• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ái Nhi mấy hôm nay tìm cách mãi không được, bất quá bí quá làm liều. Nàng xưa nay vốn mang tiếng nham hiểm. Nhưng mà chuyện này có chút quá sức với nàng. Chính vì thế, nàng cuối cùng cũng đi đến quyết định.

Vương Anh ở trong nhà cư nhiên nhìn ra được chuyện gì đang xảy ra. Thiên Nam hôm đó mặt đỏ phừng phừng chạy tới phòng hắn, có chuyện gì đem ra kể tuốt luốt. Hắn sau đó cũng có chú ý hơn đôi chút. Bà cách cách này hình như đúng thật rất thích người Thiên Nam. Cứ có cơ hội lại bám chặt lấy hắn. Thiên Nam thích cách cách thật, nhưng mà cứ thế này xem chừng không chịu được mất.

Có một chuyện mà hắn vẫn rất không hài lòng. Ái Nhi dạo này đỡ ốm hơn, cư nhiên đem Tiểu Bạch của hắn về phòng, làm cho hắn bức xúc muốn chết. Bà cách cách này chính là muốn đấu với hắn cho đến cùng mà.

Chính vì cái cảm giác được nhìn mà không được ăn sắp hành hạ nàng đến chết rồi, tối hôm đó, Ái Nhi oán hận mò sang phòng Vương Anh lúc nửa đêm, làm cho hắn suýt chút nữa hoảng hồn mà đá văng nàng ta ra khỏi cửa. Ái Nhi xưa nay vốn không có khái niệm về tình dục, còn rất ngây thơ, thế nên cũng không ngại ngùng gì, ngồi bệt xuống sàn nhà, kêu lên một câu đầy ai oán.

-Vương Anh. Ta với ngươi có thù hay sao?

Vương Anh nhất thời ngây ngốc không hiểu chuyện gì, nghiêng đầu nhìn Ái Nhi qua ánh đèn ngủ

-Đừng có đưa cái bộ mặt đấy ra nhìn ta. Thế này nhé. Chúng ta đừng đấu nữa, trao đổi đi.

-Trao đổi?

Vương Anh nhíu mày nhìn Ái Nhi, lờ mờ hiểu ra nguyên nhân bà cô này nửa đêm bò sang phòng hắn.

-Đúng. Thế này nhé. Ngươi đừng có xúi dục Thiên Nam từ chối ta nữa. Sau này ta sẽ gả Tiểu Bạch cho ngươi?

Ái Nhi hí hửng ra điều kiện, thế nhưng Vương Anh nghe xong lại tỏ rõ chán ngán, kéo chăn trùm kín người, nằm xuống ngủ tiếp. Gả Tiểu Bạch cho hắn? Bà cách cách này cùng lắm chỉ là cô của Tiểu Bạch thôi. Hôn sự của công chúa vốn do hoàng thượng sắp đặt, cách cách đã là gì. Mà cho dù có là gì đi nữa, nàng ta không cho phép, hắn sẽ không lấy Tiểu Bạch hay sao? Chuyện này đúng là chẳng khác gì chuyện cười lãng nhách nhất mà hắn từng nghe.

Ái Nhi nhìn thấy thái độ của Vương Anh, biết ngay thương lượng thất bại. Thất bại là phải rồi. Điều kiện như thế, hắn ta đồng ý mới lạ. Nhưng mà nàng không muốn điều kiện nhiều hơn đâu a. sau này lỡ như mà nàng muốn thêm điều kiện thì phải làm thế nào? (_ _”)

Ái Nhi cắn môi, suy nghĩ một lúc. Cuối cùng cũng phải đưa ra quyết định. Tiếc là một chuyện. Thế nhưng mĩ nam cũng rất hấp dẫn a. Bất quá sau này tìm cái khác trao đổi.

Vương Anh nằm trong chăn chờ đợi một lúc cũng cảm nhận được chăn bị kéo ra. Hắn mặc dù có chút đắc chí, thế nhưng cũng vẫn làm bộ bị làm phiền.

-Cái gì nữa?

-Ta… Bất quá sau này ta không làm kì đà cản mũi nữa.

Vương Anh nghe được thế, hừ mũi một cái. Bà cách cách này, muốn đấu với hắn sao? Hắn dù sao cũng hơn bà này 4 tuổi. Muốn nham hiểm hơn hắn? Không có cửa mà.

Kết quả là sau hơn 2 tuần đến đây, Vương Anh cùng Ái Nhi cách cách cuối cùng cũng đình chiến. Đêm hôm khuya khoắt, Tiểu Bạch trong phòng Cách cách cùng Thiên Nam ở trong phòng mình vẫn còn say giấc nồng, cư nhiên không biết mình chính là vừa bị bán đi mất rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK