• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sắc mặt Nguyễn Vũ Phi phức tạp nhìn dáng vẻ lăng không mà đi của Tô Hạ Y, thấp giọng không dám tin nói: “Ta...!ta không ngờ tới, tính khí của nàng ấy vậy mà cương liệt như vậy!”
Nguyễn Giai Nhân cười lạnh châm chọc nói: “Ca ca được mệnh danh là hóa thân của Gia Cát Lượng, cũng không biết ngại mà nói mình có chuyện không ngờ được.

Ca ca nói lời này, mặt của huynh không đau à?”
“Ta chẳng qua chỉ là không ngờ tới, người mà người đó nhìn trúng, vậy mà là như thế...”
Nghĩ nửa ngày, Nguyễn Vũ Phi cũng không nghĩ được câu từ nào thích hợp để hình dung Tô Hạ Y, cuối cùng chỉ nhả ra hai chữ: “Thú vị!”
“Còn thú vị! Đợi muội ấy xảy ra chuyện rồi thì huynh sẽ biết cái gì gọi là thú vị rồi.


Với cả, huynh chính là không nể mặt của người đó, huynh cũng muốn nể tình muội ấy có thể áp chế độc tính trong cơ thể huynh, lượng thứ hơn một chút.”
Trung bá thấy hai huynh muội cãi nhau không dứt, vội nói: “Tiểu thư bớt giận, tốt xấu gì cũng phải quan tâm đến thân thể của thiếu gia.”
Nguyễn Giai Nhân nặng nề hừ lạnh một tiếng: “Trung bá, ngươi cứ chiều huynh ấy đi.

Dù sao có lúc ngươi khóc.

Tính khí của người đó ngươi cũng không phải là không biết.

Nếu như muội muội thật sự xảy ra chuyện bất trắc gì, đừng nói là một Thế tử Trấn Nam Vương cỏn con, cho dù diệt cả phủ Trấn Nam Vương, chỉ sợ cũng khó thể hóa giải nỗi hận trong lòng hắn!”
Trung bá tuy nói là bênh Nguyễn Vũ Phi, nhưng đợi sau khi Nguyễn Giai Nhân đi rồi, vẫn là không tránh khỏi nhìn hai chủ tớ ở trên bờ đã thành hai chấm đen: “Thế tử, chắc chắn để các nàng đi như vậy sao?”
Nguyễn Vũ Phi cười lạnh châm chọc nói: “Sao hả, Trung bá đây là lo lắng ta sẽ gây ra đại họa cho phủ Trấn Nam Vương sao?”
Trên mặt Trung bá có chút ngại ngùng: “Nô tài không dám có suy nghĩ như này.”
“Người có thân phận như hắn đó, biết tình trường là như nào? Chẳng qua là thấy hiện nay còn có chút chỗ dùng, phí thêm chút tâm tư.

Hắn về sau có được thì cũng dễ dàng vứt bỏ.

Người đó, trước nay đều không phải là người vướng bận nhi nữ tình trường.”
Trung bá gật đầu dứt khoát cười nói: “Phải, vẫn là Thế tử nói đúng.


Là nô tài không nhìn xa.”
Nguyễn Vũ Phi không lên tiếng, chỉ là, không biết tại sao, nghĩ đến nàng tương lai sẽ bị người đó vứt bỏ thì trong lòng của Nguyễn Vũ Phi có hơi không thoải mái.

Đậu Đỏ sau khi đem Tô Hạ Y tới bờ, khí tức có hơi không ổn.

Tô Hạ Y vô cùng quan tâm nói: “Đậu Đỏ, ngươi như thế nào rồi?”
Sắc mặt của Đậu Đỏ trắng bệch, xấu hổ thấp giọng nói: “Từ khi đến điền trang thì lơ là tu luyện.

Khiến tiểu thư mất mặt rồi.”
“Ngốc không hả, nơi này chỉ có hai chủ tớ chúng ta, cũng không có ai cười nhạo ngươi.”
Đậu Đỏ chung quy là người mà Lâm Thị đích thân dạy dỗ, rất nhanh đã ổn định lại, tò mò nhìn chiếc thuyền dần dần đi xa của phủ Trấn Nam Vương: “Tiểu thư là phát hiện cái gì không ổn sao?”
“Sao lại nói như vậy?”
“Tiểu thư là thật lòng thích Nguyễn tiểu thư.

Theo tính cách của tiểu thư, cho dù là Thế tử Trấn Nam Vương nói cái gì, cũng sẽ không khiến tiểu thư tức giận như vậy, rất rõ ràng, chính là tiểu thư đã phát hiện sơ hở khác.”
Tô Hạ Y bất lực cười nói: “Lúc đầu mẫu thân chỉ nói ngươi có thiên phú võ học, bảo ta giữ ở bên cạnh, làm hộ vệ.


Ta hôm nay phát hiện ra trí thông minh của ngươi được đấy, tương lai còn có thể làm mưu sĩ?”
Thông qua sự chung đụng trong khoảng thời gian này, Đậu Đỏ và Tô Hạ Y đã trở nên tùy ý không ít, vô thức nói: “Bất luận là võ sĩ hay mưu sĩ, cuối cùng đều là người của tiểu thư.

Tiểu thư muốn sau này cho ta làm cái gì, Đậu Đỏ nhảy vào dầu sôi lửa bỏng...”
“Được rồi, không có ai muốn ngươi nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cả.

Đậu Đỏ, ngươi nhớ kỹ, tương lai, trong bất cứ tình cảnh nào, đặt tính mạng của mình lên hàng đầu.

Hiểu chứ?” Đậu Đỏ của kiếp trước, chết đi đã khiến Tô Hạ Y vô cùng đau lòng.

Kiếp này, Tô Hạ Y nhất định phải dạy Đậu Đỏ, đầu tiên phải bảo vệ tính mạng của mình!
- ---------------------------


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK