• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày 7 tháng Một năm 2015, tại Paris, Pháp, ba tên khủng bố được vũ trang cầm súng tiểu liên tấn công trụ sở tạp chí châm biếm Tuần san Charlie Hebdo khiến hai cảnh sát và mười phóng viên tử vong.

Theo lời những người chứng kiến, một trong hai tên khủng bố trong lúc nã đạn không ngừng đã hô lớn "Allahu Akbar" (Thánh Allah Vĩ đại trong tiếng Arập).

Sự kiện này gây chấn động toàn bộ Châu Âu, trở thành đề tài nóng trên mọi mặt trận truyền thông xã hội quốc tế. Tất cả đều lên án hành vi dã man này, không ít nhà báo còn nghi ngờ công tác đảm bảo an ninh và tình báo của Paris.

Ba gã đàn ông được vũ trang đầy đủ, trong tay khẩu AK47, làm sao loại vũ khí này có thể tuồn được vào Paris?

Một nhân viên làm việc ở Tuần san Charlie Hebdo miêu tả lại cơn ác mộng ấy như thế này: "Bọn chúng cầm vũ khí giết người nghênh ngang đi vào trụ sở giữa ban ngày như lẽ đương nhiên."

Sự kiện khủng bố ở trụ sở toà soạn Tuần san Charlie Hebdo khiến cơ quan an ninh và tình báo Paris rơi vào khủng hoảng mất tín nhiệm trầm trọng.

11 giờ sáng ngày 1 tháng Hai năm 2015, ở quận 11 Paris, bốn thành viên đội phản ứng nhanh đi ra từ một căn hộ cao cấp cùng một du học sinh người Monaco. Năm phút sau, cảnh sát Pháp ập vào căn phòng đó, tìm kiếm và điều tra những dấu hiệu khả nghi.

Cũng lúc này, bốn gã đàn ông khoảng 30 tuổi cầm hộ chiếu Bỉ thuận lợi vượt qua đội ngũ kiểm tra an ninh ở sân bay quốc tế Paris. Cách Paris 1,500km về phía Marseilles, trên biển, một chiếc thuyền chở đường cát đang chuẩn bị cập cảng Marseilles.

Bốn tiếng sau, cánh cửa kim loại màu bạc ở cục tình báo Paris liên tục phát ra những tiếng đóng không mấy nhẹ nhàng. Hiển nhiên rằng sau ba lần thẩm vấn, kể cả những nhân viên tình báo sành sỏi nhất cũng không lôi ra được manh mối gì từ miệng tên du học sinh Monaco.

Tên du học sinh Monaco này tên là Benoit, đã sinh sống ở Pháp từ lâu, cha của hắn là một thương nhân có tiếng. Bạn học đánh giá hắn rất tích cực, tựa như ánh nắng mặt trời, rất thích giúp đỡ mọi người.

Xuyên qua lớp kính trong suốt của cửa số phòng thẩm vấn, tên Benoit trẻ tuổi đó có một khuôn mặt ngây thơ, không hiểu sự đời, mặc chiếc áo xám khoác ngoài, phía dưới lộ ra một góc áo ngủ. Căn cứ vào lời bốn thành viên đội đột kích, lúc họ mở cửa phòng ngủ, Benoit còn đang say giấc trên giường.

Họ đã điều tra kĩ về các mối quan hệ của Benoit, cả tình hình kinh tế của gia đình hắn cũng như thói quen sinh hoạt, đều không liên kết được hắn với chân dung một tên liên lạc cho tổ chức khủng bố.



Kết quả lục soát ngôi nhà, số liệu trên máy tính, điện thoại và tài khoản ngân hàng của Benoit, đến cả những thông tin cá nhân nhất của hắn cũng không tra ra được dấu hiệu nào liên quan đến tội phạm nguy hiểm. Họ quan sát cách trang trí nhà, thái độ của Benoit khi thẩm vấn cũng không tìm ra được điểm khác thường.

Tên du học sinh người Monaco này thoạt nhìn không khác những người bạn đồng trang lứa, cũng thích chơi games, cuối tuần hẹn hò bạn gái.

Qua ba lần thẩm vấn Benoit không có kết quả, nhân viên cơ quan tình báo không nhịn được hoài nghi mức độ tin cậy của tin tình báo họ nhận sáng nay.

Sáng nay, tổng bộ của cục tình báo nhận tin rằng một nhóm phần tử khủng bố sẽ phát động đột kích nhắm vào bảo tàng Louvre.

Theo nguồn tin này, đây là một trận tập kích được chuẩn bị kĩ lưỡng, với mục đích làm trung tâm Paris, tất cả do một du học sinh người Monaco tên là Benoit điều phối.

Thời gian tập kích chính là mười giờ sáng thứ hai. Nếu đó là sự thật, tính từ lúc này chỉ còn 8 tiếng nữa thôi.

Điều làm nhân viên tình báo đau đầu nhất chính là bố của Benoit đang trên đường đến đây. Qua điện thoại, ông ta đang cực kì phẫn nộ, liên tục nhấn mạnh sẽ thuê đoàn luật sư mạnh nhất đến giải quyết chuyện này. Ông ta còn doạ sẽ gọi cho vài người bạn là quan chức cấp cao ở Paris.

Người thẩm vấn Benoit lần thứ ba chính là tổ trưởng tổ tình báo Bernard. Chính anh là người nhận được tin tình báo sáng nay. Sau khi thẩm vấn thất bại, Bernard đã gọi một cuộc điện thoại.

Khoảng 6 giờ, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác màu xám đậm tiến vào từ lối thoát hiểm. Hai phần ba khuôn mặt anh bị chiếc mũ áo che khuất, hơn nữa anh luôn cúi đầu khiến người ta không nhìn rõ diện mạo. Ấn tượng duy nhất của mọi người là: cao lớn đĩnh đạc, người đẹp như móc treo quần áo.

Khi người đàn ông trẻ bước vào, anh nói nhỏ vào tai Bernard điều gì đó. Lúc ấy trong phòng thẩm vấn có năm nhân viên. Có lẽ là do yêu cầu của người đàn ông trẻ, tất cả đều ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn một nhân viên giải mật mã giỏi nhất.

Người đàn ông lấy ra một chiếc điều khiển PS4, và một chiếc iPad từ chỗ đồ tịch thu trong nhà Benoit. Một lúc sau, anh cùng với nhân viên giải mật mã mở chiếc cửa kim loại màu xám.

Bernard đi vào phòng điều khiển, anh đứng đó cùng với các chuyên gia khác nhìn chằm chằm cảnh tượng diễn ra phòng thẩm vấn thông qua cửa sổ gương một chiều.

Ba lăm phút sau, chiếc cửa xám bạc một lần nữa được mở ra. Người bước ra đầu tiên chính là nhân viên giải mật mã. Khi cánh cửa khép lại, người nhân viên thở ra một hơi dài, khuôn mặt như trút được gánh nặng và sợ hãi. Hiển nhiên là lần phỏng vấn thứ tư đã có kết quả tốt.

Anh ta sau đó đi vào phòng điều khiển, cùng hội bàn với mọi người về ba lăm phút căng thẳng vừa rồi. Chờ người nhân viên này báo cáo xong, cấp trên cấp dưới trong phòng đó đều thấy sợ hãi không nói được gì. Lúc này mọi người đều ngộ ra tin tình báo họ nhận được đến từ ai.

Một vị chuyên gia tóc bạc, trên tay có một vết bỏng nhỏ lấy kính mắt xuống, lau lau một lát rồi một lần nữa đeo lên. Ông đi đến trước cửa sổ một chiều, dí cả mắt nhìn qua đó. Cuối cùng, người nhân viên dịch mật mã ở bên tai ông thấp giọng nói: "Nghi phạm yêu cầu được nói riêng với anh Lệ, anh Lệ đã đáp ứng rồi ạ."

Khuôn mặt của Benoit qua một lớp cửa sổ kính trở nên trắng bệch, không còn vẻ nhàn hạ thoải mái như lúc trước. Đôi tay của hắn chống trên mặt bàn, đôi mắt hững hờ lúc trước giờ khắc này bị sự phẫn nộ làm cho lồi ra như mắt cá vàng. Nhìn miệng hắn lúc đóng lúc mở là có thể đoán được hắn đang thẹn quá hoá giận.

Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác xám trông thoải mái hơn nhiều. Anh ôm lấy cánh tay, biểu cảm 'tôi có rất nhiều thời gian, ngồi đây với cậu chỉ tương đương chút thời gian đi tắm nắng thôi'.

Xuất phát từ tò mò, vị chuyên gia này đọc khẩu hình miệng từ cuộc đối thoại của hai người.

Benoit nói: "Từ tài liệu của tao trong tay, mày có thể thấy mấy tên mắt xanh mũi lõ còn đang ngây ngốc với chỗ hồ sơ với danh sách những kẻ cần quan sát. Nói không chừng một tuần sau, chính những vị chính trị gia đó lại thấy mất vui, chúng mày lại phải chạy đến một quốc gia nào đó liệt kê thêm vài danh sách khủng bố rồi tạo uy hiếp."

"Rồi sau đó thì sao, mấy kẻ đó sẽ yêu cầu chúng mày phải tạo chiến tích. Chính chúng mày sẽ biến thành con cờ, hoặc thí mạng cho những mưu đồ của mấy tên chính trị gia nhàn rỗi."



Người đàn ông trẻ: "...."

Benoit tiếp tục: "Bọn họ đều nói Artenza Part là một người thông minh quyết đoán hơn người. Tao thật không nghĩ tới mày vì cái gì mà nhảy vào vũng nước đục này. Tao có thể chắc chắn rằng, nếu chúng mày cứ tiếp tục thích xen chân vô chuyện của người khác thì sẽ sớm có ngày chúng mày thành mứt trái cây, bùm, tan tành trên không trung."

Người đàn ông trẻ: "Mười phút sau, sẽ có xe đón tôi ở đây, từ chỗ này đến chỗ có thể dừng xe sẽ mất khoảng tám phút hai mươi giây. Cậu còn hơn một phút để nói đấy."

Benoit: "Để tao đoán xem nào, mày muốn ở đây để tẩy trắng thân phận? Không cần nói tao cũng biết, mày áy náy nếu những sinh mệnh vô tội đó bị chết oan mà giúp đỡ bọn này đúng không? Nếu nói vậy thì mày đã làm lũ trẻ thất vọng rồi. Artenza Part trong mắt chúng nó là Lucifer hahahaha."

Người đàn ông trẻ ngẩng đầu, hai tay anh chống lên bàn, người vươn gần tới chỗ Benoit.

Từ vị trí này, vị chuyên gia có thể thấy tuổi của hai người trong phòng thẩm vấn không chênh lệch mấy. Trong mắt ông, tên Benoit giống như một tên học sinh ngỗ ngược, không phục lời nói của thầy giáo, dù thế nào cũng cố giễu võ giương oai nhưng vẫn không che đi được sự tự ti.

Người đàn ông trẻ: "Cậu tò mò như vậy? Đúng, chuyện này vốn chẳng liên quan đến tôi, tôi cũng không có rảnh rang như vậy. Nhưng tôi nghĩ gần đây vận khí chúng ta đều không tốt. Cậu thật xui xẻo khi chọn địa điểm tập kích ở bảo tàng Louvre, không may là..."

Nói tới đây người đàn ông trẻ tuổi dừng một chút, đầu anh quay về bức tường hướng Tây Nam, chiếc mũ xám khẽ hé ra một chút.

Khuôn mặt người đàn ông vừa đủ hiện ra. Đó là một khuôn mặt mà người ta đã gặp sẽ không bao giờ quên, ngũ quan anh tuấn, ánh mắt lạnh lẽo. Nếu trước mặt là một thế giới trắng thì ánh mắt ấy có thể như dùi khắc băng.

Khuôn mặt người đàn ông nhìn về hướng Tây Nam.

Bức tường phía Tây Nam của phòng chính là căn phòng giám sát đằng sau cửa sổ kính. Người ở trong phòng giám sát có thể nhìn thấy mọi chuyện trong phòng thẩm vấn, chưa kể tấm kính còn được trang bị công nghệ cao cấp nhất, những biểu cảm nhỏ nhất của nghi phạm đều bị ghi lại.

Ánh mắt người đàn ông trẻ như xuyên qua tấm kính, vị chuyên gia đang đọc khẩu hình không bất giác cúi đầu, sờ sờ mũi.

Như thể anh cảm nhận được điều đó, miệng anh cười cười, còn những người trong tổ quan sát thì cầu nguyện trong lòng: Nhất định không được để bạn gái mình nhìn thấy người đàn ông này.

Người đàn ông kia khi yên lặng thì như núi tuyết Chomolungma (1), khi cười rộ lên thì giống như nước biển Aegean lấp lánh. Hiện giờ, vị chuyên gia có thể hiểu được từ Lucifer trong miệng Benoit.

Lucifer, chính là vị thần, là thiên sứ tượng trung cho cái thiện, đẹp đẽ, cao cả. Là một phần của tổ hợp thiện ác với Satan. Sau một lát, môi vị chuyên gia mím lại.

Người đàn ông trẻ đứng thẳng dậy, nói: "Thật là không may, có một người tôi rất tôn trọng có phòng làm việc gần bảo tàng Lourve. Tôi rất lo lắng liệu 100kg thuốc nổ có làm vỡ cửa kính phòng làm việc của ông ấy không. Nên tôi cũng thấy mình xui xẻo, tự dưng vì âm mưu của các người mà mất công tới đây."

"Còn có, nếu cậu may mắn có thể liên lạc được với đồng bọn, nói hộ tôi rằng, các người đã hơn hai mươi tuổi rồi, chơi cho ra người lớn, đừng hành xử như lũ hai tuổi."

**

Màn đêm buông xuống, chiếc xe màu đen không tiếng động dừng trước một chiếc cửa bí mật khác của cơ quan tình báo, theo đó là một đoàn luật sư cùng vị thương nhân người Monaco nổi giận đùng đùng xuất hiện trong cơ quan tình báo. Đứa con trai bảo bối của ông ta đang bị bắt với tội danh liên quan đến khủng bố.

Mấy nhân viên ở cơ quan tình báo còn khuyên ông ta rằng: Hoặc là sinh thêm đứa nữa, hoặc là hãy sửa di chúc đi. Vị thương nhân buôn vàng bạc châu báu rời đi với khuôn mặt mờ mịt, không thể tưởng tượng thằng con mình tự hào lại có thể làm ra những chuyện đáng sợ như vậy.



**

Phòng quan sát chỉ còn lại Bernard và vị chuyên gia. Trầm mặc một lát, anh ta quan sát người đang ngồi trong căn phòng này, người có văn phòng ngay gần bảo tàng Louvre.

"Nếu tôi đoán không sai, tôi tin ông Brown đã đoán ra được thân phận 'anh Lệ' trong lời cấp dưới của tôi rồi chứ?"

Vị chuyên gia lại tháo kính xuống, xoa xoa lông mày, mắt ông nhìn lên vết thương do bỏng trên tay trái.

Hồi lâu sau mới có tiếng nói: "Tôi vẫn còn nhớ cậu ấy, con trai ông chủ cửa tiệm kim khí. Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ cảnh cậu ấy đọc sách y khoa ở vườn hoa sau nhà. Lúc đó, tôi luôn nghĩ cậu ấy sẽ trở thành một người ưu tú xuất sắc."

Sau tiếng thở dài, khuôn mặt ông ảm đạm: "Cậu ấy là người trong lòng của Laura." Khuôn mặt người đàn ông Pháp hơn năm mươi tuổi đầy vẻ đau thương.

Bernard có biết một chút chuyện trước đây của nhà cựu đại sứ này, nhưng trước mắt anh còn việc quan trọng hơn. Anh hơi căng da đầu: "Ông Brown, có thể nhờ ông gọi một cuộc điện thoại hay không?"

- -

Chú thích:

(1): Đỉnh Chomolungma thuộc dãy Himalayas, là đỉnh núi cao thứ ba trên thế giới.



(2) Biển Aegean nhìn từ đảo Santorini, Hy Lạp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK