Vừa dứt lời, trong lúc nhất thời hai bên đều trầm mặc, sau đó đầu bên kia cười yếu ớt nói tiếp: “Vân Thanh, bây giờ em đang ở đâu? Chúng ta gặp mặt đi, anh có lời…”
Giang Kế Cầu còn chưa nói hết câu, Cố Vân Thanh đã lấy điện thoại xuống cúp máy một cách tàn nhẫn, sau đó chặn và xóa số, động tác nước chảy mây trôi, liền một mạch, không chút do dự.
Sau khi làm xong một loạt động tác này, Cố Vân Thanh lấy tay che mắt, hít một hơi thật sâu trong căn phòng dần dần tối lại, sau đó run rẩy duỗi tay cầm lấy điện thoại gọi một số.
Sau vài tiếng tút tút kéo dài, một giọng nói vui vẻ từ đầu bên kia truyền đến: “A lô? Vân Thanh, sao vậy?”
“An Dương…” Cố Vân Thanh hô một tiếng, đột nhiên cảm thấy có cái gì nghẹn ở trong cổ họng, rốt cuộc cậu vẫn không nói nên lời.
“Hả? Sao vậy, nhớ anh rồi à?” An Dương nói đùa.
“Ừm, em nhớ anh rồi.” Cố Vân Thanh nhẹ giọng nói, không sao, thật sự không sao, chỉ là đột nhiên rất nhớ anh.
Đầu bên kia dừng một chút, sau đó truyền đến tiếng la của An Dương cách màn hình điện thoại: “Mẹ, chìa khóa xe ở đâu? Con muốn trở về.”
“Cái gì? Ngày mai phải đi thăm dì Hai mà!” Tiếng la của mẹ An theo sau vang lên.
“Đừng.” Cố Vân Thanh vội vàng nói qua điện thoại: “Anh đi thăm người thân đi, đừng làm cô khó xử.”
Đầu bên kia im lặng một lúc, hình như đang đấu tranh tâm lý.
“An Dương.” Cố Vân Thanh bất đắc dĩ kêu lên.
“Được rồi, mùng năm Tết anh trở về.” An Dương thở dài không thể nghe thấy, sau đó cười nói: “Anh cũng nhớ em.”
“Ừm.” Cố Vân Thanh trên mặt có chút nóng lên.
Rất thích hắn, mỗi lần đều phát hiện so với lần trước cậu lại càng thích hắn hơn, sau này của sau này, cũng chỉ có thể càng ngày càng thích hắn.
Mùng năm Tết, An Dương vừa về đến nhà còn chưa kịp thở đã vội chạy ra ngoài, lại bị một cú điện thoại ngăn lại, vừa nhấc máy đầu bên kia liền bắt đầu gào khóc thảm thiết: “An Dương! An Dương, mau tới đây! Hệ thống của công ty lại có một kẽ hở nữa!!”
An Dương nhéo cổ họng nói: “Người dùng hiện đang bận…”
“An Lang!!!” Liễu Nhất Trạch tê tâm liệt phế gào thét: “Cứu mạng!!”
An Dương bất lực chống trán: “Được rồi, tôi biết rồi, chờ một chút liền tới ngay.”
Cúp máy, An Dương lái xe nhưng không có ý định đi tới công ty mà vội vàng chạy tới nhà trọ của Cố Vân Thanh, sau đó đứng ở trước cửa nhà chỉnh lại quần áo rồi mới gõ cửa.
Rất nhanh cửa liền được mở ra, Cố Vân Thanh vừa mở cửa, liền bị kéo vào trong lòng.
Một cái ôm an tâm và ấm áp.
“An Dương? Chờ đã, vào nhà, vào nhà trước đã?” Cố Vân Thanh tuy nói như vậy, nhưng lại không nhịn được quay ra ôm lấy hắn.
Tiểu biệt thắng tân hôn, chứ đừng nói là đã tân hôn lại còn tiểu biệt.
“Vân Thanh, anh không vào, công ty xảy ra chút chuyện, anh phải tăng ca.” An Dương cúi đầu chụt một cái lên má cậu.
“Ừm, vậy anh mau đi đi.” Mặc dù có chút mất mát, nhưng biết người này vừa trở về liền vội vàng chạy tới, Cố Vân Thanh nhất thời cảm thấy trong lòng mềm nhũn.
“À, đúng rồi, cái này.” An Dương buông Cố Vân Thanh ra, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho cậu.
Cố Vân Thanh nghi hoặc mở ra, phát hiện bên trong là một sợi dây chuyền bằng bạc, chế tác tinh xảo, trên sợi dây chuyền có một đám mây trang trí bằng bạc.
“Anh tình cờ nhìn thấy ở thành phố bên cạnh, anh nhớ trước kia em rất thích sợi dây chuyền hình đám mây.” An Dương vươn tay lấy sợi dây chuyền ra đeo cho Cố Vân Thanh, sau đó hài lòng cười nói: “Ừm, rất hợp.”
“Cám ơn.” Ánh mắt Cố Vân Thanh chợt lóe.
“Được rồi, anh đi làm đây, em nhớ ăn cơm đấy.” An Dương lưu luyến không thôi dặn dò xong, xoay người vội vàng rời đi.
Cố Vân Thanh vẫn luôn nhìn theo hắn, mãi cho đến khi bóng dáng An Dương biến mất, cậu mới đưa tay đè lại sợi dây chuyền trên ngực, có chút nghi hoặc.
Trước kia mình rất thích dây chuyền hình đám mây?
Đột nhiên, Cố Vân Thanh giống như nghĩ tới cái gì đó, cả người rùng mình, cậu như con thú nhỏ bị dọa sợ, đột nhiên lùi về sau một bước, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Cậu chỉ nhận dây chuyền hai lần, lần đầu tiên là Giang Kế Cầu tặng, nhưng sau đó đã bị Ngụy Trì phá hủy.
Là tình cờ sao? Hay là An Dương biết được cái gì?
Cố Vân Thanh mím môi, xoay người đóng cửa lại, sau đó yếu ớt dựa vào cửa.
Cậu vẫn luôn kiềm chế bản thân không muốn nhớ lại quá khứ, nhưng bây giờ có vẻ như, có một số điều thực sự không thể không nhớ lại.
Tâm trạng kỳ lạ khi thảo luận về Giang Kế Cầu với Doãn Tầm trước đó lại tràn ngập, Cố Vân Danh hai tay che mắt, bắt đầu hồi tưởng, nhớ lại quá khứ mình đầy thương tích và khuất nhục.
Nhưng trong quá khứ, có một sự dịu dàng không thể giải thích được trong đó.
Có vẻ như mọi thứ bắt đầu từ khi Ngụy Trì đưa mình đến bệnh viện.
Thật kỳ lạ, trước đây nếu cơ thể mình thật sự không chịu nổi sự lăng nhục của Ngụy Trì, hắn cũng chỉ mời bác sĩ đến nhà điều trị, chứ chưa bao giờ đưa mình đến bệnh viện.
Dường như cũng bắt đầu từ ngày đó, Ngụy Trì không còn chạm vào mình nữa, lúc đến nhà ông cụ còn chịu đòn thay mình, giao cho mình chìa khóa nhà kính.
Hắn đối với mình còn rất dịu dàng, khi đó Ngụy Trì, giống như…
Cố Vân Thanh rùng mình một cái, kịp thời ngăn chặn suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu, không tiếp tục nghĩ nữa, đứng dậy thu dọn phòng, sau đó chẳng mấy chốc đã là sáu giờ tối, Cố Vân Thanh nhìn về phía điện thoại mấy lần, nhưng nó vẫn im lặng.
An Dương chắc còn đang bận, Cố Vân Thanh nghĩ thầm, sau đó thay quần áo đứng dậy chuẩn bị đi làm, đột nhiên cậu không hiểu sao lại nhớ tới cuộc điện thoại kia của Giang Kế Cầu, cậu lắc đầu xua đi ý nghĩ không tốt, sau đó hít sâu một hơi đi ra cửa.
Vào giữa thế kỷ hai mươi, một định luật nổi tiếng đã ra đời, Định luật Murphy, một trong số đó được diễn đạt như sau: Nếu bạn lo lắng về một điều gì đó sẽ xảy ra, thì điều đó có nhiều khả năng sẽ xảy ra.
Mà giờ phút này, định luật này lại được diễn tả rõ ràng trên người Cố Vân Thanh.
Cậu vừa xuống lầu, đã nhìn thấy người kia từ xa.
Giang Kế Cầu mặc âu phục đi giày da đang dựa vào cửa xe của mình, hình như đã chờ rất lâu, hắn ngẩng đầu cười nhẹ: “Vân Thanh.”
Cố Vân Thanh nhíu mày, cậu xoay người phớt lờ Giang Kế Cầu, đang định quay đầu bỏ đi, Giang Kế Cầu lại thờ ơ nói: “Vân Thanh, anh có ảnh chụp lúc em vui sướng ở dưới thân anh, chắc là em cũng không muốn để cho người bạn trai hiện tại biết chuyện quá khứ của em đâu nhỉ?”
Cố Vân Thanh thoáng cái dừng bước, cậu quay người lại hai mắt đột nhiên trợn tròn.
“Tới đây, anh sẽ không làm gì em đâu, anh chỉ muốn cùng em nói chuyện một lát.” Giang Kế Cầu mở cửa xe nhìn Cố Vân Thanh.
“Bạn sẽ không bao giờ biết, nghỉ và tăng ca, cái nào đến trước, A! Anh mập, anh đánh em làm gì!” Liễu Nhất Trạch vừa ra vẻ thâm trầm bị anh Mã đánh vào đầu.
“Nhanh chạy thử đi, chạy thử xong ai về nhà nấy!” Mã béo đánh hắn còn những người khác trong văn phòng lại đang kiềm chế ý định giết chết Liễu Nhất Trạch, thật quá đáng, ngày Tết mà còn bị gọi tới tăng ca, thật vất vả mới đến khâu chạy thử cuối cùng, nhóc con này còn lằng nhà lằng nhằng.
“Dục tốc bất đạt.” Liễu Nhất Trạch ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng hai tay vẫn ấn bàn phím.
Một lúc sau, trên màn hình máy tính hiển thị một phần dữ liệu cho biết hệ thống đang chạy trơn tru.
Cả đám reo hò, rồi như bầy chim ùn ùn mà tản ra
An Dương thở dài một hơi, mỉm cười, móc điện thoại ra muốn gọi cho Cố Vân Thanh.
Bạch Tuệ vỗ mạnh sau lưng hắn: “An soái, chúc mừng anh nha, cuối cùng cũng ôm được người đẹp về tay!”
Mẹ khiếp, làm sao em biết được?
An Dương trợn mắt há hốc mồm.
“Cậu cười như đứa thiểu năng cấp hai vậy!” Ngay cả Liễu Nhất Trạch, người luôn offline, cũng có thể nhìn ra An Dương có gì đó không đúng.
An Dương xoa xoa mặt, nghĩ thầm rõ ràng như vậy à.
Bạch Tuệ ném một quyển sách đến trước mặt An Dương: “An soái, anh có muốn học ~ tập ~ tư liệu về màn dạo đầu và dọn dẹp, còn có mở khóa 18+ các loại tư thế hay không, sách và phim em đều có nha ~~”
Khóe mắt An Dương giật giật, hắn lùi lại mấy bước xong lại rụt rè trở về, cay đắng hỏi: “Có khoá học chính quy nào không?”
Bạch Tuệ cười hắc hắc: “Có nha, có nha, anh mau qua đây đi.”
Sau đó, An Dương bị Bạch Tuệ lừa gạt, tạo ra một tiền lệ và lịch sử đáng kinh ngạc về việc xem GV trong văn phòng, thật là xúc động lòng người.
Mãi cho đến cuối cùng, Bạch Tuệ mới buông tha An Dương đi, cô vỗ vỗ bả vai hắn với vẻ mặt đồng chí cố lên rồi lại nhét cái gì đó vào túi hắn, sau đó ôm hàng tồn kho của mình nhảy nhót rời đi.
An Dương sờ sờ trong túi, lấy ra đồ mà Bạch Tuệ nhét vào, chỉ nhìn thoáng qua lại lập tức nhét trở lại, trong lòng hoảng sợ, nghĩ thầm cô gái nhỏ này thật đáng sợ, rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho Cố Vân Thanh.
Không biết cậu đã ăn cơm chưa, muộn như này rồi có phải cậu đã đi làm rồi không.
An Dương đang suy nghĩ thì đầu bên kia bắt máy, nhưng không phải là giọng nói của Cố Vân Thanh.
Giang Kế Cầu cười nói qua điện thoại: “A lô, xin chào? Tôi là Giang Kế Cầu, bạn của Vân Thanh, Vân Thanh hiện tại không tiện nghe máy.”
An Dương hô hấp đình trệ, sau đó trong lòng dâng lên một trận đau nhói không thể kiềm chế: “Bây giờ em ấy đang ở đâu?”
“Ở nhà tôi, cứ như vậy đi.”
Nói xong, Giang Kế Cầu liền cúp máy.
Khi hắn gọi lại thì chỉ còn âm thanh báo bận.