Cảnh Gia Dịch quay đầu, nhìn hổ thẹn lại ủy khuất, nghe Lạc Kim Vũ hỏi xong, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng đỏ lên, hai bên phá phình phình, cái miệng nhỏ bẹp bẹp, như muốn giải thích, nhưng mới vừa mở miệng vành mắt đã đỏ au.
Lạc Kim Vũ nhìn lòng quặng đau, không chọc ghẹo bé nữa: “Sao con lại khóc vậy? Mommy chọc ghẹo con chơi thôi! Có cái gì phải khóc đâu nè? Có rất nhiều rất nhiều anh chị lớn hơn Dương Dương đều sẽ đái dầm nha”
“Thật, thật hả?” Cảnh Gia Dịch thút tha thút thít nức nở hỏi xác nhận.
“Đương nhiên là thật nha” Lạc Kim Vũ nghiêm túc nói dối bịa chuyện: “Lúc ba ba sáu bảy tuổi còn đái dầm kìa, Dương Dương của chúng ta còn không đến ba tuổi đâu”
Cảnh Gia Dịch nghe xong, đôi mắt mở to tròn xoe, so với vừa rồi khi vừa tỉnh dậy nhìn thấy ‘bản đồ’ nước tiểu của chính mình còn muốn khiếp sợ: “Ba ….. ba ba?!”
“Suỵt” Lạc Kim Vũ vươn một ngón tay để ở trên môi, nhẹ giọng nói: “Nói nhỏ một chút, nếu như bị người khác nghe được, ba ba của con sẽ mất hết mặt mũi”
“Mặt mũi là cái gì nha?” Cậu bạn nhỏ Dương Dương rất hiếu học, không hiểu thì hỏi.
Lạc Kim Vũ cào cào cằm, không biết muốn giải thích ra sao, chỉ đành phải nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bé, nói:
“Mặt mũi chính là gương mặt, lỡ như bị người khác biết chuyện này, gương mặt của ba ba sẽ xấu hổ xấu hổ nha! Con muốn thấy cảnh người khác chê cười ba ba sao?”
Cảnh Gia Dịch lập tức lắc đầu: “Không muốn”
“Vậy đúng rồi, đây là bí mật nhỏ giữa hai mẹ con mình, không thể nói cho người khác biết nha!”
“Dạ” Cảnh Gia Dịch che lại miệng mình, biểu đạt sự kiên định của bản thân, quyết tâm giữ gìn thể diện cho ba ba.
Lạc Kim Vũ vừa lòng tươi cười, kẹp nách bế bé lên, vừa đi vào phòng tắm đi vừa nói: “Mommy giúp Dương Dương tắm rửa thay quần áo nha!”
Sắp xếp xong mọi việc, Lạc Kim Vũ mang theo Cảnh Gia Dịch giờ đây đã thơm phức đi ra cửa, đến khách sạn trước hai mươi phút.
Mở cửa chính là chàng trai dễ dàng đỏ mặt - Dịch Thiên Hữu, anh nhìn thấy nụ cười của Lạc Kim Vũ, lại đỏ mặt còn bắt đầu nói lắp: “Lạc ….. Lạc tiểu thư ….. là chị sao…..”
Lạc Kim Vũ dịu dàng nói: “Đúng vậy, tôi đến diễn thử”
“Phải ….. Phải ….. Phải rồi, ngày hôm qua tôi cũng đó, he he he” Dịch Thiên Hữu sờ sờ cái ót, ngây ngốc đứng ở cửa nói chuyện phiếm với cô.
“Nếu không…… Chúng ta vào trước đi rồi nói sau?” Lạc Kim Vũ chỉ chỉ trong phòng, nhắc nhở nói.
Dịch Thiên Hữu lúc này mới nhớ tới, lập tức lui sang một bên, làm Lạc Kim Vũ bước vào, ngượng ngùng nói:
“Tôi thật quên mất, chỉ lo nói chuyện phiếm quên mất chuyện chính. Mời vào, đạo diễn Trương bọn họ đang ở bên trong bàn về kịch bản”
“Cảm ơn” Lạc Kim Vũ cười gật đầu, cô rất có hảo cảm với mấy cậu nhóc hay đỏ mặt như Cảnh Gia Dịch.
Lần này Dịch Thiên Hữu ngay cả lỗ tai đều đỏ, cúi đầu đóng cửa lại, mang Lạc Kim Vũ đi đến phòng khách.
Trên sô pha có hai người đang ngồi, một là Trương Triệt, còn lại là một người khác nhìn có vẻ trẻ hơn một chút, mặc áo sơmi màu trắng, cổ tay áo cuốn lên, lộ ra làn da màu mạch nha.
Tóc cắt ngắn gọn gàng, nhìn rất kiên nghị, gương mặt rất sắc nét, đặc biệt là cặp mắt dưới đôi lông mày rậm kia, sâu thẳm mê người, khiến người khác ấn tượng khắc sâu.
Soái ca nha! Lạc Kim Vũ ở trong lòng yên lặng đánh giá.
“Cô tới rồi?” Bên trái vang lên giọng nói của Trần Tử Cát, ông ném khăn giấy dùng qua vào thùng rác, nhìn dáng vẻ là từ toilet ra tới.
Lạc Kim Vũ nhìn ông gật đầu chào: “Đạo diễn Trần”
Hai người ngồi trên sô pha nghe được động tĩnh quay đầu nhìn lại, Trương Triệt thấy Lạc Kim Vũ, gật đầu tính chào hỏi qua, giơ tay chỉ chỉ người đàn ông bên cạnh: “Vị này không cần giới thiệu đi? Hứa Từ, Hứa ảnh đế.”
Lạc Kim Vũ vừa nghe đã nhớ ra, Trương Triệt phải nói là bán mạng vì bộ điện ảnh này, vai chính nam nữ đều tuyển ảnh đế ảnh hậu.
Đặc biệt là Hứa Từ, khoảng thời gian trước vừa mới đoạt được hạng mục nam chính xuất sắc nhất của giải Gấu Vàng ở nước ngoài, trở thành người Trung Quốc đầu tiên cầm giải ở liên hoan phim quốc tế Berlin.
Hiện tại là người chạm vào bỏng tay.
Trong quá trình tìm hiểu giới giả trí, Lạc Kim Vũ từng nhìn thấy tin tức liên quan đến anh ta, chỉ là trên kiểu tóc không giống, cho nên ánh mắt đầu tiên không có nhận ra.
“Đương nhiên.”
Lạc Kim Vũ nhếch môi tươi cười, nhìn hứa từ vươn tay: “Thực vinh hạnh nhìn thấy ngài, Thầy Hứa”
Tầm mắt của Hứa Từ dừng lại ở trên người cô hai giây, khách khí nắm nhẹ tay cô, nói: “Xin chào”
“Đạo diễn Trương còn có công chuyện, tôi chờ một lát lại đến sau” Hứa Từ nhìn về phía Trương Triệt.
“Không cần, cô bạn này hôm qua ở phim trường diễn cũng không tệ lắm, hôm nay tôi kêu cô ấy tới diễn thử nhân vật Đường Viện xem sao”
Trương Triệt xua xua tay, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cười: “Hai ngươi còn có một vài cảnh diễn chung, cùng nhau nhìn xem đi!”
Lạc Kim Vũ vừa nghe cũng nở nụ cười, cô hơi nghiêng đầu, tầm mắt vừa lúc giao nhau với Hứa Từ.
Sau khi xảy ra trận động đất, quân đội cùng giải phóng quân gần đó đều khẩn cấp chạy đến Ung thành cứu viện, Hứa Từ diễn vai Chu Cường là tiểu đội trưởng đội cứu viện, cuối cùng là anh ôm thi thể Đường Viện ra khỏi đống xi măng cốt thép.
Nói là ‘cảnh diễn chung’, trên thực tế chỉ có mình Hứa Từ diễn. Cho nên sau khi nghe Trương Triệt nói, hai người đều cười cười.
“Ok” Hứa Từ nhướng mày, đáp ứng.
Trương Triệt nhìn Lạc Kim Vũ, hỏi: “Cô có cần yêu cầu thời gian không?”
Lạc Kim Vũ lưng thẳng tắp, tự tin tự nhiên hào phóng, nói: “Tôi lúc nào cũng có thể bắt đầu.”
Hứa Từ thấy hứng thú hơi nghiêng người vế phía trước, đôi tay ôm ở trước ngực.
Trương Triệt ngón tay gõ gõ ở trên đùi, mở miệng: “Vậy diễn thử cảnh ngày thứ 4 sau trận động đất đi.”
Tuy rằng cảnh diễn chỉ như vô tình nói ra, nhưng trong lòng ông đều có suy tính.
Lạc Kim Vũ tuổi không lớn, nếu muốn diễn cảnh trước lúc xảy ra động đất khẳng định qua. Ông lo lắng cô không thể đặc tả nội tâm cùng tâm lý của một người mẹ hi sinh bản thân vì con.
Khúc Phỉ Nhi chính là không diễn được, bị ông nói mấy câu đã làm mình làm mẩy giận lẫy không diễn.
Ngày thứ 4 sau cơn động đất, vừa vặn ngay cảnh Đường Viện hết sữa, cũng là ngày đầu tiên cắn nát đầu ngón tay đút máu nuôi con.
Lạc Kim Vũ lui lại mấy bước, bởi vì trước sô pha có một cái bàn trà, tuy rằng không cao, nhưng cách xa một chút mới có thể bảo đảm không ngăn cản tầm mắt.
Cô chỉ chỉ vào vị trí mình đang đứng, nhìn về phía Trương Triệt, nói: “Đạo diễn Trương, tôi có thể đứng ở nơi này được không?”
Trương Triệt gật đầu: “Có thể.”
Lạc Kim Vũ được đến trả lời, ngồi xuống tại chỗ, không có lập tức bắt đầu diễn, mà là cởi giày cùng vớ trước mặt mọi người.
Trương Triệt nhìn thấy động tác này của cô hơi nâng mày, trong mắt hiện lên thần sắc vừa lòng.
Trong kịch bản có đoạn trước khi xảy ra động đất, Đường Viện đang sơn móng chân, cho nên lúc cô chạy tới nôi em bé, bởi vì vội vàng rất có khả năng ngay cả giày cũng không kịp mang.
Chi tiết nhỏ như vậy kịch bản sẽ không viết ra tới, nhưng Lạc Kim Vũ lại là người diễn thử đầu tiên nghĩ tới điểm này, điều này chứng minh xác thật cô vô cùng nghiêm túc nghiên cứu nhân vật này.
Mặc kệ chút nữa cô diễn ra sao, công sức nghiên cứu nghiêm túc này của cô đã được chấp nhận.
Lạc Kim Vũ đá giày cùng vớ sang một bên, điều chỉnh một chút dáng ngồi, nhìn mấy người ngồi ở trên sô pha kia tươi cười xinh đẹp, nói: “Vậy tôi bắt đầu diễn đây”
Cô nói xong nhanh chóng nhắm mắt lại, thân thể hơi hơi nghiêng ra sau thành một vòng cung, nhưng tấm lưng lại không có sức lực, giống như đang kiệt sức mà cố dựa vào thứ gì ở phía sau.
Cánh tay phải hơi hơi cong ở trước ngực, mọi người ở đây đều biết, lúc này, cô đang ôm con của mình.
Có lẽ là trong phòng không có đạo cụ, lại có lẽ là Trương Triệt cũng không có thật sự cho rằng Lạc Kim Vũ có thể diễn được nhân vật này, nói tóm lại là không có người chuẩn bị đạo cụ thay thế cho cô, cho nên cô diễn trong môi trường vô hình.
Hứa Từ nhìn đến một loạt động tác này của cô, không tự chủ được mà ngồi ngay ngắn, phần lưng cũng rời đi sô pha, đôi tay rũ xuống chống ở trên đùi, hiển nhiên là sự kính trọng đối với người nữ diễn viên trước mặt này.
Làm bộ ôm trẻ con cũng không khó, nhưng xung quanh Lạc Kim Vũ toàn là không khí, vậy mà cô có thể giả vờ như đang dựa vào trên tường, động tác đó hấp dẫn lực chú ý của anh.
Đặc biệt, cô còn có thể dùng động tác cơ thể biểu hiện ra thân thể mỏi mệt, làm người khác nghĩ rằng cô đang ở trong một không gian chật chội, tuyệt vọng mệt mỏi dựa vào trên tường.
Điều này chỉ có diễn viên lâu năm mới có thể diễn ra.
Hứa Từ ở trong lòng cho Lạc Kim Vũ thêm một điểm