• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm rầm rầm!

Một đạo Tiên Linh Chi Khí mà mắt thường không thể thấy được nhanh chóng tràn vào người Tần Cửu Ca, thanh âm của Đại Đạo vang vọng bên tai, bỗng Tần Cửu Ca cảm giác thân thể của mình lâng lâng.

“Sao giờ ta lại cảm thấy công tử như biến thành Tiên ở trên trời nhỉ?”

Người đầu tiên cảm nhận rõ ràng biến hóa của Tần Cửu Ca không ai khác chính là Sở U Cơ đang đứng xoa bóp cho hắn, nàng phát hiện khí tức hiện tại Tần Cửu Cơ tỏa ra vô cùng hấp dẫn nàng.

Không chỉ riêng mình nàng mà ngay cả Cơ Tiên Nguyệt cùng Thanh Dao đứng cạnh cũng quay lại quan sát Tần Cửu Ca.

Vẻ ngoài lúc ban đầu của Tần Cửu Ca đã vô cùng anh tuấn vô song rồi, hiện tại với sự trợ giúp của quyển Phi Tiên Thể đầu tiên thì cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn gấp nhiều lần.

“Vậy trước kia ta không giống Tiên sao?”

Tần Cửu Ca híp mắt sau đó quay sang nhìn Sở U Cơ với ánh mắt trêu chọc.

“Giống, từ trước tới nay ngài đều giống Tiên!”

Sở U Cơ biết bản thân bị trêu nên cũng nở nụ cười rồi nói.

Nàng chưa từng qua một mặt này của công tử, trong ấn tượng của nàng thì Tần Cửu Ca chính là một yêu nghiệt lạnh lùng cao ngạo tại Thượng Giới, không ngờ hắn còn sở hữu một mặt ấm áp thế này.

Thanh Dao đứng bên cạnh cũng nhìn Tần Cửu Ca với ánh mắt vô cùng chăm chú, nàng nhớ lại những lời nói mà Tần Cửu Ca nói bên tai nàng ngày đó, khi đó nàng không bao giờ nghĩ rằng Tần Cửu Ca lại có thể thân thiện được như lúc này.

Nếu như không đồng ý thì ta sẽ cho Tiên Vân Đạo Cung chó gà không tha, thanh âm của Tần Cửu U khi đó cứ quanh quẩn bên tai nàng mãi, giọng nói của hắn lúc đó lạnh lùng như Cửu Thiên Hàn Ngục, hiện tại khi nhớ lại tình cảnh lúc đó thì Thanh Dao biết hắn hoàn toàn không phải nói giỡn.

Nếu như nàng không đồng ý thì hắn sẽ giết sạch Tiên Vân Đạo Cung.

Thanh Dao nghĩ rằng cả đời này nàng sẽ hận Tần Cửu Ca, nhưng sau hôm đó hắn không những không đụng chạm gì mình mà còn ban tài nguyên đạo pháp quý giá để mình chữa thương cùng tu luyện.

Không chỉ cho tài nguyên để mình tu luyện mà phụ thân của nàng cũng nhận được không ít chỗ tốt, Đạo Thương trong trong người cũng dần được chữa trị, tu vi đang dần được tăng cường.

Còn lời nói cho bản thân làm ấm giường thì chỉ như một câu nói đùa, hắn chưa bao giờ bắt nàng làm những chuyện tương tự cả, nếu như không có lần truyền âm kia thì Thanh Dao gần như sẽ tin Tần Cửu Ca là một chính nhân quân tử.

Phụ nhân của mình đã nhắc đi nhắc lại cho bản thân nàng là phải học hỏi Sở U Cơ một tý, nhưng nàng làm sao có thể học tập và thực hiện những thứ mà nữ yêu tinh trước mắt đang làm được chứ nên nàng chỉ có thể từ bỏ.

“Đạo Tử, có người từ Đại Hạ Hoàng Triều tới bái kiến!”

Vạn Đạo Thánh Chủ đi tới trước người Tần Cửu Ca sau đó cúi người nói.

Vừa rồi có người của Đại Hạ Hoàng Triều đã tới gặp y để mong y giới thiệu bọn hắn cho Tần Cửu Ca.

“Bái kiến đạo huynh!”

Một nam tử mặc áo bào Giao Long nhanh chóng đi tới trước Tần Cửu Ca với gương mặt tủm tỉm nụ cười, vừa nhìn qua thì đã thấy rất khách khí, trên mặt của tên này hoàn toàn không có một chút ngạo khí nào của thái tử Hoàng Triều cả.

Hắn tên là Hạ Cửu Viêm, chính là thái tử đương thời của Đại Hạ Hoàng Triều và đồng thời cũng là một yêu nghiệt đỉnh cấp tại Trung Châu, nhưng trọng yếu nhất người này còn là đệ tử mà vị lão tổ tại Thượng Giới chọn trúng.

Thế nên sớm muộn gì Hạ Cửu Viêm cũng sẽ đặt chân lên Thượng Giới, hắn tin tưởng rằng với tư chất của bản thân cùng giao thiệp của vị lão tổ tại Thượng Giới kia thì dù ở Thượng Giới mình vẫn có thể thoải mái không lo.

Thế nên khi hắn đối mặt với Tần Cửu U thì hắn lấy tư thái của một người bình đẳng để giao lưu, hắn tin tưởng rằng sau này khi phi thăng lên Thượng Giới thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ trở thành một tên đệ tử của Bất Hủ Đại Giáo.

Trong mắt của hắn thì Tần Cửu Ca cũng không có gì là đặc biệt cả, chỉ là y có xuất thân tốt hơn mình một chút mà thôi chứ không có gì hơn người, một thời gian ngắn sau hắn cũng sẽ phi thăng lên Thượng Giới để viết lên truyền thuyết thuộc về riêng bản thân hắn!

“Đạo huynh?”

Khi nghe xưng hô này thì Tần Cửu Ca cực kỳ muốn cười to một trận, thân thể uốn éo một chút và thuận thế nằm lên hai đùi thon dài của Sở U Cơ, nói đi thì cũng phải nói lại, nằm kiểu này đúng thật là quá dễ chịu.

Lăng Giao nằm ở bên cạnh cũng lộ ra ánh mắt mỉa mai vô cùng, đạo huynh sao? Cho công tử là chủ nhân của ngươi đã là phúc phận to lớn rồi!

Hạ Cửu Viêm nhìn về phía Tần Cửu Ca, trên mặt hơi xấu hổ một chút.

Trong lòng hắn dần dần phẫn nộ, bản thân dù sao cũng là thái tử của Đại Hạ Hoàng Triều, đứng trước mặt nhiều người như thế đối phương dù sao cũng phải cho mình một ít mặt mũi chứ?

“Có phải các hạ đã quá xem thường thái tử của Đại Hạ Hoàng Triều chúng ta rồi phải không?”

Một vị nam tử trung niên thân mặc khôi giáp đứng kế Hạ Cửu Viêm thấy một màn này thì nhịn không được mà lên tiếng, gương mặt tràn đầy vẻ giận dữ.

“Cút, chỗ này là chỗ cho ngươi mở miệng sao?”

Thánh Chủ của Vạn Đạo Thánh Địa quát lớn một tiếng, đồng thời y cũng trực tiếp xuất thủ đánh bay tên thị vệ mang ngân giáp kia.

Người kia bị đánh tới mức miệng đầy máu tươi, nhìn sơ qua liền biết đã bị trọng thương không nhẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK