Trong lúc nhất thời, mấy người đàn ông trong phòng bệnh mấy đột ngột chuyển đề tài thành đến tột cùng Lạc Kim Vũ là niềm kiêu hãnh của ai, lời nói đầy ẩn dấu không mang theo ý tốt mới vừa rồi của Nhạc An Đồng nháy mắt không ai chú ý.
Lạc Kim Vũ không biết nói gì với ba người đàn ông này, tuổi cộng lại cũng gần chín mươi, giờ đây lại tranh cãi giống như học sinh tiểu học, cuối cùng Cảnh Tư Hàn tranh thắng còn đắc ý mà nhìn cô vài lần, bộ dạng giống y như Cảnh Gia Dịch lúc làm chuyện gì đó tốt muốn cô khen thưởng khích lệ.
Lạc Kim Vũ khóe mắt giật giật, làm bộ không phát hiện.
Nhạc An Đồng vẫn luôn đứng ở bên cạnh cô tự nhiên cũng thấy, tuy rằng không phải xuất phát từ cùng một nguyên nhân, nhưng cô cũng đồng dạng làm bộ dường như không thấy.
Bình thường, Lạc Kim Vũ tới đưa cơm là sẽ ở lại trong phòng bệnh chơi một lát, nhưng hôm nay thấy bạn bè của Cảnh Tư Hàn tới nhiều, nên nghĩ về sớm một chút với con trai.
Vì thế cầm laptop phía trước ném dưới đuôi giường để vào trong tầm tay của Cảnh Tư Hàn, chuẩn bị đi.
Cảnh Tư Hàn nhanh mắt, trước lúc Lạc Kim Vũ nhấc chân đi đã mở miệng nói: "Anh muốn ăn thanh long, em có thể gọt cho anh một trái được không?"
Lạc Kim Vũ liếc dĩa táo còn y nguyên nằm trên bàn trước mắt anh, Cảnh Tư Hàn mặt không đổi sắc: "Muốn ăn thứ gì đó mềm một chút."
"Lạc tiểu thư có việc phải đi sao? Nếu bận thì cứ đi trước đi, chị có thể giúp gọt trái cây." Nhạc An Đồng cũng phát hiện cô muốn đi.
"Ai lại để khách làm mấy việc đó bao giờ." Cảnh Tư Hàn nói trước khi Lạc Kim Vũ mở miệng, sợ cô thuận miệng đáp ứng.
Một câu này rốt cuộc làm gương mặt vẫn luôn tươi cười của Nhạc An Đồng thoáng biến đổi một chút.
Một chử khách "Khách", lập tức phân biệt rõ ràng ai thân ai không thân, đây còn không phải là đang nói cho cô, cô là khách, còn Lạc Kim Vũ là người trong nhà sao?
Đồng thời, lời này cũng làm Lạc Kim Vũ nảy sinh nghi ngờ về mối quan hệ trước kia của đối Cảnh Tư Hàn cùng Nhạc An Đồng, cô vẫn luôn cho rằng bọn họ từng có một đoạn tình cảm trong quá khứ.
Mặc dù chưa từng chân chính ở bên nhau, ít nhất cô cảm thấy Cảnh Tư Hàn cũng có tình cảm với Nhạc An Đồng. Nhưng theo quan sát hôm nay của cô, Cảnh Tư Hàn vẫn luôn phân rõ giới hạn với Nhạc An Đồng.
Chẳng lẽ Nhạc An Đồng đã từng cự tuyệt anh? Cho nên hôm nay Cảnh Tư Hàn mới đối xử như bạn bè, cố ý chọc giận người ta?
Trong lòng Lạc Kim Vũ suy đoán như vậy, nét mặt cũng không cự tuyệt Cảnh Tư Hàn, xoay người đi đến cạnh bàn để hoa quả.
Lạc Kim Vũ yên lặng nép sang một bên bận việc gọt trái cây, Nhạc An Đồng thì tự nhiên ngồi xuống ghế dựa cạnh giường bệnh, ăn nói nhỏ nhẹ hỏi thăm bệnh tình của Cảnh Tư Hàn, xong rồi lại nói đến lý do bản thân trở về, thì ra là được dàn nhạc mời về nước diễn, địa điểm vừa vặn là Du Thành.
Quý Phi có chút hiểu biết đối với tình huống của Nhạc An Đồng, thời điểm nghe cô nói còn chen một câu vào: "Nghe nói hiện tại học muội là cello độc tấu chủ đạo trong dàn nhạc, không biết khi nào mở một buổi biểu diễn cá nhân đây?"
Nhạc An Đồng nghe xong ngượng ngùng cười, nói: "Hẳn là nhanh, hợp đồng của An Đồng chỉ còn không đến một năm, đã quyết định về nước phát triển, ở nhiều năm trên đất khách, điều duy nhất dứt bỏ không được chính là mấy người các anh, bạn bè là tất cả mà."
Tuy nói "mấy người các anh", nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Cảnh Tư Hàn.
Không thấy được câu trả lời, Nhạc An Đồng từ trong túi xách lấy ra mấy tấm vé diễn tấu: "Buổi diễn cá nhân chắc sẽ còn phải chờ, em đa sớm chuẩn bị vé ngồi cho các anh."
"Các anh" ở đây là trừ bỏ Lạc Kim Vũ ở ngoài, mỗi người được hai tấm.
Nhạc An Đồng nhìn Lạc Kim Vũ xin lỗi, nói: "Không biết có thể gặp được Lạc tiểu thư ở chỗ này, nên không có chuẩn bị vé trước, bất quá nếu Lạc tiểu thư cảm thấy hứng thú, không bằng để địa chỉ lại, sau khi trở về sẽ gửi chuyển phát nhanh qua đó."
Lạc Kim Vũ cười cười: "Cảm ơn, gần đây khá bận, khả năng không có thời gian."
Cô là thật sự không có hứng thú đối với cái này, cũng đã từng đi chung với người khác nghe qua vài lần, mỗi lần đều là mơ màng sắp ngủ.
Cảnh Tư Hàn nhìn nhìn hai tấm vé tinh xảo kia, niết ở giữa hai ngón tay, đẩy trở về: "Tôi trước giờ chưa từng nghe hiểu mấy thứ này, nếu mấy tấm vé này khó lấy như vậy, không bằng đưa cho người nào cảm thấy hứng thú đi."
Cái này rốt cuộc làm Nhạc An Đồng không duy trì được nụ cười trên mặt.
Cảnh Tư Hàn bị thương ở chân, ngay từ đầu cô đã đoán là có lẽ anh sẽ đi không được, chỉ là muốn anh hiểu tấm lòng của cô, đây là người cô coi trọng. Ai ngờ Cảnh Tư Hàn lại lấy cớ có sẵn lười nghĩ lý do từ chối, lại trực tiếp nói cho cô biết bản thân không có hứng thú với nhạc cổ điển, thực sự làm người cảm thấy khó lòng chịu đựng nổi.
Trước kia, tuy rằng Cảnh Tư Hàn cũng là lãnh tính lãnh tình, nhưng ít ra vẫn nể mặt, năm đó nhiều nữ cô gái thổ lộ vớ anh như vậy, tuy anh không thích, nhưng cũng chưa từng làm trò từ chối trước đám đông, khiến người khác xấu hổ.
Nhạc An Đồng nhìn thẳng vào đôi mắt lãnh đạm của Cảnh Tư Hàn, đột nhiên ý thức được, người đàn ông này chưa bao giờ ga lăng giống như tưởng tượng trong lòng cô, chỉ là anh không thèm để ý thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong phòng bệnh có chút xấu hổ.
Lạc Kim Vũ lau khô dao nhỏ trong tay, đặt dĩa thanh long vừa mới gọt xong ở trước mặt Cảnh Tư Hàn, đánh vỡ sự im lặng: "Còn có cái gì muốn ăn nữa không?"
Cảnh Tư Hàn thấy cô ân cần như vậy, ánh mắt mềm xuống: "Không có."
Lạc Kim Vũ lại hỏi: "Cơm chiều muốn ăn cái gì? Còn muốn uống canh cá không?"
"Đều có thể." xác thật Cảnh Tư Hàn không kén ăn.
Lạc Kim Vũ gật đầu, lúc này là thật sự chuẩn bị đi, cô muốn trở về nhà trước khi Cảnh Gia Dịch tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa.
Cảnh Tư Hàn không lấy cớ giữ cô lại, cũng lười xã giao với người khác, trực tiếp mở ra laptop, ra lệnh đuổi khách: "Chút nữa tôi phải họp hội nghị qua video, không giữ mấy người ở lại chơi được."
Vốn dĩ Quân Trì chính là bởi vì Nhạc An Đồng liên hệ anh hỏi Cảnh Tư Hàn nằm ở phòng bệnh nào, mới tò mò thò đầu qua đây xem phim miễn phí, mà Quý Phi là bị anh kéo tới.
Hiện tại vai chính quan trọng nhất đã đi, diễn tiếp cũng không có gì để xem, Quân Trì đương nhiên lôi kéo Quý Phi tạm biệt cùng nau rời đi.
Cuối cùng, Nhạc An Đồng cũng không mang hai tấm vé kia đi: "Anh Tư hàn, không phải bác gái vẫn luôn thích nghe sao? Anh bị thương đi không được, vậy thay em chuyển tấm vé cho bác trai bác gái đi."
Nói xong xoay người đi, cũng không chờ Cảnh Tư Hàn trả lời.
Giống như chỉ là một bản nhạc nền, thời gian sau Lạc Kim Vũ đưa cơm cho Cảnh Tư Hàn, không còn gặp qua Nhạc An Đồng nữa.
Không lâu sau đó, thẩm phán truyền đến kết quả của Vân Tú Mẫn. Khi Lạc Kim Vũ biết bà ta mắc bệnh ung thư thời kì cuối thì không có chú ý tin tức về bà ta, là Cảnh Tư Hàn nói cho cô.
Bởi vì Vân Tú Mẫn có tội bắt cóc, còn cố ý gây thương tích cùng với giết người chưa thành bị phán xử hai mươi năm tù có thời hạn, không có người thân ( bao gồm chính bản thân cô) xin phóng thích chạy chữa, cho nên sau khi phán quyết có hiệu lực đã được đưa thẳng vào tù, chỉ được điều trị đơn giản tại ngục giam.
Thời điểm Cảnh Tư Hàn nói ra mấy chuyện đó, vẫn luôn chú ý biểu tình của Lạc Kim Vũ, thấy cô chỉ hơi mở to mắt một chút đã khôi phục lại như bình thường, lúc này mới thở phào.
Kết quả phán quyết của Vân Tú Mẫn là anh âm thầm dựa vào mối quan hệ mới phán nhiều năm như vậy. Anh chỉ cần tưởng tượng đến việc bà ta đã từng đối xữ với Lạc Kim Vũ như vậy, còn thiếu chút nữa thiêu chết Gia Dịch, đã hận không thể làm bà ta bị phán tội tử hình.
Bất quá, tuy rằng trong lòng anh không muốn, nhưng nếu Lạc Kim Vũ muốn Vân Tú Mẫn trải qua khoảng thời gian cuối đời tốt một chút, anh cũng sẽ không cự tuyệt.
Hiện tại xem ra, Lạc Kim Vũ đã cạn sạch sẽ tình cảm đối với Vân Tú Mẫn, như vậy cũng tốt, cô đỡ phải thương tâm khổ sở.
Sinh nhật ba tuổi của Cảnh Gia Dịch đã sắp tới rồi, vì không bỏ qua sinh nhật của bé, sau khi vừa trải qua cuộc phẩu thuật cấy ghép da, Cảnh Tư Hàn xin phép bác sĩ điều trị cho xuất viện một ngày.
Sinh nhật cứ theo lẽ thường không có làm lớn, chỉ mời người trong nhà tới chúc mừng bé.
Nhưng không giống với mấy năm trước, chính là, lần này trừ bỏ người trong nhà, còn có bạn bè của Lạc Kim Vũ cùng Cảnh Tư Hàn cũng đều tặng quà đưa tới cửa.
Cho nên, vào ngày sinh nhật, Cảnh Gia Dịch đã tỉnh dậy từ sáng sớm, chạy ra phòng khách thì thấy được quà sinh nhật lớn lớn bé bé được đặt đầy trên thảm mềm ngay khu vui chơi của bé.
Điều làm cho bé hạnh phúc, chính là, lúc này đây ba ba không có quên sinh nhật của bé, còn từ bệnh viện trở về nhà rất sớm.
Nhìn ba ba ngồi ở trên xe lăn gấp trở về chúc mừng sinh nhật mình, Cảnh Gia Dịch cảm động nhào vào trong lòng ngực Cảnh Tư Hàn, từng hạt đậu long lanh rơi khỏi hốc mắt của bé.
Hành động của bé làm hai người lớn đang đứng cạnh đó hoảng sợ, sợ bé không cẩn thận làm đè lên vết thương ở chân của Cảnh Tư Hàn.
Vẫn là Cảnh Tư Hàn nhìn mọi người bảo đảm không có việc gì, mới ngăn lại suy nghĩ ôm Cảnh Gia Dịch khỏi người anh của bọn họ, thậm chí còn dùng một tay ôm con trai ngồi trên đùi, ôm bé cùng ngồi xe lăn, trong chốc lát đã dỗ con nín khóc còn mỉm cười vui vẻ.
Lạc Kim Vũ ở nhà nhìn quen cảnh hai cha con chơi đùa vui vẻ thân mật khăng khít, đối với việc này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng Cảnh mẹ lại khác, bà nhìn thấy hình ảnh ấm áp trước mắt này nhịn không được đỏ hốc mắt: "Tư Hàn, thằng bé thật sự là đã thay đổi rất nhiều."
Nghe xong lời cảm khái của Cảnh mẹ, Lạc Kim Vũ cũng có chút bừng tỉnh, so sánh với lần đầu cô nhìn thấy Cảnh Tư Hàn, thì người đàn ông này thế nhưng thật sự yên lặng âm thầm thay đổi thành một người khác.
Hết chương 92