• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nguyễn Giai Nhân chỉ cảm thấy mình bị dội cho gáo nước lạnh từ trên xuống, lạnh lòng từ đầu xuống chân.

Sắc mặt của Tô Hạ Y bỗng tối sầm đi, nhàn nhạt nói: “Vừa rồi thấy Thế tử là một người thấu triệt, Hạ Y mới có ý kết giao.

Hiện nay nhìn lại, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tầm thường không được thơm tho mà thôi.

Thế tử cho Hạ Y đi nhờ một đoạn, Hạ Y kìm hãm nỗi đau khi độc tính xâm nhập cho Thế tử, cũng coi như là hai bên hòa nhau rồi.”
Tô Hạ Y nói xong, xoay người đi tới mũi thuyền, cơ thể mảnh mai đón làn gió lớn, tự nhiên sinh ra vài phần phong tư ngạo kiệt.


Nguyễn Giai Nhân vừa khẩn trương vừa tức tối: “Ca ca, huynh đây là làm cái gì? Giai Nhân và tỷ tỷ vừa gặp đã như quen biết từ lâu, hoàn toàn dựa vào duyên phận và sự ăn ý với tỷ tỷ, đâu có nhìn trúng gia thế bối cảnh của đối phương chứ.

Ca ca bình thường dạy bảo Giai Nhân, nói nhìn người nhìn sự việc, đều phải nhìn đến bản chất, đừng chỉ nhìn bề ngoài.

Ca ca huynh từ khi nào cũng trở nên tầm thường như vậy.”
Nguyễn Vũ Phi ho dữ dội, Trung bá đau lòng vỗ vỗ lưng của Nguyễn Vũ Phi, khẩn trương nói: “Tiểu thư, thiếu gia làm như thế, tự nhiên có đạo lý của thiếu gia.

Tiểu thư biết thiếu gia thân thể không tốt, còn muốn chọc thiếu gia tức giận như vậy.

Việc gì phải khổ thế!”
Nguyễn Giai Nhân tự thấy lỡ lời, trong lòng lại có một sự bực bội, thật sự rất khó chịu.

Thấy Trung bá đẩy Nguyễn Vũ Phi đi vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi, nước mắt mới tí tách rơi xuống.

Không biết qua bao lâu, một chiếc khăn tay tỏa ra mùi thuốc đưa tới.

Nguyễn Giai Nhân kinh ngạc ngẩng đầu thì nhìn thấy đôi mắt ẩn chứa ý cười của Tô Hạ Y, ngạc nhiên nói: “Tỷ tỷ không trách ta sao?”

Tô Hạ Y khẽ cười nói: “Ta nếu vì lý do đến từ huynh trưởng của muội mà trách muội, vậy có gì khác biệt với huynh trưởng của muội chứ?”
Nguyễn Giai Nhân lau nước mắt: “Vậy tỷ tỷ, có còn xem ta là bằng hữu không?”
“Ta cho rằng, chúng ta vừa rồi chính là bằng hữu rồi.”
Nguyễn Giai Nhân cười trong nước mắt, kéo lấy Tô Hạ Y mà cười nói: “Giai Nhân năm nay vừa tròn 13, không biết tỷ tỷ bao nhiêu tuổi?”
Tô Hạ Y mím môi cười nói: “Xem ra một tiếng tỷ tỷ này, Hạ Y 12 tuổi, thật sự là không làm được rồi.”
Nguyễn Giai Nhân ngạc nhiên cười nói: “Ta còn tưởng là tỷ tỷ, thì ra lại là muội muội.

Chào Tô muội muội.”
Tô Hạ Y vốn là con cháu nhà tướng, tự nhiên có vài phần hào sảng, nhún gối hành lễ: “Nhờ phúc của Nguyễn tỷ tỷ.”
Nguyễn Giai Nhân nhìn dáng vẻ đơn bạc của Tô Hạ Y, nhấc tay rút một cây trâm vàng không xoàng xĩnh xuống, cài lên tóc của Tô Hạ Y, tấm tắc một trận: “Muội muội nếu đã 12 tuổi, sao không có châm cài được chứ.

Cây trâm cài này, ta từ lúc 6 tuổi cùng ca ca lịch lãm giang hồ đã cài trên đầu rồi.

Hôm nay tặng cho muội muội, thời khắc mấu chốt, có hơi hữu dụng.”
Tô Hạ Y cũng không từ chối, sảng khoái nhận lấy, cười nói: “Hạ Y nhiều năm ở ẩn nơi dân dã, duy chỉ có một chút thành tựu y thuật.

Hạ Y thấy tính cách của tỷ tỷ thoải mái, thân thể lại yếu ớt, biết tỷ tỷ có chút bệnh không tiện.”

Mắt của Nguyễn Giai Nhân lập tức sững ra: “Muội muội không cần bắt mạch, chỉ cần nhìn thì có thể đoán trúng bệnh, như này xem ra, bệnh này của ta bị từ trong bào thai, cũng...!thuyên giảm một ít.”
Nguyễn Giai Nhân biết tính cách ổn trọng của Tô Hạ Y, biết nàng sẽ không nói quá thẳng, bèn cũng học theo nàng, dịu giọng nói.

“Bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt của tỷ tỷ ngược lại là trong vạn người không có được một, chỉ là ủy khuất tỷ tỷ nương theo Hạ Y như vậy rồi.”
“Chúng ta đã là tỷ muội, tỷ tỷ thật ra không cần khách khí như vậy.

Chỉ là, chứng bệnh này của tỷ tỷ, để đã lâu, nếu muốn trị hết, cũng không phải là chuyện một chốc một lát được.”
Trên mặt Nguyễn Giai Nhân lộ ra vài phần vui vẻ, nắm tay của Tô Hạ Y, dịu dàng nói: “Vậy thì đa tạ muội muội rồi.

Về sau, hai chúng ta đều ở kinh thành.

Tỷ tỷ tự nhiên sẽ thường xuyên gửi thiếp mời muội.”
- ---------------------------


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK