• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau này mỗi lần nhớ lại cái đêm này, Hạ Mộ đều cảm thấy vô cùng thê thảm, trên người nơi nào cũng đau, nằm thế nào cũng không thoải mái, người bên cạnh cố tình còn không hề tự giác, ngủ vô cùng ngọt ngào.

Hạ tiểu thụ lòng tràn đầy ai oán, ôm chăn cọ đến bên mép giường, cố gắng cách xa Hứa Đình một chút, trợn tròn mắt cho đến gần sáng, mới mơ mơ màng màng buồn ngủ, giấc ngủ này vừa đến, tỉnh lại đã là buổi chiều.

“Mộ Mộ.” Hứa Đình ngồi ở bên giường, vô cùng áy náy nhìn cậu.

Miệng Hạ Mộ khô khô, cái mũi trong nháy mắt ủy khuất đỏ bừng.

“Anh xin lỗi, bảo bối anh xin lỗi.” Hứa Đình hối hận vô cùng, ôm cậu liên tục dỗ dành, tuy rằng không nhớ rõ chi tiết cụ thể tối hôm qua, nhưng cũng có thể xác định mình nhất định rất tồi tệ, bằng không Tiểu Mộ sao lại thảm như vậy, chẳng những nơi đó bị thương, còn toàn thân đều là vết bầm tím ứ đọng, phát sốt đến bây giờ còn chưa khỏe.

Hạ Tiểu Mộ bi bi thương thương nghĩ, đau chết mất…

“Có chỗ nào không thoải mái không?” Hứa Đình hôn hôn mũi cậu, “Bằng không chúng ta đến bệnh viện đi?”

“Không cần!” Hạ Mộ khẩn trương túm lấy chăn, đi bệnh viện làm gì, nơi đó phải khám như thế nào? !

“Nhưng mà em bị thương rồi.” Hứa Đình thử thuyết phục cậu, mình cái gì cũng không hiểu, cũng không biết thuốc mua lúc sáng có hữu dụng hay không, trong lòng luôn không yên.

“Em không sao.” Hạ Mộ có lệ nói ra, lại càng cảm thấy ủy khuất vài phần.

Rõ ràng có sao…

“Bảo bối.”Hứa Đình thực đau lòng nhìn cậu.

“… Ừm, em muốn uống nước trái cây.” Hạ tiểu thụ vốn muốn biểu hiện tức giận một chút, đáng tiếc cổ họng khàn muốn chết, đành phải rất không có cốt khí mở miệng.

Hứa tiểu công chạy vội đến phòng bếp dưới lầu, cầm nước trái cây xong lại xông lên, rót vào cốc đưa cho cậu.

Hạ Mộ ngồi ở trong chăn yếu đuối, nhìn vẻ mặt áy náy của Hứa Đình, cảm thấy bớt giận một chút.

“Ngoan, sau này anh cũng không dám nữa .” Hứa Đình ôm cậu, giọng nói nhự nhàng như sắp tan ra, “Tha thứ cho anh lần này, được không?”

Có cần phải ôn nhu như thế hay không! Hạ tiểu thụ rất tức giận nghĩ, quả thực rất bỉ ổi, rõ ràng thừa biết thanh âm của chính anh ấy rất dễ nghe, còn dùng loại ngữ điệu này nói chuyện với mình!

Ngữ khí sủng nịch như vậy, mình sao có thể còn tức giận được nữa!

“Mộ Mộ anh biết sai rồi.” Hứa Đình hôn nhẹ vành tai của cậu lại hôn nhẹ lên cổ, vô cùng cưng chiều.

“… Sau này không được như vậy nữa!” Hạ Mộ hung dữ.

“Cam đoan!” Hứa Đình giơ tay phải.

Hạ Mộ khụt khịt mũi, quyết định miễn cưỡng tha thứ cho hắn.

………

Buổi tối, Hạ Mộ húp một bát cháo trứng gà, sau đó chậm rì rì xuống giường, giống như một chú vịt con vặn vặn vẹo vẹo đi đường.

“Em muốn đi đâu?” Hứa Đình thu dọn xong phòng bếp, vừa mới lên cầu thang liền nhìn thấy Hạ Mộ từ phòng ngủ đi ra, vì thế vội vàng chạy lại đỡ.

“Cũng đã ngủ một ngày rồi , muốn ra hít thở không khí.” Hạ Mộ túm túm áo ngủ nhiều nếp nhăn, “Nếu anh có việc thì mau đi đi, em sẽ ngồi ở phòng khách.”

“Anh không bận!” Hứa Đình kịch liệt lắc đầu, làm sao có thể có việc, có việc cũng phải nói không có việc!

“Nhưng mà em muốn xem One Piece.” Hạ Mộ rất hiểu người đàn ông của mình mình, “Anh nhất định sẽ buồn ngủ.”

“Sẽ không sẽ không.” Hứa Đình bế ngang cậu lên, “Em xem cái gì anh cũng cùng xem.”

Hạ Mộ chớp chớp mắt, khuôn mặt có chút hồng.

Ôm công chúa a…

Hệ thống sưởi hơi trong phòng khách rất ấm, Hạ Mộ mặc đồ ngủ mỏng manh, quấn tấm thảm lông xù xem anime.

Hứa Đình từ phía sau ôm lấy cậu, để cho cậu thoải mái tựa vào trong lòng ngực của mình, ánh mắt cũng không liếc TV lấy một lần.

Nói đùa sao, lão bà khiến người ta yêu thương như vậy của mình ở ngay trước mắt, đồ ngốc mới đi nhìn TV.

Lấy tay thử xem độ ấm trên trán cậu, sau khi xác định đã bình thường rồi, Hứa Đình rốt cục yên tâm, vì thế liền tính toán buổi tối lúc nghỉ ngơi, phải dỗ dành cậu như thế nào, mới có thể cho mình kiểm tra tình huống nơi đó một chút.

Hạ Mộ bị hắn ôm chặt chẽ, cảm thấy vẫn là có một chút hạnh phúc viên mãn như thế, tuy rằng quá trình không đủ tốt đẹp, nhưng kết cục lại giống như trong dự đoán.

Bởi vì ban ngày ngủ rất nhiều, cho nên gần đến rạng sáng, Hạ Mộ mới ngáp dài tắt TV.

“Đi thôi, về phòng anh giúp em bôi thuốc.” Hứa Đình cố gắng làm cho ngữ điệu của mình tùy ý một chút, để Hạ Mộ không chống đối.

Tiếc rằng Hạ tiểu thụ rất cảnh giác, phản xạ có điều kiện che cái mông, ra sức lắc đầu nói không cần!

“Ngoan, nơi đó của em bị thương.” Không lừa gạt được, Hứa Đình đành phải kiên nhẫn khuyên nhủ.

“Em sẽ tự mình bôi.” Hạ Mộ đỏ mặt.

“Mộ Mộ…” Hứa Đình chưa từ bỏ ý định.

“Không được!” Hạ Mộ nhào qua che cái miệng của hắn, “Không cho anh nói nữa ! Bằng không đi ngủ phòng bếp đi!”

Hứa Đình thở dài, đều đã thân mật như vậy rồi, sao vẫn không cho mình xem.

Cái tai Hạ Mộ nóng lên, nơi đó có cái gì mà đẹp chứ, lưu manh!

Đêm nay hoàn toàn trái ngược với đêm hôm trước, Hạ Mộ rúc vào trong lòng Hứa Đình, ngủ rất an ổn lại kiên định; Hứa Đình lại trợn tròn mắt, một chút buồn ngủ cũng không có.

Vừa nghĩ tới cậu đã hoàn toàn thuộc về mình, liền nhịn không được muốn cong khóe miệng lên, tuy rằng lần đầu tiên có chút không xong, nhưng may mắn còn có nhiều năm như vậy, có thể chậm rãi bù lại.

“Mộ Mộ.” Hứa Đình cúi đầu hôn nhẹ cậu, “Anh là thật sự thích em.”

Hạ tiểu thụ không nhúc nhích ngủ vù vù, một chút phản ứng cũng không có.

Hứa Đình bật cười, ôm chặt cậu vào trong lòng.

Sáng ngày hôm sau, sau khi Hạ Mộ thức dậy, Hứa Đình đã làm xong điểm tâm, đang ở trước gương thay quần áo.

“Anh muốn đến công ty à?” Hạ Mộ dụi dụi mắt, bộ dạng uể oải ngáp.

“Ừ, buổi tối anh sẽ về sớm một chút, chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Hứa Đình lại gần hôn chào buổi sáng, “Em nghỉ ngơi thật tốt đừng có lộn xộn, anh gọi đồ ăn bên ngoài là được rồi.”

Hạ tiểu thụ gật gật đầu, quỳ gối trên giường giúp hắn đeo cà vạt.

Hứa Đình nhìn thấy cậu gần trong gang tấc, nhịn không được liền nghĩ, từ sau cái đêm kia, bầu không khí giữa mình và em ấy, dường như thật sự đã thay đổi.

Cho nên sau khi đã có hành vi thân mật, quả nhiên liền sẽ càng thêm ngọt ngào hơn sao?

Hạ Mộ thắt cà vạt rất đẹp, Hứa tiểu công rất hài lòng, nâng cằm cậu lên cắn một cái: tự đáy lòng tán thưởng, “Lão bà thật đảm đang!”

Hạ tiểu thụ hóa đá, sau khi phản ứng lại mặt liền đỏ bừng, cầm gối đập vào hắn.

Lần sau lão tử thắt nơ con bướm cho anh!

Hứa Đình bị nện trúng hạnh phúc, cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp.

Chẳng qua loại tâm tình tốt đẹp này cũng không kéo dài bao lâu, sau khi đến công ty lúc, Hứa Đình đi vào thang máy mới phát hiện, Vương Vũ Hằng cùng Vương Tư Tiệp đã ở bên trong.

Vẻ mặt Hứa Đình rất lãnh đạm, cũng không thèm nhìn bọn họ một cái.

Vương Tư Tiệp vốn muốn nói chuyện, lại bị Vương Vũ Hằng dùng ánh mắt hung hăng ngăn cấm.

“Nói với các bộ phận quản lí, hai giờ chiều đến phòng hội nghị họp.” Hứa Đình vào lúc thang máy gần dừng lại, lạnh lùng ném lại một câu.

Vương Vũ Hằng tức giận thiếu chút ngất xỉu, coi như hiện tại mình không phải là lão đại, thì dù sao cũng là một trong những phó tổng, thế mà lại sai mình đi làm chuyện của thư kí? !

“Ba, ba không sao chứ?” Vương Tư Tiệp có chút lo lắng nhìn gã.

Vương Vũ Hằng phất phất tay, ý bảo mình không sao.

“Nhưng mà con nghe nói, hắn gần đây đang điều tra các khoản mục của công ty.” Vương Tư Tiệp lúc này hối hận vô cùng, tuyệt đối không ngờ mình nhất thời xúc động, lại sẽ rước lấy phiền toái lớn như vậy.

“Yên tâm đi, hắn không tra được cái gì đâu.” Ngữ khí Vương Vũ Hằng bình tĩnh, trong lòng lại mơ hồ có chút bất an.

Hứa Đình lần này mới vừa đến mà đã bắt đầu thanh tra khoản mục của công ty, tuy rằng cũng không thể chỉ trích nặng, nhưng đối với Vương Vũ Hằng trong lòng có mưu đồ mà nói, sẽ luôn không kiên định, thậm chí có đôi khi, sẽ cảm thấy Hứa Đình căn bản chính là Tôn Sở Dương cố ý phái tới. Chuyện cho tới bây giờ, Vương Vũ Hằng mới cảm thấy mình mấy năm nay tựa hồ không để ý, có lẽ đã sớm trong lúc vô tình trở thành cái gai trong mắt Tôn Sở Dương, vẫn luôn muốn nhổ sạch.

Nhưng hiện tại nếu không cố ý đi lấy lòng Tôn Sở Dương, không chỉ nói rõ mình trong lòng có mưu đồ, mà còn cũng sẽ không có kết quả gì tốt, nghĩ trước nghĩ sau hơn nửa ngày, căn cứ vào loại tình huống này, cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.

………….

Hứa Đình ngồi ở trước bàn làm việc, tùy tay cầm một quyển tài liệu qua lật lật, lại ném về trong tập tài liệu.

Tuy rằng trong lòng rất rõ ràng dựa vào biện pháp điều tra như hiện tại, căn bản là không có thu hoạch gì, chẳng qua chỉ cần có thể khiến Vương Vũ Hằng hoảng loạn, mình cũng xem như đạt được một nửa mục đích.

Người vừa hốt hoảng liền sẽ hoảng loạn, loạn rồi, dĩ nhiên là sẽ lộ ra dấu vết.

Hội nghị buổi chiều chỉ là hội nghị thường kỳ như thường mà thôi, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, hội nghị tiến hành đến một nửa thì Tôn Sở Dương đẩy cửa đi đến.

“Bác Tôn.” Hứa Đình đứng lên.

“Ngồi đi, tất cả mọi người ngồi đi.” Tôn Sở Dương vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Tôi vừa đúng lúc đi qua, liền nhân tiện qua nhìn xem, mọi người cứ tiếp tục.”

Một câu nói ra miệng, trong lòng mọi người đang ngồi đều nói thầm, Tôn gia là một trong những hắc bang lớn nhất D thị, gần đây mấy nhà bãi lại xảy ra chuyện, những việc mỗi ngày phải xử lý chất đầy một đống, đâu dễ dàng rảnh rỗi chạy tới nghe hội nghị thường kỳ râu ria của công ty thế này.

Hứa Đình tự mình rót trà cho Tôn Sở Dương, sau đó mới bắt đầu tiếp tục họp.

Hội nghị sau khi kết thúc, Hứa Đình và Tôn Sở Dương cùng vào phòng họp, nhìn qua vô cùng thân thiết, người không biết, tám chín phần mười sẽ nhận sai cho rằng bọn họ là cha con.

Ai cũng không ngốc, loại tình hình trước mắt thế này, hiển nhiên tỏ vẻ Tôn Sở Dương thực coi trọng Hứa Đình, mặc kệ loại coi trọng này là xuất phát từ Hứa gia sau lưng Hứa Đình, hay đơn thuần là tán thưởng người này, kỳ thật cũng không có gì quan trọng, quan trọng là … Tôn Sở Dương đã tuyên bố rõ lập trường, ai sẽ đâm đầu đến đối nghịch với ông ta?

“Đừng để cho tôi thất vọng.” Trước khi đi, Tôn Sở Dương có thâm ý khác nhìn Hứa Đình.

Hứa Đình mỉm cười, gật gật đầu.

Trở lại văn phòng, ý cười trên mặt Hứa Đình chậm rãi biến mất, cầm di động do dự một chút, vẫn không có gọi điện thoại, chỉ gửi một tin nhắn.

—— Ba, cám ơn ba.

Mười phút sau, một tin nhắn gửi đến.

—— Không có cách nào, ai bảo mi là con trai của ta.

Hứa Đình cười cười, ném điện thoại vào trong ngăn kéo, dựa vào ghế dựa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Công ty này đối với Tôn gia mà nói, tuy rằng không tính là là tài sản chủ chốt, nhưng cũng tuyệt đối rất quan trọng, Hứa Đình lúc trước nghe thấy Tôn gia nguyện ý đưa ra hơn phân nửa cổ phần công ty, quả thật là rất kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đây là bởi vì mình bị thương, cho nên Tôn gia chủ động lấy lòng.

Mà vừa rồi cùng Tôn Sở Dương nói chuyện, Hứa Đình mới biết được vì để cho mình hoàn toàn có được quyền quyết sách của công ty này, ba mình kỳ thật đã làm rất nhiều thỏa hiệp, bao gồm cả mấy hợp đồng làm ăn với Tôn gia.

Ba mình trời sinh tính tình rất lãnh đạm thâm trầm, Tôn gia lại luôn luôn phách lối, bởi vậy hai nhà tuy rằng xem như người một đường, lại trước sau không có bao nhiêu giao thiệp, nếu không phải là bởi vì mình, Hứa gia cũng sẽ không có quan hệ hợp tác chặt chẽ như vậy với Tôn gia.

Cho nên, mình nhanh trưởng thành đi.

Trở nên đủ mạnh mẽ, mọi chuyện mới không cần dựa vào cha mẹ, mới có thể chăm sóc thật tốt cho bảo bối trong nhà kia, mới có thể làm những chuyện mình muốn làm.

Di động kêu ong ong, là tin nhắn của Hạ Mộ.

—— buổi tối lúc về mua một chút hải sản, em làm món ngon cho anh ăn, O(∩_∩)O!

Hứa Đình nhịn không được cười, sau đó ra vẻ đứng đắn nhắn lại.

—— nơi đó của em bị thương còn chưa khỏe, không được ăn hải sản, phải ăn thức ăn lỏng.

Hạ tiểu thụ mặt đỏ bừng, mình vốn đem lòng hướng minh nguyệt, thế nhưng minh nguyệt lại chiếu xuống cống rãnh (*), còn mệt mình có lòng tràn đầy chờ mong lên mạng tra thực đơn, không nghĩ tới lại bị trêu chọc một phen!



(*) đại ý câu này của em Mộ là em có lòng mà người ta chẳng coi ra gì =))

Ăn dưa muối đi!

Hứa Đình lúc tan tầm về nhà thì đặc biệt lách đến khu Đông, mua món điểm tâm ngọt Hạ Mộ thích nhất, sau đó lại đóng gói bát cháo và canh thơm ngào ngạt.

Hạ Mộ khịt mũi hai cái, thực không cốt khí theo vào phòng bếp, cầm một cái bánh bích quy Matcha (trà xanh) cắn cắn.

Hứa Đình nhìn bộ dạng đáng yêu giống như chú chó con của cậu, trong lòng đủ loại xúc động, hận không thể đem người trực tiếp áp đảo, cắt quần kiểm tra nơi đó rốt cuộc còn sao không.

Đêm đầu tiên không tốt đẹp đã thành sự thật, vậy lần thứ hai phải nắm chắc thời gian bù lại ôn như mới được, nếu không lão bà nhỡ đâu bị bóng ma tâm lý, nửa đời sau của mình chẳng phải là sẽ rất thảm sao? ! !

“Mộ Mộ.” Hứa Đình thử thăm dò hỏi, “Sau khi cơm nước xong đi đánh tennis đi?”

“Không được!” Hạ Mộ sắc mặt trắng xanh, hắn là đồ ngốc sao, mình hiện tại làm sao có thể làm vận động được.

Xem ra còn chưa khỏe a…

Hứa Đình vô cùng thất vọng.



END 33.

_________________________

bánh bích quy Matcha :



One Piece :

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK