địa nói dù cho tại Thái Cổ Tiên Vực Thượng Giới thì y cũng là một thiên tài không kém.”

“Thậm chí dựa vào tin tức mà các tiền bối truyền từ Thượng Giới xuống thì vị tồn tại kia rất có thể đã đạt tới Nhân Hoàng Cửu Trọng.”

“Bên trái mạnh hơn một tý!”

Tần Cửu Ca vỗ vỗ bàn tay trắng nõn của Sở U Cơ sau đó lên tiếng, miệng hắn nhếch lên.

“U Cơ, ngươi có muốn tới Thượng Giới để mở rộng tầm mắt của bản thân ra không?”

Tần Cửu Ca bỗng lên tiếng ném một quả bơm nặng ký ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK