• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào ngày trừ tịch (giao thừa), Hạ Mộ tỉnh dậy từ rất sớm, quay đầu thấy Hứa Đình còn đang ngủ, vì thế nằm úp sấp chọc chọc hắn.

“Đừng nháo.” Mắt Hứa Đình đều lười mở ra, tối hôm qua đọc sách tâm lý đến đêm khuya, buồn ngủ đến không chịu nổi.

“Vậy anh ngủ tiếp đi, em dậy trước?” Hạ Mộ bóp bóp mặt hắn.

“Ừm.” Hứa Đình mơ mơ màng màng ôm cậu hôn một cái, “Đi ăn điểm tâm trước đi , anh ngủ một lát nữa sẽ dậy.”

Hạ Tiểu Mộ chà xát khuôn mặt, vui vẻ xuống giường.

Trong nhà rất tĩnh, hiển nhiên tất cả mọi người còn chưa thức dậy, Hạ Mộ lắc lư trái phải, cuối cùng lắc đến phòng đọc sách của Hứa Đình.

Trên bàn bày ra một quyển sách dày, Hạ Mộ tiến đến nhìn, đều là tiếng Anh, lại nhìn nhìn, toàn bộ nội dung có liên quan đến trị liệu chứng sợ hãi tâm lý, bên cạnh còn có laptop đang mở , trên mặt có ghi chép cẩn thận.

Hạ Tiểu Mộ đa cảm nhất thời thấy mũi cay cay, mình nhất định phải đối xử thật tốt với anh ấy!

Muốn làm bữa sáng cho Hứa Đình, đến phòng bếp mở tủ lạnh ra nhìn, lại phát hiện bánh mì chỉ còn non nửa túi, sữa cũng không còn bao nhiêu, cả nhà ăn khẳng định không đủ.

Hạ Mộ do dự một chút, vẫn là thay giày, tự mình ra ngoài mua đồ.

Mùa đông của thành phố phương Bắc rất lạnh rất lạnh, hơn nữa ngày nghỉ tất cả mọi người đều ngủ nướng, bởi vậy cả tiểu khu đều rất vắng vẻ.

Gió Bắc nổi lên cuốn bay lá khô, bốn phía yên tính đến dọa người, Hạ Mộ có chút dựng tóc gáy, vì thế phi nhanh đến cửa hàng tiện lợi của tiểu khu, mua đồ xong sau lại chạy như điên một mạch về nhà.

Mới vừa mở cửa nhà ra, Hạ Mộ đã bị kéo ngay vào phòng khách.

“Em đi đâu vậy?” Hứa Đình nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi rời giường tìm một vòng cũng không tìm được cậu, còn tưởng rằng cậu lại xảy ra chuyện, tim đập nhanh đến sắp rụng rời.

“Đi mua bữa sáng .” Hạ Mộ chạy thở hồng hộc, giơ túi đồ đã mua trong tay lên.

“Một mình em?” Hứa Đình kinh ngạc.

Từ sau lần trước Hạ Mộ bị bắt cóc, luôn không dám một mình ra ngoài, nhất định phải có mình hoặc là Hạ Dịch đi cùng mới có thể. Bác sĩ nói là bị kích thích nên mới có thể như vậy, mình cũng không dám bắt buộc, không nghĩ tới ngày hôm nay cậu ấy lại có thể chủ động một mình chạy ra đi mua đồ.

Hạ Mộ gật gật đầu, mũi bị đông lạnh đỏ bừng.

“Sao lại đi một mình.” Hứa Đình che hai tai lạnh buốt của cậu, “Gọi anh cùng đi a.”

“Em có thể mà.” Hạ Mộ tuy rằng tim đập thật sự rất nhanh, chẳng qua một khi bước ra bước đầu tiên, những điều luôn sợ hãi kia, tựa hồ cũng không phải thực đáng sợ nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt thành thật của cậu, trong lòng Hứa Đình nóng lên, vươn tay đkéo cậu vào trong lòng.

Mấy ngày nay ở chung với nhau, mình đã sớm phát hiện, Tiểu Mộ thật sự rất cố gắng ở phối hợp trị liệu, mặc dù có đôi khi vẫn sẽ sợ, nhưng thật sự dũng cảm hơn rất nhiều, cậu ấy như vậy, mình muốn không thích cũng khó.

“Hứa Đình, em nhất định sẽ tốt lên.” Hạ Mộ dán mặt trong lòng ngực của hắn, cảm thấy ấm áp lại an tâm.

“Anh biết, anh sẽ luôn bên em.” Hứa Đình cọ cọ chóp mũi với cậu, vẻ mặt tươi cười có chút trẻ con.

….

Cơm tất niên rất phong phú, mẹ Hứa trù nghệ phi phàm, bắt hai thằng con ăn đến gào khóc kêu la.

Sau khi cơm nước xong không bao lâu, cha Hứa liền dẫn mẹ Hứa đi ra ngoài, nói là chậm chút muộn chút mới về.

“Có phải là đi gặp các anh em trong bang hội không, sau đó mọi người cùng nhau uống rượu? !” Hạ Mộ thực bát quái (nhiều chuyện).

“Em thật đúng là cái gì cũng biết.” Hứa Đình dở khóc dở cười.

“Em đương nhiên biết, trên TV đều có diễn.” Hạ Mộ ôm cổ Hứa Đình cọ cọ, trong mắt chợt hiện vẻ chờ mong.

“Không được.” Hứa Đình cự tuyệt.

“Trộm xem cũng không được sao?” Hạ Mộ thất vọng vô cùng.

“Thật không có cái gì hay cả, chỉ là một đám người uống rượu mà thôi.” Hứa Đình véo mũi cậu, “Ngoan, chúng ta ở nhà xem tiết mục cuối năm.”

Hạ Mộ hừ hừ, thực nhàm chán, bà nội em mới thích xem thứ tiết mục cuối năm này!

“Anh còn có quà năm mới tặng cho em.” Hứa Đình tiếp tục dỗ dành.

“Lấy ra.” Hạ Mộ chìa tay.

“Hôn một cái trước.” Hứa Đình vươn mặt qua.

“Dựa vào cái gì, muốn hôn cũng là anh hôn em!” Hạ Mộ mắt trợn trắng, giọng nói còn chưa hạ, miệng đã bị Hứa Đình hung hăng hôn xuống.

“Hôn xong rồi.” Tâm trạng Hứa tiểu công rất tốt.

Hạ Mộ bi phẫn, sao lại bất kể ai hôn ai, người chịu thiệt dường như đều là chính mình? !

“Bảo bối, quà năm mới.” Hứa Đình lấy ra một cái cái hộp nhỏ.

Hạ Mộ bất mãn lầm bầm một chút, tiếp nhận quà tặng mở ra.

Trong hộp nhung màu xanh, có một khối kim bài nhỏ, trên mặt có không ít hoa văn, còn có một chữ ‘Mộ’ được khắc lên, nhìn qua tựa hồ có chút niên đại.

“Anh làm?” Hạ Mộ cầm lên hỏi.

“Là mua, ở một nhà tiệm đồ cổ.” Hứa Đình kéo bờ vai của cậu qua, “Không biết vì sao, ánh mắt đầu tiên trông thấy đã muốn mua cho em, sau lại thấy trên mặt còn cóc chữ ‘Mộ’, liền càng muốn mua cho em.”

Hạ Mộ cầm ở trong tay nhìn nhìn, cảm thấy rất có cá tính, vì thế vui vẻ phấn khởi cất vào trong túi quần.

Đây hình như là món quà đầu tiên mà Hứa Đình tặng mình, mặc dù có chút kỳ quái, nhưng mà chỉ cần là anh ấy tặng, mình liền sẽ coi như bảo bối!

“Của anh đâu?” Hứa Đình hỏi.

“Đã quên.” Hạ Mộ nhìn trời.

“Thật không?” Hứa Đình nhíu mày, chậm rì rì lấy ra một quyển phác hoạ từ phía sau, “Vậy đây là cái gì?”

“A!” Hạ Mộ hoảng sợ quá độ.

“A cũng vô dụng, anh đã xem hết rồi.” Hứa Đình cười xấu xa.

“A?” Hạ Mộ hóa đá, vừa nghĩ tới nội dung trong quyển kia, nhất thời cả mặt đều đỏ lên, hận không thể đào cái hang để chui vào.

Xong đời , mình nhất định sẽ bị anh ấy chế nhạo cả đời, nhất định sẽ vậy!

Phác hoạ kia vốn là Hạ Mộ bình thường vẽ vời linh tinh sẽ dùng đến, bên trong hỗn tạp cái gì cũng có, nhưng mà chấn động nhất, chính là bên trong có một trang kí hoạ Hứa tiểu công, kí hoạ không có mặc quần áo! Đó là Hạ tiểu thụ vào ban đêm, lén lút tự mình vẽ ra tư tàng (kho tàng riêng tư) !

Hứa Đình cười vô lại, vươn tay kéo cậu vào lòng lắc qua lắc lại, lão bà là một tiểu sắc lang.

Ta không muốn sống nữa… Hạ Mộ tuyệt vọng nghĩ.

“Em muốn vẽ tiếp một hình nữa không?” Hứa Đình vẫn đang chọc cậu.

Hạ Mộ quẫn bách sắp khóc lên, lại có chút tức giận Hứa Đình sờ loạn vào đồ đạc của mình, vì thế dùng hết toàn lực giãy từ trong ngực hắn ra, ngồi vào một bên ghế sa lon sinh hờn dỗi.

Làm một tiểu công, Hứa Đình hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn muốn làm rõ ràng, độ dày da mặt của lão bà cùng với mình căn bản không phải cùng một level!

Là mình mà nói, lén lút vẽ tranh nude gì gì đó, tối đa cũng chỉ là một trò đùa vui vẻ, nhưng đối với cho Hạ tiểu thụ mà nói, này không khác gì là một đạo sấm sét giữa trời quang!

Hứa Đình nhất định cảm thấy mình rất buồn cười… Hạ Mộ thương tâm hốc mắt phiếm hồng, giống một chú thỏ con bị bắt nạt.

Hứa tiểu công hoảng sợ, sao dễ dàng đã bị chọc khóc như vậy?

Hạ Mộ lúng túng lại ủy khuất, hận không thể đào cái hố chôn mình xuống!

“Tiểu Mộ.” Hứa Đình vội vàng ngồi xuống trước mặt cậu giải thích, “Anh sai rồi, sai rồi được không?”

Hạ Mộ phớt lờ hắn.

“Vậy cho em đánh đấy.” Hứa Đình mở bàn tay ra.

Hạ Mộ vẫn không để ý đến hắn.

“Mộ Mộ ăn trái cây đi.” Hứa Đình giơ quả táo đến bên miệng cậu.

Hạ Mộ “a ô” cắn một miếng lớn, tiếp tục tức giận.

“Ngọt không ?” Hứa Đình hỏi.

“Không ngọt!” Hạ Mộ hung tợn.

Hứa Đình nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng đồng ý nói chuyện với mình.

“Bảo bối.” Hứa Đình dính sát vào, ôm cậu hôn tới hôn lui, “Tha thứ anh lần này đi?”

“… Lần sau không được động loạn vào đồ của em nữa!” Hạ Mộ nhéo mặt của hắn.

“Không động không động.” Hứa Đình giơ tay phải, “Anh cam đoan.”

“Chuyện này cũng không được nhắc lại! Cả đời này đều không được nói!” Hạ Mộ uy hiếp.

“Không nhắc! Tuyệt đối không nhắc!” Hứa Đình nghiêm trang.

Hạ tiểu khịt khịt mũi, quyết định miễn cưỡng tha thứ cho hắn lần này.

Nhìn thấy sườn mặt nghiêng tinh xảo của Hạ Mộ, Hứa tiểu công ở trong lòng gào khóc.

Vốn lớn lên đã giống tiểu hồ ly tinh, còn không tự giác mà mặc đồ ngủ rộng rãi, lộ ra một đoạn cổ câu dẫn người. !

Hứa Đình nuốt nước miếng! Trên đầu kim quang lấp lánh đội hai chữ “Lưu manh”.

Vì thế Hạ tiểu thụ rất muốn dùng để giày đập vào mặt hắn!

“Mộ Mộ…” Hứa Đình mặt dày cọ cọ.

Hạ Mộ một cước đạp bay, từ trong túi quần lấy ra một cái cái túi nhỏ ném cho hắn: “Quà tặng.”

Hứa Đình cười, biết Tiểu Mộ sẽ không quên mình.

Hạ Tiểu Mộ không am hiểu mua quà tặng cho người ta lắm, cũng không biết nên tặng Hứa Đình cái gì, vì thế mải miết vội vàng mấy ngày, tự mình thiết kế một cái khung ảnh nhỏ, sau đó lại gửi về nhà, nhờ anh trai giúp mình làm xong rồi gửi trở về.

Khung ảnh rất nhỏ rất tinh xảo, đẹp vô cùng.

Hứa Đình lấy ảnh hai người chụp chung trong ví ra, bỏ vào vừa vặn.

“Không cho anh cười a!” Tai Hạ Mộ hồng, sợ hắn cười mình ngây thơ.

Hứa Đình lắc đầu, nhự nhàng ôm cậu, hôn từ trán đến miệng.

Vì sao bất kể em ấy làm cái gì, đều có thể làm cho mình không thích không được?

Hạ tiểu thụ giương khóe miệng lên, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

….

Tiếng bánh pháo năm mới dần dần vang lên, Hạ Mộ muốn đi xem náo nhiệt, Hứa Đình không lay chuyển được cậu cũng không nỡ đè nén cậu, vì thế bọc cậu kín kẽ thành một quả cầu lớn, cùng nhau ra ngoài.

Tay trái Hạ Mộ bị Hứa Đình nắm, tay phải đút trong túi áo mình, ấm áp vô cùng!

Trước cửa tiểu khu có một khu đất trống lớn, đây cũng là nơi tập trung châm ngòi pháo hoa, bởi vậy đã sớm tụ tập thật nhiều người.

Hứa Đình không muốn cùng bọn họ chen chúc, dứt khoát kéo Hạ Mộ ngồi ở trên thềm đá, xin cô bé ngồi bên cạnh hai cây pháo bông an toàn, châm lửa sau đưa cho cậu một cái.

Đèn đường rất mờ nhạt, Hạ Mộ lại bị khăn quàng cổ mũ che quấn kín, bởi vậy cũng không ai phát hiện kỳ thật cậu là con trai.

Hạ Mộ được Hứa Đình ôm ở trong ngực, có chút hạnh phúc lại có chút đắc ý.

Xa xa mơ hồ truyền đến hồi chuông báo năm mới, trong thanh âm tiếng pháo nổ, Hạ Mộ quay đầu hỏi Hứa Đình, nguyện vọng năm mới của anh là gì?

“Của em thì sao?” Hứa Đình hỏi lại.

“Em sao phải nói cho anh biết.” Hạ Mộ đỏ mặt.

“Vậy anh cũng không nói.” Hứa Đình nhướn mày.

“… Quỷ hẹp hòi.” Hạ Mộ nói lầm bầm.

Hứa Đình cười lắc đầu, đưa tay nắm cái cằm thanh tú của cậu.

Đồ ngốc, nguyện vọng của anh là gì, em lại không biết sao?

Trên trời hạ xuống những bông tuyết nhỏ, Hứa Đình sợ Hạ Mộ bị lạnh sẽ cảm mạo, không bao lâu liền đưa cậu về nhà.

Chỉ là hai người ai cũng không phát hiện, ở ven đường cách đó không xa có ngừng đỗ một chiếc Buick màu xám, mà Vương Tư Tiệp ngồi bên trong, sắc mặt đã sớm còn lạnh hơn so với đêm đông.

Gọi điện thoại không nhận, gửi tin nhắn không trả lời, không cam lòng lái xe chạy tới, lại vừa vặn chứng kiến hắn đang cùng người khác hôn môi.

Nhiều châm chọc, cũng nhiều đáng giận.

Đến tột cùng là ai, có thể làm cho anh yêu thích như vậy?



END 19.

_____________________



Sắp có biến, khá mong chờ, chứ ngọt mãi như mấy chương này sắp sâu răng rồi ~ =3=

Xe Buick :

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK