• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trung bá bịch một tiếng quỳ ở trước mặt Tô Hạ Y: “Tô tiểu thư đại từ đại bi, người vậy mà nhìn ra Thế tử điện hạ nhà ta là đã trúng kịch độc, có cách khắc chế, cầu xin Tô tiểu thư hãy cứu Thế tử nhà ta.”
Liên quan đến tính mạng của mình, tay của Nguyễn Vũ Phi cũng có hơi run rẩy, mặt mày trắng bệch xuất hiện vài phần huyết sắc.

Nguyễn Giai Nhân sau khoảnh khắc sững sờ ngắn ngủi thì quở trách: “Lời này của Trung bá, ơn cứu mạng như này, tự nhiên phải để ca ca về phủ tắm rửa thay quần áo, ăn chay ba ngày, chuẩn bị hậu lễ rồi mới đến cứu cầu Tô tỷ tỷ.”
Tô Hạ Y nhìn dáng vẻ vô cùng trịnh trọng đó của Nguyễn Giai Nhân, biết Nguyễn Giai Nhân là thật lòng muốn làm như vậy, thở dài nói, đè thấp giọng nói: “Nguyễn tiểu thư không cần như vậy, ta tuy có cách áp chế, lại không có cách giải.”
Nguyễn Giai Nhân sững ra, sau đó cười khanh khách nói: “Giai Nhân không quan tâm nhiều như vậy.

Giai Nhân từ nhỏ đi theo bên cạnh huynh trưởng, ngao du khắp nơi, thứ nhất là vì tăng thêm kiến thức, thăm viếng các học giả uyên thâm.


Thứ hai cũng là vì căn bệnh này của ca ca, hy vọng có thể tìm được danh y, cứu mạng của ca ca ta.

Tỷ tỷ vừa rồi vừa ra tay thì ta biết, ca ca được cứu rồi.”
Ở kiếp trước, huynh muội Nguyễn Thị, Tô Hạ Y không có giao tình sâu, chỉ biết vị Thế tử này có hơi kỳ ngộ, chỉ đáng tiếc mất khi còn trẻ.

Hiện nay, cũng không biết mình có phải là có cái bản lĩnh nghịch thiên cải mệnh đó hay không!
Đang do dự, Nguyễn Giai Nhân quỳ xuống: “Tỷ tỷ, Trấn Nam Vương nhất mạch ta, hiện nay chỉ còn lại một nam đinh là ca ca rồi.

Vẫn mong tỷ tỷ rủ lòng, không nói đến việc giải độc thay cho ca ca ta, chỉ cần áp chế được thêm mấy năm cũng được.

Để ca ca của ta lấy vợ sinh con, lưu lại giọt máu của Trấn Nam Vương nhất mạch.”
Tô Hạ Y tâm tư xoay chuyển, thở dài đỡ Nguyễn Giai Nhân lên: “Hạ Y chỉ là người biết chút ít y thuật, không giỏi ở phương diện này.

Cũng chưa từng chẩn mạch chữa bệnh cho ai cả...”
Nguyễn Vũ Phi ho dữ dội, nôn ra một ngụm máu đen, mới hổn hển nói: “Tô tiểu thư không cần lo ngại.


Vũ Phi nguyện hạ bút viết giấy bảo đảm ngay, sống chết do số, mọi phúc họa, không có liên quan gì tới Tô tiểu thư.

Tô tiểu thư chỉ cần ra tay chữa trị là được.”
Huynh muội Nguyễn Thị đã nói đến mức độ này, Tô Hạ Y cũng không đành từ chối: “Nếu đã như thế, vậy ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng thử một lần.

Còn cuối cùng có thể đến mức độ như nào, ta không dám đảm bảo.

Chỉ cầu ông trời thương xót người lương thiện, Thế tử có thể sớm ngày khỏe lại.”
Nguyễn Giai Nhân là người phóng khoáng, cộng thêm những năm nay vào nam ra bắc, trên người không tránh khỏi nhiễm vài phần khí chất giang hồ, cười hi hi nắm tay của Tô Hạ Y, nhẹ nhàng nói: “Ta gọi Tô tỷ tỷ là tỷ tỷ, Tô tỷ tỷ gọi ta là Nguyễn tiểu thư, gọi ca ca là Thế tử, ta không chịu.”
Tô Hạ Y cười nói: “Ngươi muốn như nào?”
Mắt Nguyễn Giai Nhân khẽ đảo, ngoảnh đầu nhìn Nguyễn Vũ Phi: “Ca ca, ta có một kế, có thể để Tô tỷ tỷ ngày sau có thể thoải mái ra vào phủ Trấn Nam Vương, không biết ca ca, huynh có bằng lòng?”
Nguyễn Vũ Phi có hơi ngại ngùng, xấu hổ nói: “Xá muội từ nhỏ được chiều hư rồi, cách hành xử có hơi bộp chộp.

Vẫn mong Tô tiểu thư bao dung nhiều.”
Tô Hạ Y cười híp mắt nói: “Nguyễn tiểu thư nhìn yếu ớt, trên thực tế là nữ tử sảng khoái có chủ ý.


Hạ Y thích còn không kịp.”
“Chính là lời này.

Tỷ tỷ, chúng ta vừa gặp như đã quen từ lâu, không bằng kết bái thành tỷ muội kim lan.

Đợi ta về đến vương phủ, lại cầu xin mẫu thân, nhận tỷ tỷ làm nghĩa nữ.

Không biết tỷ tỷ thấy như nào?”
Sắc mặt của Nguyễn Vũ Phi thay đổi lớn, đanh giọng quát: “Giai Nhân, không được vô lễ! Tô tiểu thư là nhân trung long phượng, há để muội sắp xếp như vậy.”
Thấy dáng vẻ bức ép của Nguyễn Giai Nhân, Nguyễn Vũ Phi giải thích: “Tô tiểu thư chính là Quận Chúa Vinh Hoa được Thái hậu đích thân phong tặng, Thái tử phi tương lai.

Đâu phải là người mà phủ Trấn Nam Vương chúng ta có thể trèo cao với tới?”
- ---------------------------


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK