• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứa con này xảy ra chuyện gì nha? Ông còn chưa nói xong đâu! Hạ Quan Đình lại lần nữa nhìn vào đứa con nói,“Chờ một chút,Ngạn Quân,con không có thời gian ngủ, con cũng phải thu thập một chút hành lý, cùng nhau khởi hành với bọn họ.”

Hắn đi làm gì? Đi nhìn Hạ Vũ Lâm và Chu Triết Nho nói chuyện yêu đương sao? Hắn biết mặt mình thực thối, bởi vậy cũng không quay đầu lại nói:“Con vì sao cũng phải đi?”

Đứa con này tại sao lại dám đưa lưng về phía hắn để nói chuyện nha? Hạ Quan Đình áp chế bất mãn trong lòng, trả lời lại:“Hạ Vương gia hy vọng con có thể đi chung, đến lúc đó các đoàn người của các con có thể hội hợp ở Hàng Châu cùng với Chu Triết Nho, sau đó cùng nhau quay về Kim Lăng tổ chức tiệc vui, về phần cha, cha chuẩn bị tốt một ít sính lễ, sau đó trực tiếp đến Kim Lăng chờ các con.”

Một bụng hỏa Hạ Ngạn Quân khẽ cắn môi, nén lửa giận vào lòng sau đó quay đầu nhìn thẳng vào phụ thân nói:“Con có thể cự tuyệt sao?”

Mặt ông trầm xuống,“Đương nhiên không được!”

“Như vậy coi như xong!Con muốn nằm trong chốc lát, trước khi xuất phát nói cho con biết một tiếng.” Hắn lạnh lùng xoay người trở về phòng.

“Đứa nhỏ này làm sao vậy?” Vẻ mặt Hạ Quan Đình khó hiểu.

“Hạ lão tướng quân,Ngạn Quân không phải là không muốn phải thành thân với con chứ?” Hạ Ái Lâm khó nén thương tâm trên mặt.

“Tại sao lại không muốn?Con đừng đa tâm.”

“Nhưng chàng vừa mới nói,‘Hắn có thể cự tuyệt sao?’.”

“Nó chỉ nói đến chuyện đi chung chứ không phải chuyện hôn sự, đứa nhỏ đó quen nuông chiều , hai ngày này cưỡi khoái mã có thể làm cho nó không muốn đi thêm đường xa, tóm lại con đừng đa tâm,mau sửa sang lại một chút hành lý đi.” Hắn cực lực trấn an, nhưng trong lòng tức đến muốn mắng đứa con.

Hạ Thành Hữu vừa nhìn Hạ Vũ Lâm lau nước mắt,vừa nhìn lại trọng triển lúm đồng tiền của Hạ Ái Lâm, cảm giác được chuyện có điểm không giống……

※※※

Mưa vẫn rơi xuống đến hơn nửa đêm, tí tách xuống đất không ngừng,Hạ Vũ Lâm ngồi dựa ở phía trước cửa sổ,một chút buồn ngủ cũng không có.

Đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ mưa bụi không ngừng,nàng lẩm bẩm tự nói: “Nhất thanh ngô diệp nhất thanh thu,nhất điểm ba tiêu nhất điểm sầu,Tam………”

“Tam canh quy mộng tam canh hậu, nghĩ đến ngày mai có thể nhìn thấy vị hôn phu nên tâm tình hoàn toàn trái ngược sao, nàng xác định không có ngâm sai thơ?” Giọng nói châm biến của Hạ Ngạn Quân vang lên,sau một khắc Hạ Vũ Lâm chỉ cảm thấy bóng người trước mắt chợt lóe, vừa quay đầu lại đã thấy một thân tơ xanh Hạ Ngạn Quân đã ở trong phòng nàng, đầu tóc có chút ướt, hắn ở bên ngoài dường như đã đợi một hồi .

Nàng cắn môi đến tái mét,“Chàng không nên đi vào phòng của ta, nếu để cho người ta nhìn thấy ……”

“Đã là canh ba ,tất cả mọi người đều đang ngủ, đương nhiên ngoại trừ ta với nàng ra.” Hắn không vui cắt đứt lời của nàng.

Hắn đi từng bước một đến gần nàng, nàng lại từng bước rút lui

Khuôn mặt tuấn tú của hắn trầm xuống, đột nhiên một bước xa ôm nàng vào trong ngực.

Trong lòng nàng chấn động,theo trực giác giãy dụa, một tiếng thét chói tai muốn bật ra.

“Đừng la, chẳng lẽ nàng muốn đánh thức ca ca và tỷ tỷ của nàng, nhìn xem chúng ta cùng ôm nhau sao?”

Khí lạnh vừa thổi đến,nàng vội vàng nuốt tiếng thét chói tai.

“Chàng, chàng rốt cuộc……”

“Đừng nói nửa, để cho ta lẳng lặng ôm nàng trong chốc lát.” Hắn mãnh liệt lần nữa cắt đứt lời của nàng, hai tay đem nàng khóa chặt chẽ , nóng vội ngửi mùi thơm mê người trên người nàng.

Cả người nàng cứng ngắc, động cũng không dám động, nhưng trong lòng cảm giác tĩnh mịch dường như lại lần nữa thức tỉnh,đó là ấm áp,tim của nàng lại lần nữa bị ấm áp vây quanh, không hề lạnh như băng .

“Rốt cục ôm được nàng, nàng có thể tưởng tượng mỗi ngày đi ở phía sau của nàng, loại cảm giác muốn ôm nàng nhưng lại không thể ôm cảm giác rất vô lực nha?”

Nàng đưa mắt nhìn khuôn mặt tức giận của hắn, nai con trong lòng lại lần nửa kinh hoàng.

Hắn lắc đầu, đột nhiên mỉm cười,“Mấy ngày này ta luôn một mực nghĩ, ta cải tạo nàng cũng thật sự thành công nha, nàng lại dám đùa bảo nha hoàn nàng lấy bình hoa đập lên đầu của ta.”

Mặt nàng đỏ lên, không nghĩ tới hắn sẽ tính nợ cũ,“Thực xin lỗi,nhưng mà đó là biện pháp duy nhất mà ta nghĩ đến.”

“Cho nên sau khi nàng chạy thoát, lại khẩn cấp tìm nha dịch thừa nhận thân phận của mình, chỉ sợ ta lại tìm tới nàng,có đúng hay không?” Nói xong,mặt hắn lại nén giận.

Nàng lắc đầu,“Không phải, đó là lúc ta vừa vặn gặp được đám người của Lâm Doanh Quân, các nàng cho rằng là ta xui khiến chàng đuổi các nàng ra khỏi Tụ Hoa Quán , cho nên tức giận đến muốn đánh ta và Uyển Lăng, mà ta tưởng tượng đến lần trước các nàng quất Uyển Lăng thì……”

Hắn nhíu lại mày rậm,“Các nàng quất nàng? Tại sao ta lại không biết?”

Nghĩ đến chuyện kia, nàng vẫn còn tồn tại sợ hãi, nàng thở dài một cái,“Ai dám nói nha? Ngay cả ta cũng……”

“Ngu ngốc, chuyện như vậy nàng nên nói sớm với ta nha !”

“Nói rồi thì sao? Ta đã nói nhiều lần là ta muốn đi,mà chàng có cho ta đi sao?”

Hắn rầu rĩ bĩu môi sừng,“Đây là hai chuyện khác nhau, đừng có gộp chung làm một.”

“Tốt lắm, bởi vì ta cũng không muốn bàn lại chuyện trước kia.” Điều này rất quan trọng .

“Đó thì đương nhiên, nàng vội vả muốn thành thân cùng Chu Triết Nho, cho nên muốn ta tốt nhất quên hết mọi chuyện trước kia, để cho nàng có thể an tâm thành thân.” Nhìn nàng càng dứt khoát, hắn càng lúc càng khó chịu , chuyện hai xảy ra giữa hai người có thể nói là “Vật báu vô giá”, nhưng đối với nàng hình như cũng không phải như vậy.

Nàng nhíu lại lông mày xinh đẹp,đan lại mười ngón,“Chàng, chàng không phải cũng muốn thành thân với tỷ tỷ sao .”

“Vậy cũng không nhất định.” Hắn lạnh lùng nhướng lên mày rậm.

“Chàng không nên nói như vậy, mấy ngày nay tỷ đã nói không ít chuyện về chàng, nàng đối với chàng là vừa gặp đã thương.”

“Nhưng lúc này ôm mỹ nhân vào trong ngực cũng không phải là nàng!” Hắn cắn răng lên tiếng nhắc nhở nàng.

“Vậy chàng còn không mau buông tay?”

Hắn nhìn thẳng vào gương mặt tuyệt trần,vẻ mặt trở nên tương đối nghiêm túc,“Nàng bỏ được ta sao? Vũ Lâm, bỏ được chuyện ta rời khỏi nàng,thành thân với tỷ tỷ của nàng sap?”

Trong lòng cô có chút đau xót, hốc mắt ửng đỏ, trước mắt đã không phải là vấn đề có bỏ được hay không, bọn họ đều có hôn phối, hơn nữa hắn là người mà tỷ tỷ nàng yêu nha.

Mặt hắn thay đổi, bàn tay mềm to dịu dàng đặt nhẹ lên đầu của nàng,“Ta cũng luyến tiếc nàng nha,Vũ Lâm.”

Hắn tràn ngập mị lực gợi lên khóe miệng cười,“Đây là lời nói thật, cho nên nàng tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, ta sẽ không cho nàng lấy người ấy!”

“Vậy là ý gì nha?”

“Rất nhanh nàng sẽ biết ta là có ý gì, ta đã nghĩ phương pháp thật tốt để giải quyết.” Nói xong, hắn buông nàng ra, vẻ mặt có một chút khí phách, nàng là của hắn , hắn tuyệt không cho phép nam nhân khác có được nàng!

Hạ Vũ Lâm khó hiểu nhìn hắn mở cửa rời đi, đối với hắn vẻ mặt cuối cùng của hắn cảm thấy hơi hơi bất an, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?

※※※

Hôm sau, đoàn người bọn họ ngồi kiệu đến nội thành Hàng Châu, mọi người đến khách điếm dùng cơm trưa, liền đi đến am ni cô giữa sườn núi vùng ngoại thành

Mà này dọc theo đường đi, làm người ta cảm thấy kinh ngạc nhất là Hạ Ngạn Quân, hắn không hề giống mấy ngày trước đây cùng Hạ Vũ Lâm bảo trì khoảng cách an toàn, trên mặt ra không hề lạnh như băng , tương phản hắn nhắm mắt đi theo ở bên người nàng, lúc nào cũng lộ ra một chút tươi cười.

Hạ Thành Hữu và Hạ Ái Lâm bị hoang mang, cũng không biết thẹn lên tiếng hỏi,còn Hạ Vũ Lâm thì kinh hồn táng đảm, liên tiếp lấy mắt ý bảo hắn phải rời xa mình một chút để tránh cho đại tỷ hiểu lầm, nhưng hắn vẫn như cũ làm theo ý mình.

Đến lúc này,ngựa vừa dừng ở trước am ni cô, hắn dừng kiệu cũng là khẩn cấp đi đến cỗ kiệu của nàng, không để ý tới Uyển Lăng ở một bên, mục đích là tự mình giúp Hạ Vũ Lâm xuống kiệu.

“Chàng……” Vẻ mặt nàng không yên có chút bất an.

“Yên tâm, đây chỉ là chuẩn bị tâm lý trước cho huynh và tỷ của muội thôi, tránh để cho mọi người ngạc nhiên……” Hắn phút chốc mở miệng, nhìn thấy trong miếu đột nhiên có một đôi nam nữ trung niên chạy vội đến.

“Cha!Mẹ! Hai người tại sao ở chỗ này?” Hạ Thành Hữu và Hạ Ái Lâm xoay mình vui mừng, mà Hạ Vũ Lâm kinh ngạc trừng mắt nhìn song thân chạy về phía mình, nhất thời nước mắt rơi như mưa.

“Lâm nhi, con làm cha mẹ lo muốn chết!” Trần Ngọc Phượng gắt gao ôm bảo bối mình yêu thương nhất vào trong ngực.

Hạ Thừa Viễn hốc mắt ửng đỏ, ngạnh thanh vỗ vỗ bả vai nữ nhi,“Bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi.”

Thì ra đôi nam nữ xinh đẹp sang trọng này chính là cha mẹ của Hạ Vũ Lâm! Hạ Ngạn Quân gợi lên khóe miệng cười, thật tốt quá, hai trưởng bối đều ở đây, rất tốt nha.

“Cha mẹ, các người tại sao cũng đến Hàng Châu nha?” Hạ Thành Hữu vui vẻ nhìn phụ thân.

“Phải chờ đến mấy tháng, rốt cục có tin tức Lâm Nhi, cha mẹ thật sự chờ không kịp các con từ Hàng Châu trở về,mẹ con liền muốn cha đưa nàng đến nơi này, cho nên chúng ta xuất phát sớm hơn một ngày so với cha con nhà họ Chu, thứ nhất là để các con vui mừng, thứ hai cha mẹ lại càng không đau khổ chờ đợi Lâm nhi hồi phủ.” Hạ Thừa Viễn vừa nói vừa đem ánh mắt chuyển qua người kia,đẹp như Phan An, một thân màu trắng trên người Hạ Ngạn Quân,ông cười cười,“Con nhất định chính là con rễ tương lai _Hạ Ngạn Quân .”

Hắn quay lại cười một tiếng“Đúng vậy!”

Ở trong ngực mẫu thân Hạ Vũ Lâm nghe hắn sảng khoái trả lời, lòng không khỏi trầm xuống, hắn đã quyết định lấy tỷ tỷ !

Hạ Thừa Viễn đánh giá cao thấp ngọc thụ lâm phong, thần thái Hạ Ngạn Quân toả sáng, cùng Trần Ngọc Phượng trao đổi một chút ánh mắt,sau đó liên tiếp gật đầu nói:“Quả nhiên là con tướng quân, khí vũ bất phàm, bổn vương gia có con rễ như vậy, là phúc khí của bổn vương gia, đương nhiên cũng là phúc khí của Ái Lâm.”

“Hạ Vương gia,ngài nói sai rồu, phải nên nói là ‘Vũ Lâm’ có phúc khí mới đúng.” Hắn cười cười sữa lại lời ông.

“Lâm Nhi?” Ông nhíu lại mày rậm, vẻ mặt khó hiểu.

Hạ Thành Hữu,Hạ Ái Lâm và Uyển Lăng đều kinh ngạc,Trần Ngọc Phượng lại đem ánh mắt cực nhanh chuyển qua người cứng đờ trong ngực,“Lâm Nhi,đã xảy ra chuyện gì?”

“Con– con –” Nhìn thấy ánh mắt mọi người tề tụ tới đây, thanh âm của nàng tê liệt, trong đầu trống rỗng.

“Cháu và Vũ Lâm lưỡng tình tương duyệt, cho nên người cháu muốn lấy chính là nàng, không phải Ái Lâm.” Hạ Ngạn Quân tiếp tục ném đề tài bom.

“Lưỡng tình tương duyệt?” Hạ Ái Lâm khó có thể tin nhìn xem muội muội, nhìn nhìn lại vẻ mặt thành thật của Hạ Ngạn Quân.

Mọi người đều há hốc mồm, mà Hạ Vũ Lâm nhanh mím chặt cánh hoa kinh ngạc nhìn Hạ Ngạn Quân, đây là cái hắn cái gọi là “Phương pháp giải quyết” sao? Thành thực là thượng sách.

Sắc mặt của Hạ Thừa Viễn ngưng trọng nhìn vài người trẻ tuổi, sau đó quay đầu lại nhìn Vân Trần sư thái đứng ở trước cửa nói:“Làm phiền sư thái , có nơi nào để chúng tôi nói chuyện không?”

Sư Thái mặt mũi hiền lành gật đầu,“Xin theo ta đến nơi đây.”

“Cám ơn sư thái!”

Hạ Thừa Viễn quay đầu nhìn mọi người nói:“Có chuyện gì, ngồi xuống rồi bàn lại đi.”

Nói xong, hắn trở lại đuổi kịp sư thái, những người khác cũng trầm mặc theo sát đi về phía trước, nhưng chỉ có Hạ Ngạn Quân hào phóng ôm lấy Hạ Vũ Lâm chân tay luống cuống, suy nghĩ cách thắng được tiểu mỹ nhân trong ngực

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK