• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

oOo

Buổi chiều sau khi chụp ảnh xong, Hạ Mộ vừa mệt lại vừa nóng, lại nghĩ còn phải ngồi xe hai giờ nữa mới có thể quay về ký túc xá, thế là hận không thể trong nháy mắt hôn mê.

“Không sao, chúng ta nghỉ lại đây một đêm.” Hứa Đình vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Tôi đi nói với ông chủ một tiếng.”

Như vậy cũng có thể được? ! Tiểu trạch nam Hạ Mộ đứng ở tại chỗ rất cảm thán cũng rất sùng bái, học trưởng thực trâu bò, nơi nơi đều có người quen, quả thực chính là một đóa giao tế (*)… A phi, đây là cái loại so sánh tồi tệ gì vậy!

(*) đóa giao tế : đầy đủ cả cụm là ‘một đóa giao tế hoa’ (一朵交际花) =‘đoá hoa giao tiếp; gái hồng lâu’ , đây là một cách nói ví von, chỉ người phụ nữ có tài giao tiếp trong xã hội xưa, mang ý miệt khinh.



Nhà của hộ nông phòng khách có rất nhiều, hai người đương nhiên không cần tiếp tục chen chúc trong một gian phòng trên một cái giường, nhưng mà buổi tối tám chín giờ đi ngủ không khỏi cũng quá sớm, vì thế Hạ Mộ sau khi cắn hết một quả táo, liền vui vẻ chạy đi tìm Hứa Đình.

Đứng ở cửa gõ hồi lâu, Hứa Đình mới mở cửa, tóc còn đang nhỏ nước, chỗ hông quấn khăn lông, hiển nhiên là đang tắm.

Hạ Tiểu Mộ đủ loại hâm mộ ghen tị oán hận, dáng người sao phải tốt như vậy!

“Sao còn không nghỉ ngơi?” Hứa Đình cười nhìn cậu.

“Ngủ không được, em đều là hai giờ sáng mới ngủ.” Hạ Mộ khụt khịt cái mũi.

“Vậy tôi đưa cậu ra ngoài chơi.” Hứa Đình cầm một bộ quần áo mới giặt liền mặc lên người.

“Này anh làm gì đấy, còn ẩm a!” Hạ Mộ ngăn hắn lại.

“Không có cách nào, cũng không thể trần truồng đi ra ngoài được.” Hứa Đình buồn cười.

“… Vậy không ra ngoài nữa, anh đi ngủ sớm một chút đi.” Hạ Tiểu Mộ thực thất vọng, chuẩn bị trở về đếm cừu.

“Nếu không tôi cùng cậu nói chuyện phiếm?” Hứa Đình đề nghị.

Hạ Mộ lại rơi lệ, học trưởng quả thực chính là người đáng yêu nhất trên thế giới này!

Nếu đã quyết định không ra ngoài, vậy cũng không có lý do gì phải chịu quần áo trên người dính dính dấp dấp, Hạ Mộ sau khi tắm xong quấn quanh khăn tắm, sảng khoái tinh thần ngồi xếp bằng ở đối diện Hứa Đình, bày ra một bộ tư thế muốn nói chuyện trắng đêm.

Hứa Đình dở khóc dở cười, hai thằng con trai hở phần thân trên mặt đối mặt ngồi ở trên giường, rốt cuộc là muốn như thế nào!

“Cậu nơi này sao lại có vết sẹo?” Hứa Đình chủ động tìm đề tài.

Trên xương quai xanh Hạ Mộ có một vết sẹo rất dài, không quá rõ ràng, nhưng mà ánh đèn vừa chiếu, vẫn là thực dễ dàng có thể nhìn ra.

“Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.” Hạ Mộ thâm trầm sờ sờ cằm.

Hứa Đình bị chọc cười, đưa tay xoa xoa đầu của cậu.

“Cho em xem nhẫn của anh đi.” Chuyên nghành của Hạ Mộ là thiết kế đồ trang sức, bởi vậy đối với loại đồ vật này có lòng hiếu kì tự nhiên.

Hứa Đình vui vẻ đáp ứng, tháo xuống đưa cho cậu.

“Không rẻ hời nha.” Hạ Mộ nhìn kỹ, “Rất đẹp, là bạn gái tặng sao?”

“Đâu nào, một thằng nhóc mập mạp tặng.” Hứa Đình bật cười, “Xem như là em trai của tôi, ngoan như cậu.”

Hạ Mộ từ khi sinh ra đến hiện tại, vẫn là lần đầu tiên được người khác khen ngoan, vì thế thiếu chút nữa phun ra sữa. (có sao =]]]]]])

Ánh mắt học trưởng là có tật sao?

“Em trai sao lại tặng anh nhẫn?” Hạ Mộ tỏ vẻ hoài nghi, bạn gái liền là bạn gái đi, lại còn em trai, nói chuyện yêu đương lại không dọa người chắc!

“Bởi vì cậu ấy ngốc.” Bản thân Hứa Đình cũng cảm thấy rất buồn cười, “Khi nào có cơ hội, sẽ đưa cậu đi gặp cậu ấy đi, chơi rất vui, tùy tiện véo cũng sẽ không tức giận.”

“Anh dường như có rất nhiều bạn bè.” Hạ Mộ có chút hâm mộ.

“Chẳng lẽ cậu không phải vậy?” Hứa Đình có chút ngoài ý muốn, nam sinh xinh đẹp như vậy, tính cách cũng không hư hỏng, hẳn là rất nhiều người thích mới đúng a.

“Không có.” Hạ Mộ bĩu môi, “Từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có anh trai đối tốt với em, bạn cùng phòng của em cũng không tồi, nhưng mà cậu ấy rất nhanh liền muốn dọn đi.”

“Vậy bình thường cậu đều làm gì?” Hứa Đình hỏi cậu.

“Đi học, lên mạng.” Hạ Mộ cảm giác mình thật đáng thương, lại mong ngóng hỏi câu, “Vậy còn anh?”

“Đi học, ăn uống chơi bời.” Hứa Đình tổng kết ngắn gọn lại sâu sắc.

Hạ Mộ gặp trở ngại.

Cả một buổi tối tán gẫu, hai người đều thu hoạch được khá phong phú, tỷ như Hạ Mộ đã biết Hứa Đình là con một, thích ăn hải sản cùng món cay Tứ Xuyên, thi vào trường Cao đẳng thời báo tài chính lại bị phân tới hệ kiến trúc, thích đánh quái thú, cũng thích xem phim. Lại ví dụ nói Hứa Đình đã biết Hạ Mộ là tiểu trạch nam, bình thường trừ bỏ lướt diễn đàn chính là chơi game, sở trường nhất trò Zombie, thích ăn Hamburger siêu cay, cũng thích ăn kem mềm vị xoài.

Chính là lần đầu trò chuyện với nhau, ai cũng không có khả năng mở rộng cửa lòng.

Cho nên Hạ Mộ sẽ không biết, Hứa Đình cùng Mục Nhiên giống nhau, sẽ không thích nữ sinh.

Hứa Đình cũng sẽ không biết, tiểu học đệ mà mình nhìn như đơn thuần, trong lòng kỳ thật chứa rất nhiều bí mật.

……

Đêm càng ngày càng khuya, tán gẫu mệt mỏi Hạ Mộ liền ngã vào trên giường Hứa Đình, ôm chăn ngủ vù vù.

Hứa Đình tuy rằng thích nam sinh, nhưng cũng không phải tùy tiện ai cũng có thể, cho nên sau khi giúp cậu đắp chăn cẩn thận, Hứa Đình liền đi sang phòng bên cạnh.

Sau đó một đêm này, cũng thành một đêm Hứa tiểu công khó quên nhất.

Cũng là sau này nhớ lại, một đêm đau lòng nhất.

Bởi vì vào lúc nửa đêm, Hạ Mộ đột nhiên liền đẩy cửa tiến vào, không nói hai lời liền bổ nhào vào trên người mình, vẫn còn rất có tiết tấu ngáy khò khò.

Hứa Đình bị hoảng sợ, sau khi đẩy hai cái phát hiện không phản ứng, hơn nữa tựa hồ còn ngủ rất ngon.

Cho nên đây là… Mộng du?

Hứa Đình buồn cười, cẩn thận nhét cậu vào trong chăn.

Hạ Mộ tựa hồ ngủ vô cùng không ổn định, không chỉ có chau mày, tay phải còn gắt gao nắm chặt cánh tay Hứa Đình.

Vốn cũng có chút mệt mỏi, Hứa Đình cũng lười lại lăn qua lăn lại nữa, vì thế cứ dứt khoát ngủ ở bên cạnh cậu.

Sau đó sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Mộ tỉnh lại trăm mối vẫn không thể hiểu được rõ ràng là chính mình đã đến phòng của Hứa Đình, sau đó nói chuyện cho tới lúc ngủ, vì sao sáng nay thức dậy, hai người cư nhiên tụ tập xuất hiện tại một gian phòng khác? !

“Bởi vì cậu mộng du.” Hứa Đình giải thích.

“Nói bậy!” Hạ Mộ một mực phủ nhận, “Em mới không có loại tật xấu kỳ quái này!”

“Trước đây không ai nói qua cho cậu sao?” Hứa Đình thực nghi hoặc.

“… Không có.” Hạ Mộ lắc đầu, “Thật là em mộng du sao?”

“Đại khái là quá mệt mỏi đi.” Hứa Đình vỗ vỗ cậu, “Đừng nghĩ nữa, đi ăn điểm tâm thôi.”

Hạ Mộ dùng sức lắc lắc đầu, quyết định quên chuyện này đi.

Mộng du? Đây cũng quá kì quái rồi!

“Giúp tôi một việc đi?” Thời điểm ăn điểm tâm, Hứa Đình vừa giúp cậu múc cháo, vừa có vẻ như không chút để ý mở miệng.

“Được!” Hạ Mộ vội vàng điên cuồng gật đầu, .

Thật vất vả mới tìm được cơ hội báo đáp học trưởng! Bất kể là cái gì, đều phải đáp ứng !

“Cậu cũng không hỏi là cái gì sao?” Hứa Đình ngoài ý muốn.

“Giúp bạn không tiếc cả mạng sống, cái gì cũng không thành vấn đề!” Hạ Mộ thực sảng khoái, “Đến lúc đó cứ việc tới tìm em!”

“Vậy, trước hết cám ơn nhiều.” Hứa Đình nhíu mày.

Tiểu bạch thỏ niên đệ, quả nhiên nói chuyện rất được!

…….

Sau khi trở lại trường học không bao lâu, Mục Nhiên liền dọn ra khỏi ký túc xá, Hạ Mộ trơ mắt nhìn thấy anh bị Lương Viễn Triết mang lên xe, trong lòng có chút thương cảm nho nhỏ.

Bạn bè bên cạnh mình vốn không nhiều, hiện tại lại ít đi một người.

Bất quá còn tốt là, có học trưởng mới quen biết ở bên, cũng không đến mức quá nhàm chán.

Nhớ tới ngày hôm nay cùng Hứa Đình hẹn nhau ăn cơm, Hạ Mộ chỉnh đốn cảm xúc một chút xong, đến căn tin trước gọi xong đồ ăn, vừa chơi di động vừa đợi.

“Tiểu Mộ.” Hứa Đình mồ hôi đầm đìa ngồi ở đối diện câu, “Thực xin lỗi tôi tới muộn.”

“Anh đi làm gì sao?” Hạ Mộ đưa cho hắn một gói khăn giấy.

“Chơi bóng, quên mất thời gian.” Hứa Đình lung tung xoa xoa mặt, ăn phần cơm nhưng lại phát hiện đồ ăn sớm đã nguội, vì thế nhíu mày, “Cậu đã đến rồi thật lâu rồi?”

“Sắp một tiếng rồi.” Hạ Mộ sờ sờ đầu.

Chính mình đến sớm, Hứa Đình đến muộn, hơn nữa máy điều hòa ở nhà ăn thực mạnh, đồ ăn đương nhiên sẽ không nóng mãi được.

“Đã chờ lâu như vậy rồi?” Hứa Đình không yên tâm.

“Mời em ăn chân gà đi?” Hạ Tiểu Mộ hoàn toàn không tức giận, cợt nhả đòi phúc lợi.

Hứa Đình lại cảm khái, niên đệ thật đáng yêu.

Bởi vì sự xuất hiện của học trưởng, cuộc sống của tiểu trạch nam tựa hồ có một chút thay đổi như thế.

Không hề đơn thuần chỉ đi học lên mạng, ngẫu nhiên cũng sẽ bị kéo đi xem diễn kịch, nghe một chút biện luận, chơi bóng chạy bộ, thậm chí cuối tuần còn cùng nhau đi xem phim.

“Sao anh không có bạn gái?” Hạ Mộ ngồi ở rạp chiếu phim tối đen, vừa ăn bỏng vừa hỏi.

“Lười yêu.” Hứa Đình nhìn cậu, “Cậu thì sao?”

“Không biết.” Hạ Tiểu Mộ thực ai oán, “Không có em gái manh thích em.”

Hứa Đình cười cười, không nói gì thêm.

Thật là tiểu thẳng nam, may mắn chính mình đối với cậu ta không có ý tưởng.

Một tháng qua đi rất nhanh, vào một buổi hẹn cuối tuần, Hạ Mộ theo Hứa Đình đến sân khấu kịch nhỏ của trường học.

“Tới nơi này làm gì?” Hạ Mộ tò mò nhìn chung quanh, “Muốn em giúp anh dọn sạch đạo cụ sao?”

“Bằng cái thân thể này của cậu sao?” Hứa Đình bật cười, đưa tay gõ gõ trán của cậu, “Tiểu Mộ, giúp một người bạn của tôi diễn một kịch bản đi?”

“Em?” Hạ Mộ sửng sốt, “Em không thể đâu.”

“Chỉ là tiết mục đoàn thể xã hội thôi, không cần chuyên nghiệp quá đâu.” Hứa Đình nắm cả bờ vai của cậu, “Này này, cậu đã đáp ứng phải giúp tôi rồi mà.”

“…” Hạ Mộ có chút bài xích, nhưng mà nghĩ đến một tháng qua Hứa Đình đối với mình thật là tốt, vẫn là quyết định giúp hắn lần này.

“Đáp ứng nhưng không cho đổi ý a.” Hứa Đình nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi đi vào kịch trường, bên trong đã đợi khoảng mười mấy người, vừa thấy Hứa Đình đều sôi nổi chào hỏi, hiển nhiên đều rất quen thuộc.

“Hạ Mộ, tiểu học đệ khoa nghệ thuật.” Hứa Đình hai tay vịn bả vai Hạ Mộ, đem cậu đẩy lên phía trước, ” Nam diễn viên chính các cậu cần.”

“Hi, chào mọi người.” Hạ Mộ bị nhìn toàn thân liền không được tự nhiên, có chút xấu hổ chào hỏi.

Tiểu nam sinh xinh đẹp ở đâu đều cũng được hoan nghênh, vì thế Hạ Tiểu Mộ rất nhanh đã bị một đống học tỷ vây quanh.

Hứa Đình tựa ở cửa, vừa hút thuốc vừa nhìn trên khán đài.

Đạo diễn kịch bản này là học tỷ đồng môn của mình, xã đoàn này cũng là nàng một tay thành lập, năm nay sẽ phải tốt nghiệp, luôn luôn muốn trước khi rời đi tập diễn một vở kịch cuối cùng, nhưng khổ nỗi lại chậm trễ tìm không thấy nam diễn viên chính.

Nội dung vở kịch cũng không hề phức tạp, nói về một vị tiểu vương tử ở trong chiến tranh bị bắt đi, sau đó nhẫn nhịn chịu khổ, cuối cùng là câu chuyện báo thù.

Trong lời bộc bạch viết, tiểu vương tử xinh đẹp lại kiên cường, hoàn mỹ giống như kim cương.

Lúc nhận nhiệm vụ gian khổ tìm diễn viên này thì Hứa Đình cũng rất hoang mang, nam sinh xinh đẹp nên là cái dạng gì.

Đám nam sinh bên cạnh mình, dường như đâu có người nào có thể được xưng tụng xinh đẹp đâu, Lâm Kỳ rất dễ nhìn, nhưng khí chất chiếm hơn phân nửa, Tiểu Tịch cũng đáng yêu, thịt béo béo, nhưng cùng hai chữ ‘xinh đẹp’ cũng không dính dáng.

Thẳng cho đến khi gặp được Hạ Mộ, Hứa Đình mới biết được, nam sinh xinh đẹp nên là bộ dáng như thế nào.

Lúc trước nạp nhầm phí điện thoại tuyệt đối là vô tình, nhưng may mắn có sai lầm này mới có thể để cho mình gặp được cậu ấy.

Hồi tưởng lại bộ dạng lúc trước Hạ Mộ gào thét lầm người, Hứa Đình lắc đầu cười cười, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài mua đồ uống cho bọn cậu, đột nhiên chợt nghe đến trên khán đài nổi lên tranh chấp.

Đi đến gần, phát hiện Hạ Mộ bị vây ở bên trong, vẻ mặt có chút kháng cự.

“Vì sao không mặc a?” Học tỷ A mang theo quần áo hỏi.

“Không thích.” Hạ Mộ mặt không chút thay đổi.

“Làm sao vậy?” Hứa Đình chen vào đám người.

“Cậu ấy không chịu thử quần áo.” Học tỷ B phụ trách toàn bộ trang phục diễn viên, cho nên rất bất mãn.

“Vì sao?” Hứa Đình mắt nhìn quần áo kia, chính là phục trang cung đình Châu Âu phổ thông, tuy rằng tầng tầng lớp lớp viền tơ lụa có chút khoa trương, nhưng là không khó nhìn a.

“Tôi không thích.” Hạ Mộ vẻ mặt lãnh lãnh đạm đạm, cùng bình thường giống như phân ra thành hai người khác nhau.

“Đây là cái lý do gì của cậu vậy?” Hứa Đình nhíu mày.

“Anh tìm người khác diễn đi.” Hạ Mộ đẩy Hứa Đình ra, cũng không quay đầu lại đi ra sảnh tập luyện.

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, Hứa Đình sắc mặt âm trầm, đuổi theo.

“Hạ Mộ!” Hứa Đình túm lấy ở cánh tay của cậu.

Hạ Mộ dừng bước, nhưng không có xoay người.

“Cậu làm cái gì a?” Hứa Đình có chút tức giận.

“Em thật sự diễn không được.” Hạ Mộ giãy cổ tay của mình ra, “Em xin lỗi.”

“Cậu…” Hứa Đình nghiến răng nghiến lợi.

“Em đi về trước .” Thanh âm Hạ Mộ rất thấp.

Hứa Đình tích tụ một bụng nóng giận, cũng không còn để ý đến cậu, xoay người trở về sảnh tập luyện.

Hạ Mộ mím môi, dáng cười có chút chua sót.

Không muốn giải thích, cũng không biết nên giải thích như thế nào.

…….

Sau khi trở lại ký túc xá mở cửa, lại phát hiện bên trong nhiều hơn một người.

“Ah?” Hạ Mộ bị dọa giật mình.

“Mới chuyển đến, sau này tôi cũng ở nơi này.” Khách không mời mà đến ngồi ở trên ghế ăn trái cây, thực tự giác tự giới thiệu, “Tôi tên là Dương Nghị.”

“Xin chào.” Hạ Mộ lễ phép cười cười, xem như tỏ vẻ hoan nghênh.

“Thật sự là nam sinh a? Tôi còn tưởng rằng là tiểu cô nương chứ.” Dương Nghị ha ha cười.

Hạ Mộ ở trong lòng nhíu nhíu mày, vốn tâm tình cũng không được tốt, vì thế cũng không còn tiếp tục cùng tên kia nói chuyện, một mình ngồi ở bên bàn mở máy tính.

“Này, đợi lát nữa mời tôi ăn một bữa cơm đi?” Bạn cùng phòng mới tuỳ tiện, “Xem như là chào mừng tôi.”

“Xin lỗi, chút nữa tôi còn có việc.” Hạ Mộ rõ ràng không muốn nói chuyện.

“Hẹn hò với bạn gái hả ?” Dương Nghị đặt mông ngồi ở bên cạnh cậu, cánh tay dinh dính mồ hôi trực tiếp đặt trên bả vai cậu, “Loại điều kiện như cậu thế này, hẳn là quen biết rất nhiều nữ sinh đi?”

Hạ Mộ sắp bị phiền chết, dứt khoát đứng lên đi ra cửa.

Cái tên thật đáng ghét, cùng Mục Nhiên cũng kém hơn rất nhiều đi?

Tác giả có lời muốn nói: quảng cáo qua một chút, 《Trúc mã ký sự bản》 Vương Lang & Lâm Kỳ kịch truyền thanh phát hành rồi , thỉnh click nơi này…



END 03.

___________________

Game Zombie chắc ai cũng biết :



Kem mềm vị xoài : ngon dã man con ngan

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK