Lần thứ tám, An Dương xuất hiện ở trong nhà Cố Vân Thanh, bởi vì để quên ô che mưa nên hắn quay lại lấy, cuối cùng cậu cũng ngập ngừng nói: “An Dương, cậu có phải là…”
An Dương toàn thân sợ hãi, hắn bị phát hiện bụng dạ khó lường rồi sao???
“Có phải áp lực công việc quá lớn, dẫn đến đãng trí hay không?” Cố Vân Thanh vốn muốn hỏi hắn là mắc chứng hay quên phải không nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn cách nói uyển chuyển hơn.
“À, đúng, hay quên, đúng, đúng.” An Dương thở dài một hơi.
Vì vậy, Cố Vân Thanh đã nghĩ mình có nên mua một ít quả óc chó trộn hạt vừng cho hắn bồi bổ não hay không.
An Dương quay trở về công ty liền gọi điện thoại cho Lương Kỳ, khi Lương Kỳ nghe nói hắn để quên đồ tám lần ở nhà người ta trực tiếp cười phát ra tiếng lừa: “Hahahahaha, để quên tám lần hahahaha ôi mẹ ơi, hahahaha tám lần hahaha.”
An Dương cầm điện thoại cách xa một chút, để khỏi bị tiếng cười của người đối diện làm cho điếc tai: “Không phải chị dâu…Tiểu Kỳ, chị là người chỉ cách đó cho em mà?”
“Vậy em liền tự cho mình học thành tài, để quên đồ tám lần ở nhà người ta, em thật sự không sợ người ta sẽ nghĩ rằng em bị lãng trí, bị ngốc hay sao? Hahahahaha” Lương Kỳ chế giễu An Dương độc thân hai mươi bốn năm một cách tàn nhẫn nhất.
“Tiểu Kỳ, chị tốt xấu gì cũng là người phụ nữ xinh đẹp nhất nhì trong công ty, có thể cười dè dặt hơn một chút được không.” An Dương đau đầu nâng trán.
“Không thể hahahahahahaha.”
“Chị còn giúp em theo đuổi người ta không?” An Dương cảm thấy có chút sụp đổ.
“Giúp chứ.” Lương Kỳ cười chảy nước mắt, bên kia lại như gặp quỷ a một tiếng rồi vội vàng cúp máy
An Dương cảm thấy mình thật là gặp quỷ.
Hắn đang cúi đầu nói chuyện điện thoại, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ba khuôn mặt khinh bỉ đột nhiên phóng to trước mắt, hắn sợ đến mức ném thẳng điện thoại vào mặt họ.
“Ây da.” Liễu Nhất Trạch che mặt: “An lang, chàng thật độc ác ~ thiếp bị hủy dung chàng phụ trách sao?”
“Để Mã huynh phụ trách.” An Dương cầm điện thoại về.
Mã béo duỗi một ngón tay ra vẫy vẫy: “Anh cũng không phụ trách tai họa như thế, sẽ bị trời phạt.” Nói xong, hắn cùng Liễu Nhất Trạch lại vật lộn.
An Dương chột dạ, duỗi đôi chân dài của mình ra, Bạch Tuệ tung bay ở phía sau hắn cười xấu xa, cười đến nỗi khiến hắn lạnh cả sống lưng: “An soái ~ anh ~ đang ~ theo đuổi ~ ai ~ vậy ~”
“Theo đuổi…” An Dương toát mồ hôi lạnh, lắp bắp nói.
“Là cậu con trai nào hả?” Bạch Tuệ nhấn mạnh hai chữ con trai.
Chết tiệt, cô cũng sớm nhìn qua kịch bản rồi à? Sao các người, ai cũng biết vậy???
Cứu mạng, trực giác của con gái thật đáng sợ!!!
“Không có, em đừng đoán mò.” An Dương chột dạ dịch chuyển ánh mắt.
Bạch Tuệ càng chắc chắn về điều này, cô cười không ngừng: “Hôm qua, em đã đoán được rồi, trước đó em gắn ghép anh với người khác, anh toàn nói anh không thích con trai nhưng hôm qua vậy mà lại phát thẻ người tốt.”
“Đúng đó, còn phát thẻ người tốt cho anh nữa.” Liễu Nhất Trạch cùng Mã béo vây quanh hắn sau cuộc ẩu đả.
Ba người bọn họ tò mò (?) vây quanh An Dương, vẻ mặt người mẹ hiền nhìn đứa con trai ngốc nghếch của nhà mình.
“Được rồi, tôi nói được chưa, tôi thích một người nhưng còn chưa có theo đuổi được, tôi đang không biết theo đuổi thế nào…” An Dương lúc đầu còn nói lớn tiếng, sau đó âm thanh nhỏ dần như là muỗi vo ve.
Ba người ranh mãnh nhìn nhau, sau đó vỗ bả vai An Dương, trăm miệng một lời: “Chúng tôi giúp cậu nghĩ cách!”
Ba cẩu độc thân đấu với lão tài xế.
Anh Mã mặc dù mập mạp nhưng hắn nhất quyết cho rằng cơ thể này là kết tinh trí tuệ của hắn, là biểu đạt thành tựu của hắn, là chiếc giường ấm áp tình yêu của hắn, vì vậy anh Mã cho ra chủ ý trước: “Làm thơ!”
Đúng vậy, làm thơ, viết một bài thơ tỏ tình khéo léo, tinh tế, tràn đầy cảm xúc, khiến người ta lưu luyến, khiến người ta bồi hồi.
Anh Mã vừa nói xong chủ ý, liền trở nên rất nên thơ, hắng giọng một cái bắt đầu trầm giọng gào lên: “A! ~ Người yêu của anh ~ đôi mắt của em xanh thẳm như vậy ~ xanh thẳm…”
Chưa kịp hú hét xong đã bị ba người còn lại lấy lý do phát ra tạp âm ô nhiễm môi trường xử phạt thô bạo, bị tống sang một bên.
Liễu Nhất Trạch, người thứ hai đưa ra ý tưởng.
Hắn đẩy đẩy gọng kính đen, sửa sang lại cổ áo sơ mi kẻ sọc của mình, toát ra khí chất của một cẩu độc thân quý tộc rồi mới nói: “Hoa hồng.”
“Cái gì cơ?” An Dương khó hiểu.
“Cậu mặc âu phục ôm hoa hồng gõ cửa nhà người ta, sau đó dựa vào khung cửa, trong mắt chan chứa tình cảm khàn giọng nói,” Liễu Nhất Trạch một tay ôm ngực, một tay giơ lên phía trước, cùng vẻ mặt say sưa diễn phim: “Ôi ~ Em cũng có gai nhưng so với đóa hoa hồng này em càng đẹp càng sắc hơn, hôm nay anh nguyện được đắm say trong hương thơm của em… ôi ~”
……
Bạch Tuệ vỗ vào gáy Liễu Nhất Trạch, trực tiếp đẩy anh ta xuống đất, sau đó quay đầu cười với An Dương: “Thật ngại quá, em không nhịn được.”
An Dương vội nói đồ đần sẽ truyền nhiễm, em mau cách anh ta xa một chút.
Được rồi, chủ ý của hai người bọn họ đã được xử lý, ba người đồng thời nhìn về phía Bạch Tuệ, An Dương nghĩ thầm Bạch Tuệ dù sao cũng là một cô gái, vì vậy chủ ý mà cô đưa ra sẽ đáng tin cậy hơn.
Bạch Tuệ cười hì hì rồi lại nói: “Mọi người đều là người trưởng thành, tại sao chúng ta không dùng cách thức trưởng thành hơn một chút?”
Hừm, nghe có vẻ rất có đạo lý.
“Cho nên cách thức trưởng thành là gì?” Ba người rửa tai lắng nghe.
“Hạ dược! Hạ thuốc mê, hạ xuân dược, hạ xong trực tiếp làm cậu ấy!” Hai mắt Bạch Tuệ sáng lên, nắm chặt tay thành nắm đấm, ba người há hốc mồm, giọng Bạch Tuệ cứ quanh quẩn trong đầu bọn họ.
Làm cậu ấy, làm cậu ấy, cậu ấy.
Thật là một cách thức giản dị, mộc mạc, đơn giản và dễ hiểu!
An Dương từ đáy lòng cảm khái, sau đó chắp tay: “Cáo từ, tạm biệt, không hẹn gặp lại.”
Nói xong, An Dương co cẳng muốn chuồn đi lại bị ba con hổ đói vò mồi, ôm chặt lấy hai chân.
“An soái, tuần sau công ty họp thường niên, anh mang người đến đi!!” Bạch Tuệ gào lên.
“Chủ công! Có còn nhớ nước Thục không? Ngài nói, nơi này vui, không nhớ nước Thục, chúng thần đau lòng vạn phần!” Mã béo gào thét.
“An lang! Mau dẫn tình địch đến cho thiếp xem một chút!!!” Liễu Nhất Trạch gào lên.
An Dương trong lòng cảm thấy thảm thiết, nước mắt giàn giụa.
Tại sao cả thế giới đều con mẹ nó biết mình đang theo đuổi vợ!!!
“Họp mặt thường niên của công ty?” Cố Vân Thanh ngẩng đầu nhìn người ngoài cửa, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Ừ!” An Dương điên cuồng gật đầu.
“Cậu vào trước đi, tôi rót cho cậu cốc nước.” Cố Vân Thanh mở rộng cửa.
“Quấy rầy rồi.” An Dương đi vào nhà sau đó ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha nhưng ánh mắt hắn lại bị hấp dẫn.
Ban đầu, trên bàn trà trống không, bây giờ lại bày một lọ thủy tinh trong suốt, trong lọ đựng đầy nước, bên trong cắm một cành có nụ hoa màu trắng hồng mới chớm nở, những chiếc lá xanh xòe ra xem ra đã được cắt tỉa khéo léo, cách cắm hoa đơn giản lại làm nổi bật lên sức sống của căn nhà, khác hoàn toàn so với lúc An Dương lần đầu đến đây.
Cố Vân Thanh đặt cốc nước ở trước mặt An Dương, ngồi xuống đối diện, lẳng lặng nhìn hắn chờ giải thích.
“Ừm, là như thế này.” An Dương trầm tư một lát nghĩ lời giải thích: “Năm nay công ty chúng tôi họp mặt thường niên, yêu cầu dẫn theo một người bạn đi cùng nhưng bạn tôi ngày hôm đó vừa vặn có chút việc, cho nên tôi tới hỏi cậu có muốn đi hay không.”
Đôi mắt Cố Vân Thanh lóe lên, hai tay không tự chủ được nắm lại.
Hắn coi mình là bạn bè rồi sao? Thật vui vẻ.
“Được chứ.” Cố Vân Thanh nhẹ nhàng nói.
“Thật sao?!” Ánh mắt An Dương bỗng chốc liền sáng lên, không che giấu nổi sự vui mừng, đâm vào tầng tầng lớp lớp trong lòng Cố Vân Thanh.
Cố Vân Thanh vô cùng kiên định gật đầu.
“Tốt quá đi! Vậy chờ đến ngày họp mặt thường niên, tôi tới đón cậu nhé.” An Dương cười rạng rỡ.
Cố Vân Thanh cụp mắt xuống, ừ một tiếng, hai tay âm thầm nắm thật chặt.