• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày hôm sau, Nhóc con kia cuối cùng cũng chấp nhận một sự thật khá là kinh hoàng. Cô là xuyên không tới tương lai. Lúc đầu, cảm giác của cô chỉ độc một chữ sợ. Nước mắt cũng tuôn xa xả khiến Vương Anh không tài nào kiềm chế nổi, phát điên hét ầm lên. Cuối cùng, nghe Vương Anh hứa sẽ tìm cách đưa cô trở về, cô mới gạt nước mắt, gật đầu, ngây thơ tin tưởng.

Vương Anh dụ được nhóc con kia ngừng khóc cũng là một kì tích lớn. Mấy ngày sau đó cực kì chăm chút, tránh cho cô bé kích động.

-“Tiểu Bạch, thích ăn gì? Anh đi chợ.”

Vương Anh ló mặt vào trong phòng Kim Sa, hét ầm lên. Kim Sa mấy ngày hôm đó bị gọi Tiểu Bạch cũng đã quen dần. Lúc đầu, cô bé cứ giãy nảy lên. Cái tên Kim Sa của người ta đẹp ngời ngời như thế, tự nhiên gọi Tiểu Bạch, không chịu là đúng rồi. Thế nhưng Vương Anh bá đạo, một mực gọi Tiểu Bạch, cô bé cũng đành xuôi theo. Nam nhân này rất nóng tính. Nếu cô làm anh ta tức giận, anh ta chắc chắn sẽ không đưa cô về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK