• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Dương luôn cho rằng, cho dù Ngụy Trì cặn bã như vậy nhưng anh ta cũng sẽ nhận được kịch bản nam chính. Vậy mà hôm nay hắn lại phát hiện, thứ Ngụy Trì đang cầm rất có thể là kịch bản Boss phản diện tìm đường chết đánh gãy uyên ương.

“Em cũng nhớ anh sao? Thật không?” Giọng nói vui vẻ của Giang Kế Cầu truyền đến: “Vậy em chuyển đến sống cùng anh đi? Anh sẽ thay thầy chăm sóc em.”

“Thật…Thật xin lỗi.” Giọng Cố Vân Thanh tràn đầy bi thương cùng nghẹn ngào, khiến trong lòng An Dương run lên: “Bây giờ vẫn chưa được, chờ em nghĩ ra biện pháp rồi sau đó sẽ đi tìm anh.”

“Không sao, anh chờ em.” Giang Kế Cầu cười nói, nhẹ giọng an ủi Cố Vân Thanh: “Đều tại lúc trước anh đi du học, lúc đầu anh nói chuyện với thầy trở về sẽ tìm em, kết quả anh trở về nhưng em đã không còn ở đó.”

【Tuyên bố mệnh lệnh chi nhánh, tiến lên kéo Cố Vân Thanh đi, cảnh cáo Giang Kế Cầu không được động vào người của cậu, sau đó trói Cố Vân Thanh lại, nếu kí chủ không hoàn thành mệnh lệnh sẽ bị khấu trừ 20 điểm giá trị cặn bã, giá trị cặn bã trước mắt là 70 điểm.】

Người của tôi?

An Dương ở trong lòng lẩm bẩm ba chữ này, đột nhiên phát hiện hắn đối với Cố Vân Thanh hầu như không biết gì, người nhà của cậu đâu? Cuộc sống trước đây của cậu như thế nào? Cậu và Giang Kế Cầu biết nhau thế nào?

An Dương phát hiện mình chẳng biết gì cả, thậm chí còn không hiểu Cố Vân Thanh nhiều như Ngụy Trì mà Cố Vân Thanh thậm chí còn không biết trên thế giới này có một người tên là An Dương.

An Dương một tay nắm chặt quần áo trước ngực, cảm giác hô hấp bắt đầu tắc nghẽn, dường như có gì đó như đang đè ép trái tim hắn, mỗi một nhịp đập đều nặng nề, đau đớn.

Thật khó chịu.

An Dương nhíu mày, xoay người lặng lẽ rời đi.

【Mệnh lệnh chi nhánh chưa hoàn thành, khấu trừ 20 điểm giá trị cặn bã, giá trị cặn bã trước mắt là 50 điểm.】

Nhà ông cụ không ở được nữa, cũng không biết từ nay về sau sẽ thuộc về ai, An Dương và Diệp Hàn cùng nhau sắp xếp lại di vật của ông cụ, đồ nên cho thì cho, đồ nên giữ thì giữ, đồ nên tặng thì tặng, từng đồ vật đều không dám thất lễ.

Căn nhà đột nhiên trở nên vắng vẻ, An Dương cũng quyết định buổi tối liền quay về, anh Hổ không ngại cực khổ lái xe tới đón người, kết quả từ xa đã trông thấy vẻ mặt ủ rũ của An Dương, giống như một cây cải trắng lâu ngày không được tưới nước.

“Cậu chủ, cậu sao vậy?” Anh Hổ lắc qua lắc lại bả vai của hắn.

“Tôi…Thất tình.” An Dương chán nản.

“???” Anh Hổ nghẹn họng, do dự một chút nói: “Đối phương nói không thích cậu à?”

“Không có, ngược lại không nói gì…” An Dương trả lời.

“Vậy cậu đã tỏ tình với người ta chưa?”

“Cái này, chưa có…” Có vẻ như Cố Vân Thanh và Giang Kế Cầu vừa mới nhận nhau.

An Dương đột nhiên lấy lại tinh thần.

Phải, hắn vẫn còn cơ hội, sao hắn có thể chịu thua sớm như vậy.

“Anh Hổ, cám ơn anh!” An Dương vỗ vỗ bả vai hắn, đi vào trong nhà.

Hả? Anh Hổ hoang mang.

Thất tình? Ai có thể làm cho Ngụy Trì thất tình?

Anh Hổ nhìn chằm chằm An Dương, đầu óc quay cuồng, đột nhiên hắn nhớ tới mấy ngày trước Diệp Hàn nhờ hắn chuyển lời đến cậu tôi là trai thẳng, lại nhớ tới mấy ngày nay An Dương làm việc chung.

OMG!

Nhìn thấy Diệp Hàn xử lý xong hậu sự của ông cụ đúng lúc đang ra khỏi nhà, đi về phía bãi đậu xe, anh Hổ đột nhiên ngăn Diệp Hàn lại.

“Ồ? Anh vệ sĩ, làm sao vậy?” Diệp Hàn mặc dù giật mình, nhưng vẫn theo thói quen nở nụ cười ôn hòa.

Anh Hổ liếc nhìn Diệp Hàn từ trên xuống dưới với ánh mắt phức tạp, cuối cùng nắm lấy tay anh: “Cậu chủ của chúng tôi kỳ thật là một người tốt.”

“???” Diệp Hàn đầu đầy dấu chấm hỏi.

“Mặc dù đôi khi có chút cố ý, nhưng đó là cách hắn biểu đạt sự yêu thích của mình.”

“?????”

“Thực ra, chỉ cần anh chịu khó tìm hiểu hắn, anh sẽ thấy hắn khá là đáng yêu.”

“?????” Chờ một chút, đáng yêu em gái anh, đầu óc Diệp Hàn lướt qua dáng vẻ của Ngụy Trì, đem hai chữ đáng yêu gắn lên người hắn, chỉ cảm thấy sau lưng rùng mình một cái.

“Cậu chủ gần đây không có tinh thần, rất khó chịu.”

Diệp Hàn rút tay ra khỏi móng vuốt của anh Hổ: “Anh vệ sĩ, anh có gì cứ nói thẳng.”

Anh Hổ tỏ vẻ sao anh còn không hiểu, sao anh lại không hiểu tấm lòng của hắn, hắn vì anh mà khó chịu, vì anh mà thương tâm, buồn phiền, thở dài một hơi.

Sau đó quay người rời đi.

Anh à, có thể nói rõ một chút được không???

Diệp Hàn thở dài nổi da gà, xoa xoa cánh tay, không hiểu chuyện gì lái xe đi.

An Dương cũng không có hành lý gì, Cố Vân Thanh càng không có, hai người tay không tới, trở về cũng nhẹ nhàng.

Người làm thuê của Ngụy gia cũng được anh Hổ sắp xếp rời đi, dù sao cũng không biết trong nhà để trống bao lâu.

Cũng không nghĩ tới sẽ sớm trở về như vậy.

Về đến nhà đã muộn, Cố Vân Thanh không nói lời vào phòng Ngụy Trì, mặc dù dọc đường đều im lặng, nhưng đáy mắt trong lúc vô tình lại hiện lên ý cười.

Sau khi, An Dương đuổi anh Hổ đi nghỉ ngơi, hắn nhẹ nhàng vào phòng, nắm cửa xoay lại có chút sững sờ.

【Tuyên bố mệnh lệnh chi nhánh, nói với Cố Vân Thanh tôi có thể đưa cậu về nhà, hỏi cậu có muốn hay không, nếu kí chủ không hoàn thành mệnh lệnh sẽ bị khấu trừ 10 điểm giá trị cặn bã, giá trị cặn bã trước mắt là 50 điểm.】

Về nhà? Đúng rồi, nhà Cố Vân Thanh ở đâu? Người nhà cậu có những ai? Một người đàn ông bị Ngụy Trì giam cầm ở đây nhưng người nhà của cậu lại không có đi tìm cậu?

An Dương nghi hoặc đẩy cửa, lại thấy Cố Vân Thanh vội vàng giấu cái gì dưới gối, ngẩng đầu lên nhìn hắn, sắc mặt cậu trong nháy mắt tái nhợt.

【Tuyên bố mệnh lệnh chi nhánh, lật đồ dưới gối vứt đi hoặc phá hủy, nếu kí chủ không hoàn thành mệnh lệnh sẽ bị khấu trừ 10 điểm giá trị cặn bã, giá trị cặn bã trước mắt là 50 điểm.】

??? Hệ thống, trước đây cậu không có như thế, trước đây cậu sẽ không ra cùng lúc hai nhiệm vụ! Cậu nhiễm virus rồi? Cậu bị trục trặc? Chương trình bị rối loạn? Cậu nói đi! Đừng có giả chết!

An Dương phẫn nộ trách cứ.

Hệ thống quyết định giả câm giả điếc.

An Dương do dự một chút vẫn đi qua đó, thò tay sờ dưới gối, sờ thấy một mắt xích nhỏ.

Cố Vân Thanh nhìn thấy động tác của An Dương, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm.

An Dương lấy dây chuyền ra, thả trên tay cẩn thận nhìn.

Đây là một sợi dây chuyền bạc mỏng, mặt trước của sợi dây chuyền được trang trí bằng bạc hình đám mây, kiểu dáng nhỏ nhắn và tinh xảo.

Sợi dây chuyền vốn lạnh lẽo, lại có nhiệt độ chưa tiêu tan, vừa rồi Cố Vân Thanh nhất định là cẩn thận vuốt ve.

“Thật đẹp.” An Dương nhẹ nhàng mở miệng.

Cái này, hẳn là quà của Giang Kế Cầu tặng đi.

“Có thể…trả lại cho tôi không, thứ này đối với tôi rất quan trọng.” Giọng nói của Cố Vân Thanh tuy nhỏ nhẹ nhưng lại run rẩy, trong mắt tràn đầy lo lắng cùng sợ hãi, chỉ sợ mất đi.

An Dương đặt sợi dây chuyền ở trong lòng bàn tay, sau đó hai tay đỡ bả vai Cố Vân Thanh, để cậu ngồi thẳng lưng quay về phía hắn, cuối cùng cúi người đem sợi dây chuyền đeo lên cổ cậu.

Cố Vân Thanh sững người.

“Rất hợp với cậu.” Đeo cho cậu xong, An Dương ghé vào lỗ tai cậu cười nói.

Cố Vân Thanh cụp mắt xuống, vội vàng nhét sợi dây chuyền vào trong quần áo, sợ giây tiếp theo sẽ có người giật xuống.

【Mệnh lệnh chi nhánh chưa hoàn thành, khấu trừ 10 điểm giá trị cặn bã, giá trị cặn bã trước mắt là 40 điểm.】

“Đúng rồi.” An Dương ngồi xuống bên giường, chống tay về phía sau: “Cậu…Cậu có muốn về nhà không?”

“Về nhà?” Cố Vân Thanh ngẩng đầu, lặp lại từng chữ.

“Ừm, tôi có thể đưa cậu về nhà, nếu cậu muốn.” An Dương nhìn cậu.

Tôi biết em muốn đi cùng Giang Kế Cầu nhưng hãy để tôi đưa em trở về có được không, khoảng cách giữa tôi và anh ta không quá lớn, tôi sẽ cố gắng, tôi muốn em thích tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK