Hắn lui ra sau hai bước, ngồi xuống trên giường của Cảnh Gia Dịch, ngón tay áp đến con gấu bông mà Cảnh ba vừa đặt lên đầu giường, mềm mụp, giống như sờ đến tay của thằng bé.
Cảnh Tư Hàn có chút hoảng hốt mà cầm chặt con gấu bông vào trong tay, ngẩng đầu, không biết giờ phút này bản thân đang ôm ấp loại tình cảm gì, nhìn quanh bốn phía.
Tủ quần áo màu xanh biển, phòng góc trải thảm lông, một con ngựa gỗ nhỏ được đặt trên tấm thảm, chung quanh bày mấy chiếc xe đồ chơi, tùy thời chờ đợi tiểu chủ nhân đến chơi.
Anh trầm mặc đứng dậy, đẩy ra cửa phòng tắm, nhìn thấy ly nhỏ bé dùng súc miệng, bàn chải đánh răng nhỏ...., chúng nó vẫn còn lẳng lặng mà nằm ở vị trí cũ. Trong phòng bày biện như cũ, hầu như không có gì khác biệt như lúc anh đến vào lúc trước, thế cho nên tình cảnh này làm Cảnh Tư Hàn bị ảo giác, nghĩ rằng giây tiếp theo Cảnh Gia Dịch sẽ chớp mắt to đen chạy chậm lại đây kêu "Ba ba".
Lý trí nói cho anh biết là cha anh sẽ không nói dối, nhưng mặt tình cảm lại không tiếp thu được hai người kia bất thình lình rời khỏi cuộc sống của anh.
Anh ra khỏi phòng, đẩy ra cửa phòng nằm cách vách của Lạc Kim Vũ.
Chợt liếc mắt một cái, trong phòng rất sạch sẽ, căn bản không giống có người vừa rời đi, nhưng cẩn thận quan sát thì có thể nhìn thấy bàn trang điểm trống trải không có bất kỳ chai lọ nào. Tủ quần áo bị mở ra một nửa, từ góc độ của Cảnh Tư Hàn thì nhìn không thấy cái gì. Anh đi qua, giơ tay đem cửa tủ đẩy sát ra ngoài, phát hiện lần trước anh mang Cảnh Gia Dịch lại đây nhìn đến tủ quần áo tràn đầy đô đạc, giờ phút này đã trống không.
Cảnh Tư Hàn vẫn chưa từ bỏ ý định kéo ra ngăn kéo, nhìn đến bên trong tràn đầy tả giấy, trong lòng hơi thở dài nhẹ nhõm một, còn để lại đồ vật, đại biểu cho chủ nhân của nó sẽ trở về có phải hay không?
Bất quá thực mau Cảnh Tư Hàn đã phát hiện bản thân nghĩ sai rồi, anh tìm khắp toàn bộ căn phòng, nào là phòng thay quần áo, rồi phòng tắm...... Chỉ thấy mỗi đống tã giấy mới tinh kia.
Lạc Kim Vũ thanh trừ tất cả vật phẩm có quan hệ với cô trong căn phòng này, duy nhất dư lại chính là đống tã giấy —— là lần trước anh mua cho thằng bé.
Cô ấy thậm chí đều không muốn mang chúng nó theo.
Cảnh Tư Hàn nhận ra điều này, nó làm trái tim anh đột nhiên co rút đau đớn một chút, anh chống tủ quần áo đứng lên, cắn chặt răng, xương cằm rõ ràng xông ra đường cong đầy kiên định.
Ngay sau đó, Cảnh Tư Hàn hung hăng nện một quyền xuống sàn nhà, " bùm" phát ra một tiếng vang khá lớn, ẩn ẩn còn có thể nghe được âm thanh nứt gãy của tấm ván gỗ.
Hôm nay, Cảnh Tư Hàn hiếm khi chủ động hẹn Quân Trì cùng Quý Phi ra uống rượu.
Quý Phi nhìn thấy tin nhắn trên group Wechat, vẻ mặt sợ sệt vỗ vỗ vai Quân Trì hỏi: "Ê! Trì, mày nói thằng Hàn có phải còn nhớ mấy cái emoji tao nhắn ngày hôm qua không?"
Quân Trì trả lời anh bằng một ngón giữa: "Đậu móa! Mày sợ cách mấy cũng phải có chút đầu óc kia chứ, có thể đừng ngu ngốc như vậy được hay không? Tao làm bạn với mày giống như tự hạ thấp trí thông minh của bản thân"
Quý Phi dậm chân: "Móa nó! Đêm nay tao không hạ đo ván mày, tao không mang họ Quý"
Quân Trì cười: "Ok, tao đây ngồi chờ mày từ ngày mai bắt đầu cùng họ với tao"
Kết quả vừa tới Lang thần, hai người bọn họ giật mình, thấy bộ dáng của Cảnh Tư Hàn, thì biết buổi tối hôm nay hai người bọn họ không có cơ hội thi uống rượu.
Nhìn thứ này đau buồn cúi đầu một ly lại một ly, nói rõ trong lòng nó đang đau khổ.
Nói đạo lý, có thể nhìn đến thằng Hàn mượn rượu tiêu sầu, thật hiếm lạ, chuyện lạ có thật.
Hai người bọn họ không sao cả, nhìn anh em đau buồn quan trọng nhất, không phải? Mẹ nó! Là khuyên giải an ủi anh em quan trọng nhất.
"Tới." Cảnh Tư Hàn mắt cũng chưa nâng, lấy hai cái ly không đập vào trên mặt bàn, rót rượu đầy lỳ rồi đẩy lên phía trước, nói: "Uống trước một ly."
Nói xong, ngưỡng cổ nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Quân Trì liếc Quý Phi, anh em lâu năm, chỉ một ánh mắt đã hiểu đối phương muốn làm gì, bước nhanh lên phía trước lấy một ly rượu, dựa gần Cảnh Tư Hàn bên trái ngồi xuống, đè lại bàn tay muốn rót rượu của anh, nói:
"Rượu ngon như vậy phải nhấm nháp từng chút một, đến lượt mày lại uống như nước lọc, có người không biết thưởng thức giống như mày sao?"
Cảnh Tư Hàn hơi run tay, trực tiếp ném tay Quý Phi ra, cầm lấy bình rượu vững vàng rót cho bản thân thêm một ly.
Quân Trì đi qua cầm lên ly rượu còn sót lại, dựa sát sô pha, cúi đầu ngửi ngửi ly rượu: "Mày thật la đồ nhà quê, lãng phí một bình rượu Domaine de la Romanee Conti lâu năm"
* Domaine de la Romanee Conti (DRC): là loại rượu vang đỏ nổi tiếng nhất thế giới, cũng là rượu vang đắt đỏ nhất, mỗi chai có giá trung bình từ 24.000 đôla trở lên, tính sang tiền Việt khoảng hơn năm trăm triệu 1 chai. Tại sao nó mắc, tại vì họ chỉ bán rượu DRC khi nó tròn 20-30 năm tuổi, và số lượng có hạn. Những chai được ủ càng lâu, giá càng cao.
Cảnh Tư Hàn không phản ứng anh, ngửa đầu lại nốc thêm một ly.
Quân Trì dựng thẳng thân mình, khuỷu tay đè ở đầu gối, dùng bả vai đụng Cảnh Tư Hàn một chút, điều tiết không khí nói chơi một câu: "Sao, lần trước nhị Phi thất tình, lần này đến phiên mày? Cũng bị đàn bà đá?"
Quý Phi vừa nghe gào to lên: "Ai ai ai! Nhị Phi kêu ai đâu? Ai mẹ nó nhị?"
*Nhị Phi: Quân Trì chơi chữ, ý nói Quý Phi làm cái gì cũng thua người khác.
Quân Trì cười nhạo một tiếng, nói: "Nói mày như vậy mà còn có mặt mũi trả treo? câu kia trọng điểm là ở tứ " nhị " nha? Nhị hóa!"
*Nhị hóa: thằng ngu.
Quý Phi ngẩn ra, thiếu chút nữa không nhảy dựng lên: "Trì chết tiệt, ông đây nói với mày mấy trăm lần rồi! Ông đây không thất tình! Không đội nón xanh"
"Ok, ok." Quân Trì không thèm để ý vẫy vẫy tay, dư quang vẫn chú ý hành động của Cảnh Tư Hàn, thấy anh mới vừa rồi bỗng chốc nửa người trên cứng đờ, giống bị ai đột nhiên dẫm tới chân đau, ấn đường không khỏi nhảy dựng.
Sẽ không để anh đoán đúng đi?
Quân Trì từ trong túi quần lấy ra di động, nhanh chóng nhắn tin hỏi Thịnh Nam, thực mau đã có câu trả lời.
Anh nhìn nội dung tin nhắn trên màn hình, âm thầm líu lưỡi: Lạc tiểu thư hành động cũng thật quá nhanh. Tiểu Hàn ca ca lơ là một chút không lưu ý, cô cũng đã mang theo con dọn đến nhà mới. Khó trách đêm nay nó khác thường đến như vậy, hoá ra là vợ con cùng nhau bỏ chạy.
Thật... Thật đúng là...... Con mẹ nó quá k1ch thích.
Tửu lượng của Cảnh Tư Hàn tốt nhất trong ba đứa, cho nên Quân Trì cùng Quý Phi tạm thời cũng không ngăn cản anh, nói như thế nào đều là tâm tình tích tụ trong lòng, nếu nó nói không nên lời, thì cũng phải cho nó ph4t tiết bằng con đường khác thôi?
Hai người ngồi yên lặng uống với Cảnh Tư Hàn một hồi lâu, lại chỉ thấy thằng điên này càng uống càng hăng, không có nửa điểm muốn ngưng, rốt cuộc cũng nhịn không được.
Quân Trì duỗi tay giật ly rượu trong tay Cảnh Tư Hàn, nói: "Hàn, trong lòng mày ẩn dấu chuyện gì mày không muốn nói không sao, tao không ép, muốn uống rượu anh em không nói hai lời chiều theo mày. Nhưng rượu cũng không phải uống như vậy, mày muốn sau đó nâng mày ném vào bệnh viện sao, nhìn thấy cô chú đau lòng mày không biết xấu hổ sao?"
Cảnh Tư Hàn rũ tầm mắt trong chốc lát, toàn bộ cơ thể suy sụp xuống, tay phải che lại đôi mắt, bất động.
Quân Trì cho rằng anh nghe lọt tai, tính toán tạm thời nghỉ giữa hiệp trong chốc lát, thì Cảnh Tư Hàn đột nhiên ngồi dậy, lòng bàn tay đánh lên trên mặt bàn thủy tinh, hai mắt đỏ lên nhìn chằm chằm phương xa một cái tiêu điểm không biết tên, hung tợn mà nói: "Má nó! Tao thật sự nghĩ không ra"
Quý Phi bị hành động đột nhiên này của anh làm hoảng sợ tới mức tay run run, rượu đều đổ nửa ly, anh lấy khăn giấy lau khô rượu dính trên quần, oán giận nói: "Nghĩ không ra cái gì mà làm mày kích động đến như vậy, nhìn coi mày làm chuyện tốt, đột nhiên dọa tao là gì?"
Cảnh Tư Hàn lại giống không nghe được lời anh nói, cong lưng, dùng đôi tay chống đỡ cái trán, cả khuôn mặt cơ hồ chôn đi vào, sau đo tự mình lẩm bẩm: "Như thế nào sẽ như vậy...... Rõ ràng không phải như thế...... Rốt cuộc là sai ở nơi nào rồi......"
Quân Trì khó có cơ hội nhìn thấy bộ dạng Cảnh Tư Hàn đau đầu không giải được nan đề như vậy, ngồi ở một bên, hai tay ôm ngực, tấm tắc bảo lạ mà thưởng thức một hồi lâu, rốt cuộc khom lưng nâng ly rượu chạm chạm ly đạ uống cạn của anh, đại phát từ bi mà giải ra đáp án: "Con tim sai rồi, tiểu Hàn ca ca của tôi ơi!"
"Trái tim?" Cảnh Tư Hàn ngẩng đầu từ trong lòng bàn tay lên, mờ mịt nhìn Quân Trì.
Quân Trì nhìn ánh mắt của anh, khóe miệng đầy ý cười châm chọc chợt tắt, anh dựa sát vào người thằng bạn tốt, híp mắt cẩn thận quan sát sắc mặt của Cảnh Tư Hàn, đột nhiên "Hừ" một tiếng: "Móa nóa! Rốt cuộc mày đến đây khi nào? Đến tột cùng đã uống hết bao nhiêu rồi?"
Quý Phi vứt khăn giấy vào thùng rác, chống bàn vươn người đến gần hỏi: "Làm sao vậy?"
Quân Trì nâng cầm chỉ Cảnh Tư Hàn: "Ha, hại tao nhìn lầm, nó chắc đã ở đây suốt từ trưa đến giờ, uống say mèm rồi, còn hỏi được chuyện quái gì"
Quý Phi cũng đi theo nhìn nhìn, kinh ngạc nói: "Hiếm lắm à nha, đã bao nhiêu năm tao chưa từng nhìn thấy nó uống say như vậy nha."
Quân Trì ấn chuông gọi phục vụ, chỉ chốc lát sau, nhân viên phục vụ đi vào: "Quân tổng, xin hỏi có yêu cầu gì thêm không?"
Quân Trì chỉ chỉ Cảnh Tư Hàn rồi lại lần nữa dựa vào sô pha, nói: "Cảnh tổng đến lúc nào? Đưa list chi phí cho tôi xem."
Nhân viên phục vụ lập tức mở iPad trong tay ấn mấy cái, hiện ra thư mục danh sách order, đưa cho Quân Trì, trả lời: "Cảnh tổng đến Lang Thần khoảng 1 giờ 30 phút chiều."
Quân Trì đầu ngón tay gõ gõ ở trên màn hình iPad, vuốt một hồi lâu cũng chưa thấy đáy, nhướng mày trực tiếp đem iPad cho cho Quý Phi: "Hôm nay nó nợ, ghi vào tài khoản của mày đi, đậu má, tao nhìn mà tim muốn tan nát, thằng nhóc này hôm nay lãng phí biết bao rượu ngon"
Quý Phi tùy ý trượt hai ba cái, mặt không đổi sắc mà trả iPad cho nhân viên phục vụ, nói: "Ghi vào sổ của ông anh tôi."
Nhân viên phục vụ nhìn qua có chút khó xử, nói: "Quý thiếu, Quý tổng nói, ngài một ngày không trở về nhà, Lang thần một ngày không cho ngài ghi sổ......"
Quý Phi giương miệng sau một lúc lâu chưa nói ra lời, Quân Trì vui vẻ, vẫy tay, nói: "Ok, đừng ở chỗ này chướng mắt nhị thiếu, đi ra ngoài đi, ghi sổ của tôi."
Nhân viên phục vụ lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, không ngừng cúi chào, vội vàng lui ra ngoài.
Quý Phi tức giận nốc hơn phân nửa ly rượu: "Anh tao thật sự muốn tao chết mà"
Quân Trì liếc anh: "Thôi được rồi, uống ít lại, tao không muốn một mình vác hai con ma men." Nói, anh nghiêng đầu liếc nhìn Cảnh Tư Hàn, nói: "Mình thứ này thôi cũng đã quá sức."
Quý Phi lực chú ý lập tức bị hấp dẫn lại đây, anh vuốt cằm hừ hai tiếng, ngạc nhiên nói: "Mày nói thử coi, tại sao nó lại chạy tới đây uống nhiều như vậy? Tao thật nghĩ không ra......"
"Cái này có gì không nghĩ ra được?" Quân Trì cầm một nắm đậu phộng, ngửa đầu quăng từng hột vào trong miệng, nói: "Có thể làm đàn ông mượn rượu giải sầu, không phải tiền tài chính là đàn bà"
"Khẳng định không phải tiền, bạn bè bằng tuổi chỉ có mình nó kiếm tiền nhanh nhất" Quý Phi lập tức phủ định nguyên nhân thứ nhất.
"Hừ." Quân Trì lại ngửa đầu quăng tiếp một hột đậu phộng.
"Đậu má! Ý của mày là vì đàn bà?" Quý Phi hưng phấn, giọng nói tràn ngập hóng chuyện: "Chuyện này so với nó phá sản còn làm tao kinh ngạc hơn, má nó chứ, thằng người tuyết này cũng có ngày buồn vì đàn bà???"
Quân Trì: "Lạc tiểu thư mang theo thằng bé rời khỏi Cảnh gia rồi."
Quý Phi còn không có kịp làm ra hành động phản ứng, nhưng Cảnh Tư Hàn lại phản ứng trước những lời này, nổi giận lên:
"Đúng vậy! Chính là Lạc Kim Vũ! Mày nói trên đời này sao lại có loại đàn bà này? Lì lợm la li3m muốn sinh con cho tao chính là cô ta! Một hai muốn gả vào Cảnh gia cũng là cô ta! Hiện tại không tim không phổi, không rên một tiếng rời nhà trốn đi vẫn là cô ta....."
Quân Trì tròng mắt vừa chuyển, móc di động ra mở ra cameras, nhắm thẳng Cảnh Tư Hàn, nói: "Mày nói cái gì? Tao không nghe rõ."
Cảnh Tư Hàn uống cả một ngày, xác thật là say, nửa híp mắt ngưỡng đầu dựa vào trên sô pha, chỉ vào trần nhà lặp lại một lần lại một lần lên án Lạc Kim Vũ.
Quân Trì giơ di động, giả vờ nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu: "Nói chút đạo lý đi mày, Cảnh gia cũng không phải là nhà của cô ấy, rời nhà trốn đi sao? Mày chắc chứ?"
"Người làm trong nhà đều bị cô ta chỉnh sửa bắt kêu cô ta là Thiếu phu nhân, nếu không xem Cảnh gia là nhà, sao phải......"
Cảnh Tư Hàn phản bác theo bản năng, nói đến một nửa lại ngừng lại, bởi vì anh nhớ tới có lần về nhà nghe Lạc Kim Vũ kêu má Trương sau này hãy gọi cô là "Lạc tiểu thư", hiện tại đã sớm không ai kêu cô là "Thiếu phu nhân".
Quân Trì cười: "Mày không thừa nhận, mấy người làm trong Cảnh gia ai sẽ dám thừa nhận?"
Cảnh Tư Hàn trầm mặc, Quân Trì li3m li3m môi, hỏi ra thông tin bản thân muốn hỏi: "Tao hỏi mày nè, không phải mày khinh thường cô ấy sao? Hiện tại mày ở đây than trời trách đất ồ ào cái gì? Không phải người ta đi rồi, mày ngược lại phát hiện bản thân thích người ta đi?"
"Tao thích Lạc Kim Vũ? Mày đùa cái gì vậy?" Mặc dù Cảnh Tư Hàn uống say, nụ cười lạnh lùng vẫn là như vậy khiếp người.
Quý Phi ngồi kế bên đã sớm hầm hè xoa tay, nóng lòng muốn thử, vừa nghe thằng nhiều chuyện hỏi như vậy, nhanh miệng tiếp lời, nói: "Mày không thích, lúc đó tao nói tao muốn theo đuổi cô ấy, tại sao mày lại phản ứng lớn như vậy làm cái gì? Mày nói mày không thích người ta, vậy bữa tiệc ngày đó mày thả cho tao chút thông tin, tao lập tức nhào lên tấn công....."
"Mày....." Cảnh Tư Hàn tức giận ngồi thẳng lên, nghiến răng căm tức nói: "Cô ta có con với tao....."
"......" Quý Phi bị anh nói một câu làm nghẹn họng, thằng này say mà khôn bà cố, nó nói vậy anh phải trả lời ra sao để không bị nó đánh đây? Anh đưa mắt ra hiệu giải cứu cho Quân Trì, người sau cà lơ phất phơ nói tiếp: "Nhị Phi không thèm để ý, thì tốt chứ sao? Tìm một cô vợ cưới về nha còn tặng thêm một đứa con trai đáng yêu. Đáng giá "
Quý Phi giơ lên nắm tay làm bộ muốn đập anh, Quân Trì nhìn anh xua xua tay, ý bảo anh nhìn Cảnh Tư Hàn.
Chỉ thấy uống say tổng giám đốc Cảnh đang nắm tóc đầu chôn ở giữa hai đầu gối, rất là buồn rầu mà lặp lại: "Không được, không được......"
"Vì cái gì không được? Dù sao mày cũng đâu có thích mẹ của con trai mày." Quân Trì lại bỏ thêm một chút lửa.
Cảnh Tư Hàn như là bị những lời này của anh kích tới rồi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Quân Trì quát: "Tao..... Mẹ nó, nếu tao không thích thì hà tất gì vừa nghe tin cô ấy gặp nạn đã ngàn dặm xa xôi đuổi tới thành phố cứu cô ấy?!"
"Tích" một tiếng, Quân Trì ấn nút hoàn thành quy trình quay phim.
Quý Phi từ một đầu khác xông tới, hưng phấn xoa tay: "Quay xong rồi? Quay xong rồi sao? Mau mau, cho tao xem cái! Mày nhớ rõ nhất định phải gửi cho tao nha! Đừng quên! Không được, hiện tại mày gửi cho tao ngay đi! Mau! Tao phải copy ra nhiều bản lưu lại làm kỷ niêm, nếu không đề nó tỉnh rượu hủy thi diệt tích......"
Mà nói xong những lời này Cảnh Tư Hàn sững sờ ở tại chỗ, há miệng th0 doc, sau một lúc lâu nói không nên lời......
Hết chương 54