Đầu xuân năm 2015, phương Tây lần đầu đối mặt với khủng hoảng nghiêm trọng chưa từng thấy kể từ sau Chiến tranh Thế giới thứ 2 đến từ nước Syria, Iraq và một số nước đang bạo loạn, chiến tranh. Những người dân ở những quốc gia đó tìm cách xin tị nạn lập tức trở thành trung tâm khai thác tin tức của giới truyền thông châu Âu.
Không đến vài tiếng, con thuyền cứu hộ khắc số 1942 kia được xác thực thuộc sở hữu của một tổ chức cùng tên. Vào thời điểm đa số các quốc gia phương Tây khoanh tay đứng nhìn, tổ chức 1942 đã bắt tay với một số tổ chức địa phương giúp đỡ nhóm người tị nạn.
Những người tị nạn đã tìm mọi cách, trở nên táng gia bại sản, bất chấp cả tính mạng để chạy trốn khỏi quê hương mình. Những người không có đồ ăn, chỗ ở được các tổ chức phi chính phủ dựng lều trại ở cạnh biên giới, dùng nhà kho và sân vận động bỏ hoang để tiếp nhận và hỗ trợ những người biệt xứ.
Tin tức này khi được truyền thông ở Séc* đưa tin, một nhóm dân chúng Séc bắt đầu chuyển hướng sự ủng hộ từ chính phủ Séc sang tổ chức 1942. Họ tin rằng những người tốt bụng như vậy sẽ không bao giờ là mối đe doạ sự an toàn của quốc gia. Dân chúng Séc liên tục dùng biểu ngữ, hashtag với dòng chữ: "Họ không phải mối uy hiếp!"
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, những người tham gia vào kiến nghị tăng thuế với tổ chức 1942 liền ngậm miệng, không bàn thêm về đề tài này nữa. Bọn họ hiểu rõ hơn ai hết, nếu trụ sở 1942 chuyển ra khỏi Séc thì đất nước này mỗi năm sẽ mất đi một khoản thuế không nhỏ. Hơn nữa, khoản thuế này rất có khả năng sẽ rơi vào chính phủ Slovakia mà họ luôn coi thường.
Trong khi những buổi họp về kiến nghị tăng thuế 1942 ở Séc tậm tịt mấy ngày nay, hoạt động hữu nghị giữa Lệ Liệt Nông và Slovakia diễn ra rất tốt đẹp. Có nhân viên tại bãi trượt tuyết đã dùng điện thoại chụp trộm Lệ Liệt Nông trượt tuyết với thủ tướng Slovakia từ xa. Trong bức ảnh, giữa một thế giới trắng xoá màu tuyết có ba chấm nhỏ. Bóng dáng màu xanh nước biển là thủ tướng Slovakia, màu đen là nhà lãnh đạo của tổ chức 1942, còn bóng dáng màu đỏ thì không rõ thân phận. Nhưng từ dáng người nhỏ nhắn, mảnh mai cùng với màu sắc của bộ đồ trượt tuyết, người ta có thể khẳng định đó là một người phụ nữ.
Rất nhanh, người nhân viên chụp trộm ảnh đăng lên mạng đã bị đuổi việc. Điều này càng làm người ta thêm chắc chắn cho phỏng đoán "Đó là một người phụ nữ trẻ".
Từ miệng người nhân viên vừa bị đuổi việc kia, người phụ nữ này rất xinh đẹp, không chỉ xinh không thôi, cô nàng còn gọi thủ tướng là 'chú', nên mọi người lại kết luận thêm là cô nàng vừa có tiền vừa có quyền.
Ấy vậy mà anh này lại không nhìn rõ diện mạo của người lãnh đạo tổ chức 1942. Thế nhưng anh ta vô cùng kiên định nói: Đó là một người rất kiên nhẫn và rất lịch thiệp.
Trong suốt ba tiếng ở bãi trượt tuyết, nhà lãnh đạo 1942 đều dành thời gian dạy người phụ nữ trẻ cách trượt tuyết, cứ như thể người phụ nữ xinh đẹp ấy chẳng có một chút tế bào vận động nào cả.
Cả một buổi chiều, Liên Kiều nhiều lần rưng rưng nước mắt nhìn màn hình máy tính. Cô nhìn đến dòng chữ người nhân viên kia nói Lệ Liệt Nông dùng ba tiếng đồng hồ dạy cô gái kia trượt tuyết, cô vô thức sờ di động bên cạnh. Nhưng giây tiếp theo, cô lại đặt nó xuống.
Đôi mắt cô tiếp tục chăm chú nhìn màn hình máy tính, trong lòng thầm nhắc bản thân: Tất cả mọi chuyện diễn ra ở bãi trượt tuyết nhất định đều là chủ ý của bộ phận chiến lược của 1942.
Sau lưng Lệ Liệt Nông có một nhóm như vậy, những người này phụ trách vạch ra chiến lược cùng với những nước cờ chính trị đầy mưu lược nhằm tối đa hoá lợi ích các thương vụ hợp tác trong thời gian ngắn nhất. Hôm nay có thể làm ăn với chính phủ này, ngày mai lập tức tìm cách móc hầu bao chính phủ khác.
Bình luận mới vẫn được đẩy lên liên tục, cô liếc qua một dòng, người nhân viên đó miêu tả người phụ nữ kia có một khuôn mặt bầu bĩnh tựa như trẻ con, Liên Kiều liền tắt máy tính. Khuôn mặt bầu bĩnh giống trẻ con khiến cô vô thức liên tưởng đến khuôn mặt Hứa Qua.
Ngồi ngây ngốc trước máy tính một lúc, sau đó Liên Kiều đi đến trước gương, nghiền ngẫm hình ảnh phản chiếu của mình.
Rõ ràng cô và Hứa Qua có một khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng cô rất ít khi nghe người ta nói khuôn mặt cô giống một đứa nhỏ. Đa số mọi người sẽ dùng những từ kiểu như 'xinh đẹp', 'độc lập', 'quyết đoán' để miêu tả người thừa kế của ông Liên Hách.
"Cô cười nhiều một chút, như vậy cô sẽ có vẻ ngây thơ, vô tội như một đứa nhỏ trong mắt người ta", Hứa Qua từng nói với cô như vậy. Nói xong, cô ấy còn lập tức biểu diễn nụ cười đặc trưng của Hứa Qua.
Đầu tiên chính là đôi mắt hạnh nheo lại thành hình trăng non, sau đó là khoé miệng kéo lên. Trên thế giới này, nếu có từ nào miêu tả cấp độ ngọt ngào cao nhất thì từ đó sẽ dành cho nụ cười của Hứa Qua. Khi Hứa Qua dạy Liên Kiều cách cười, cô ấy vẫn là em gái của Lệ Liệt Nông.
Lúc ấy là tháng mấy nhỉ, hôm đó Hứa Qua mặc quần áo màu gì? Màu trắng? Hay màu vàng?
Ánh mắt cô vô thức nhìn bóng dáng phản chiếu trong gương, cuối cùng cô nhập tâm nhìn vào khuôn mặt ngọt ngào phản chiếu từ mặt hồ không gợn sóng phía dưới, nụ cười toả sáng đó thật quen thuộc, cô thất thần nhìn nó.
Mồ hôi nhỏ giọt hai bên thái dương.
Tỉnh lại đi Liên Kiều, đó đâu phải mặt hồ, là mặt gương mà. Mà khuôn mặt vui vẻ với nụ cười xinh đẹp trong gương kia rõ ràng là cô.
Cô cầm lấy thỏi son, mạnh tay bôi lên gương hết lần này đến lần khác, cho đến khi màu đỏ phủ một lớp dày lên bề mặt, khuôn mặt ngọt ngào ngây thơ kia hoàn toàn bị che mất.
Điều khiến Liên Kiều sởn tóc gáy chính là cô đã không ít lần nhìn thấy khuôn mặt ấy trong gương.
Hứa Qua! Cô đúng là âm hồn không tan!
Màn đêm buông xuống, Liên Kiều lại phủ lên mặt mình một lớp kem nền nữa. Cô cứ trang điểm cho đến khi mình giống những người phụ nữ quyến rũ ở câu lạc bộ.
Ngón tay cô lướt qua hàng phấn mắt: Hồng? Xanh? Tím?
Cuối cùng ngón tay cô dừng trên nắp phấn màu vàng, chính là nó.
Màu vàng này mới phù hợp với màu vàng của chiếc Lamborghini, như thế mới đúng với cách người khác nghĩ về cô: nhà giàu mới nổi. Khi Liên Kiều chọn màu vàng làm điểm nhấn tức là cô đang muốn biểu đạt cảm xúc: Tôi đang rất mất hứng!
Cô mở cửa phòng ngủ, đưa chiếc túi cho người phục vụ, nhấc chân xỏ vào đôi giày cao 10 phân, liếc nhìn Vivian đang đi tới chỗ mình. Sâu trong lòng Liên Kiều có một sự mong đợi nho nhỏ: Mau ngăn tôi lại đi, giống như những hôm trước ấy.
Mấy hôm nay Liên Kiều chán nản, buồn bực muốn chết vì Lệ Liệt Nông trước khi đi đã nói: "Mấy ngày nay em phải ở nhà."
Nghĩ đến chuyện dạo này chính phủ Séc liên tục tìm Lệ Liệt Nông gây khó dễ, cô đều ngoan ngoãn ở trong nhà. Nhưng lúc này, phiền toái của Lệ Liệt Nông đã được giải quyết rồi. Hơn nữa tin tức chính phủ Séc cử đại diện đi gặp Lệ Liệt Nông, bày tỏ kiến nghị đó chỉ xuất phát từ một bộ phận người thiển cận. Thậm chí, họ còn gợi ý đầu mục giảm thuế trong một số lĩnh vực.
Xem ra các hoạt động hữu nghị giữa 1942 và Slovakia trong khoảng thời gian này đã phát huy tác dụng. Lệ Liệt Nông không chỉ hiểu sâu sắc tâm lý của những người này, anh còn rất biết lợi dụng thời cơ để làm cho mọi thứ trở nên hợp lý.
Theo tin tức từ Kim Nguyên, Liên Kiều biết Lệ Liệt Nông đã rời khỏi Slovakia, hiện tại anh đang ở Los Angeles. À thêm một chú thích nhỏ, người phụ nữ mặc bộ đồ trượt tuyết đỏ hiện đang du học ở Los Angeles.
Lần đi nước ngoài này thật hiếm thấy khi anh sử dụng máy bay tư nhân. Nhà lãnh đạo thứ ba của 1942 tuy tiết kiệm nhưng dịp này lại phô trương bay chuyên cơ riêng. Liên Kiều đoán nhất định là do thủ tướng Slovakia muốn làm khách trên máy bay của Lệ Liệt Nông.
Đây cũng là lý do Liên Kiều chọn chiếc túi màu vàng cùng chiếc xe màu vàng nhức mắt. Dù ngoài mặt, cô chẳng tránh né Vivian đang từng bước lại gần, nhưng trong lòng thì thầm kêu gào người phụ nữ Đan Mạch này hãy nói và làm gì đó để ngăn cô lại đi. Sau đó, cô có thể lấy cớ phi chiếc túi màu vàng từ tay người phục vụ bên cạnh vào người bà ấy, tức giận gào thét: "Tôi chịu đựng quá đủ rồi!"
Nếu dùng trí tưởng tượng để hình dung mối quan hệ giữa Lệ Liệt Nông và người quản gia Đan Mạch thì hình ảnh sau đây hoàn toàn chính xác: Nếu Lệ Liệt Nông là Batman thì Vivian chính là người quản gia siêu cấp toàn năng, có thể đứng ra giải quyết mọi chuyện hàng ngày cho anh. Nếu ai cố tình gây rối với người quản gia Đan Mạch chính là không để mặt mũi cho Lệ Liệt Nông.
Nhưng không, Vivian chỉ nói với Liên Kiều: "Thưa phu nhân, xe đã chuẩn bị xong!"
Nhìn qua cửa sổ kính sát đất, Liên Kiều nhìn thấy chiếc xe Lamborghini màu vàng đỗ ngay trước cửa. Sau chiếc xe Lamborghini chói mắt ấy là một chiếc xe hơi màu đen.
Chiếc xe hơi màu đen nhìn vô cùng bình thường kia thật ra là một chiếc xe chống đạn. Mục đích của Lệ Liệt Nông rất rõ ràng, nếu có chuyện gì phát sinh, cô sẽ được chuyển vào trong chiếc xe màu đen đó tránh nạn. Đang đứng hai bên chiếc xe là Cao Vân Song và Trần Đan Ni.
Đột nhiên, Liên Kiều cảm thấy thật mất mặt, mất mặt khi nghĩ đến mình đến nơi náo nhiệt kia chỉ để làm một ly rượu.
Người quản lý phụ trách việc ăn nhậu chơi bời của Liên Kiều đã gợi ý cô một nhà hàng kiêm câu lạc bộ kiểu nông thôn Chicago. Không gian bên trong câu lạc bộ này đúng y hệt như người quản lý kia miêu tả: "Ở đó có những poster phim kinh điển, có bia ngon cùng những người trẻ tuổi nhiệt tình kết giao bạn mới."
Liên Kiều ngồi xuống quầy bar chưa được mười phút đã có ba, bốn người đàn ông đến gần. Nhưng những người đó còn chưa kịp xích lại gần hơn thì đã bị Cao Vân Song chặn lại.
Cao Vân Song không chỉ chặn những người đàn ông tiếp cận cô, mà còn to gan bắt người phục vụ đổi ca bia to thành một ly bia bé như chén uống rượu.
Nghĩ lại câu Cao Vân Song dùng để ngăn những người đàn ông kia lại: "Vị phu nhân này đang chờ chồng cô ấy đến", Liên Kiều cực kỳ tức giận. Nói không chừng hiện tại, Lệ Liệt Nông đang cùng cô nàng mặt búng ra sữa kia thưởng rượu ngắm trăng, mà cô muốn uống một trận ra trò thì lại gây khó dễ.
Cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh trẻ con...
Lại nữa! Lại là Hứa Qua âm hồn bất tán quấn lấy cô.
Nhìn cái "cốc" bia mà Cao Vân Song đẩy đến trước mặt cô, chỉ đầy hơn nửa chén, Liên Kiều dở khóc dở cười. Chừng này còn chưa đủ để cô súc miệng.
Cô đẩy "cốc" bia đó ra, vẫy tay định gọi một chén rượu trắng xịn thì Cao Vân Song chặn lại. Cô ấy đã sớm đoán được ý định của Liên Kiều nên lại đẩy đến trước mặt cô một nửa "cốc" bia nữa.
Nửa "cốc" bia sau đó đã chảy dài từng dòng trên khuôn mặt Cao Vân Song, còn Liên Kiều thì nhấc túi nhảy xuống chiếc ghế quầy bar.
Cơ thể vừa bị hất bia vào kia vẫn nhanh nhẹn như thường ngày, chắn trước mặt Liên Kiều. Cô nhìn Cao Vân Song, lạnh lùng nói: "Có tin không, nếu cô còn làm ra những hành động như vậy thì tôi sẽ liều đến cùng đấy?"
Cao Vân Song vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Thật là tức chết cô mà. Cho dù khuôn mặt ấy dính đầy bọt bia nhưng không che đi được sự nghiêm túc và chính trực của Cao Vân Song. Cô thở dài một hơi, túc giận gằn giọng: "Tôi chỉ là muốn đi toilet!"
Cao Vân Song lúc này mới không chắn trước người cô nữa.
Trong câu lạc bộ Chicago này có rất nhiều kẻ phong tình, mỗi bước chân của Liên Kiều đều sẽ đụng phải bả vai hoặc cọ phải chân của ai đó. Điều mà cô tưởng tượng trong đầu lúc này là, nếu ai đó muốn vươn tay thọc một nhát dao vào bụng cô cũng chẳng khó khăn gì, Cao Vân Song và Trần Đan Ni có đi sát đến mấy cũng không trở tay kịp.
Nhưng tiếc thay, cô đi đến toilet rồi mà cơ thể vẫn mạnh khoẻ không rụng một sợi tóc. Đứng dưới bảng chỉ dẫn toilet, Liên Kiều xoay người ra chỗ khác, dùng tay không cầm túi hung hăng chỉ về phía sau hai cô gái.
Cao Vân Song và Trần Đan Ni trao đổi ánh mắt với nhau trong vài giây, rồi quyết định lùi lại sau vài bước.
Bước vào toilet, Liên Kiều có chút đắc ý nhỏ trong lòng, cô chắc mẩm dáng vẻ cảnh cáo hai vệ sĩ ban nãy của mình cực kỳ ngầu. Có phải ngầu như... như hình ảnh Hứa Qua lần đó cầm súng chĩa vào bọn cướp không?
Một ngày nào đó vài năm trước, vài phút sau khi Liên Kiều và Hứa Qua bước vào một siêu thị ở vùng quê, vài tên cướp xuất hiện trong siêu thị. Một tên giữ lấy chủ siêu thị và dí súng đe doạ, bọn chúng có ba khẩu súng tất cả.
Lúc đó, Hứa Qua và cô đang đứng sau một kệ hàng cao. Hứa Qua bắt cô cùng nhau đánh cược một chuyện. Nếu Hứa Qua không cần tới một viên đạn có thể doạ bọn cướp bỏ chạy thì Liên Kiều phải đưa Hứa Qua 500 Euro. Đây cũng là lần đầu tiên cô cá cược trong đời.
Hứa Qua bước ra khỏi chỗ kệ hàng với một khẩu súng, đi thẳng đến trước mặt bọn cướp đang cầm súng kia, cô kéo ống tay áo mình lên để hở ra nửa cánh tay, trên đó một một hình xăm đôi cánh thần chết. Trên cánh tay trắng như tuyết, hình xăm màu đen cực kì chói mắt. Hơn nữa mạch máu và gân chạy xung quanh càng khiến cho hình xăm thêm đáng sợ.
Hứa Qua vừa đếm ngược, vừa nhìn bọn cướp chạy trối chết. Sau đó, cô lấy một chiếc khăn giấy lau sạch hình vẽ trên tay, nói với Liên Kiều: "Nhìn cách cầm súng của chúng là biết ngay đó là bọn chíp hôi chưa hiểu sự đời."
Lúc ấy, nhân viên thu ngân miêu tả Hứa Qua: "Hình ảnh cô gái châu Á cầm súng ấy khiến người ta không dám nhìn thêm lần hai." Sau này Liên Kiều mới biết Hứa Qua từng được huấn luyện qua một khoá dạy hổ.
Dựa vào tường toilet, Liên Kiều lần thứ n xua đi hình ảnh Hứa Qua trong đầu mình. Đột nhiên cô chụp tay vỗ vào mặt mình, vỗ đến khi cơn đau rát từ má làm cô tỉnh lại từ trong hồi ức.
Liên Kiều móc di động trong túi xách ra, làm cái chuyện mà buổi trưa cô định làm, chính là gọi cho Lệ Liệt Nông. Giống như vô số lần trước, Liên Kiều đều phải gọi đến Kim Nguyên trước, sau đó anh ta sẽ chuyển máy cho Lệ Liệt Nông.
Cảm ơn trời đất, sau mấy phút, Liên Kiều cũng có thể nói chuyện trực tiếp với Lệ Liệt Nông. Câu đầu tiên mà cô nói là: "Lệ Liệt Nông, người phụ nữ kia không phải một Lâm Thư Nhã thứ hai chứ?"
Đầu dây bên kia trầm mặc.
Khỏi cần đoán, nhất định Lệ Liệt Nông đang cực kỳ mất hứng rồi. Thật ra Liên Kiều biết rõ rằng Lệ Liệt Nông chỉ có một Hứa Qua duy nhất, ai khác cũng không phải.
Nhưng giờ người có quyền mất hứng nhất chính là cô. Liên Kiều không biết từ khi nào mình lại như thế này, chỉ cần bị phật ý một phát là lập tức đi công kích, đá xoáy người khác, không chịu thua thiệt. Cô Liên Kiều chững chạc, trưởng thành luôn là niềm tự hào của Liên Hách đã biến mất không tăm hơi.
Cô thở một hơi, thấp giọng gọi tên Lệ Liệt Nông rồi nói: "Anh trở về với em, nhé?"
Lệ Liệt Nông, anh trở về đi. Ở cạnh cạnh anh có một người phụ nữ với khuôn mặt bầu bĩnh như trẻ con làm em không tự giác sẽ nghĩ đến Hứa Qua. Anh có từng nhìn chăm chú vào khuôn mặt đó để tìm những nét giống Hứa Qua, giống như cách anh nhìn em không?
Nỗ lực áp chế cảm xúc của Lệ Liệt Nông chỉ duy trì trong một phút, sau đó anh nói "Anh sẽ về sớm. Sáng mai có chuyện phải giải quyết ở Los Angeles, xong xuôi anh mới về Las Vegas."
Ồ, nghe xem câu này có bao nhiêu vẻ hình thức.
Môi cô dán sát vào mic của điện thoại, lớn giọng: "Đừng có giả bộ nữa. Đúng rồi, anh ghét nhất em động vào bia rượu đúng không? Giờ em nói anh nghe cho rõ đây", cô gằn từng chữ một: "Đêm nay em sẽ làm tất cả những điều mà anh ghét, từng thứ một."
Nói xong Liên Kiều cúp máy, trong đầu điên cuồng liệt kê ra những hành động có thể khiến Lệ Liệt Nông phát ngán phát ghét cô.
Cô giựt xuống đôi hoa tai, ném thẳng vào sọt rác, trong lòng thề nhất định mình phải uống ca bia to nhất.
Ném hoa tai vào sọt rác xong, Liên Kiều tự dưng bị doạ giật cả mình. Một người đàn ông trang điểm mặt mèo đang đứng cách cô vài bước, bọn họ đang đối mặt nhìn nhau.
Cô lập tức tỉnh lại, quật chiếc túi trong tay vào người đàn ông biến thái kia.
Người đàn ông bị quật đồ vào cũng không né tránh, trong nháy mắt khi chiếc túi sắp đập vào mặt anh ta, trong toilet xuất hiện người đàn ông thứ hai. Mà người đàn ông mới xuất hiện này, tay anh ta còn đang để ở trên thắt lưng.
Trong lòng Liên Kiều thầm kêu không ổn, cô muốn nắm lại chiếc túi, nhưng đã quá muộn. Chiếc túi đã vững vàng nện thẳng vào mặt người đàn ông, làm kính râm trên mắt anh ta rơi xuống.
Nhìn xung quanh, Liên Kiều bỗng cảm thấy mình mới là kẻ biến thái, nơi này chính là toilet dành riêng cho các nghệ sĩ nam của câu lạc bộ dùng.
Cô luống cuống, liên tục nói 'sorry' rồi chạy trối chết. Vừa chạy ra đến cửa thì đâm sầm vào một bức tường thịt. Cô ngẩng đầu, trời ạ, chính là người đàn ông trang điểm mặt mèo kia. Anh ta thân thủ thật là tốt, cứ như âm hồn không tan vậy.
Trong giây lát, cô liếc nhìn người đàn ông một lượt. Quần áo của anh ta vừa nhìn đã biết mua ở hàng đồ cũ. Người đàn ông trước mặt cô lúc này là một kiểu người phổ biến ở những thành phố lớn như New York hay Los Angeles. Họ khăn gói lên đường đến kinh đô giải trí để làm nghệ sĩ kiếm kế sinh nhai. Sau mỗi màn biểu diễn, những kẻ lắm tiền nhiều của sẽ móc ra những cọc đôla nhét vào trong chiếc đai thắt quanh lưng anh ta. Liên Kiều cũng làm y như vậy, cô mạnh mẽ dúi vào trong chiếc túi của anh ta chục tờ đô la.
Lần này anh ta sẽ không đuổi theo cô nữa chứ?
Nhưng chân cô vừa di chuyển nửa bước, một cánh tay đã vươn ra ngăn cô lại.
Xem ra hành động của cô đã gây hiểu lầm cho vị trước mặt này rồi. Cô cong đôi mắt cười: "Thưa ngài, chỗ vừa rồi không hề ít đâu. Ngài cũng thấy rồi đấy, tôi đã đưa hết chỗ tiền mình có rồi."
Anh ta vẫn không nói gì.
Được lắm. Liên Kiều có một thời kỳ mê mệt nhà điêu khắc Michelangelo, vì thế mà cô miệt mài đi học điêu khắc. Cô biết những người làm nghệ thuật có tính cách hơi quái đản. Cô ngửa mặt nhìn anh ta, dùng biểu cảm thân thiện nhất của mình nói: "Thưa ngài, nếu hành động vừa rồi của tôi khiến ngài cảm thấy bị xúc phạm, ngài có thể đánh tôi một cái." Liên Kiều nghĩ mình rất hiểu dân làm nghệ thuật, cô cũng không hề mong đợi bị ăn đánh chút nào, chỉ làm bộ làm tịch một chút thôi.
Hơn nữa Liên Kiều lại nhìn người đàn ông có vóc dáng cao lớn trước mặt, anh ta cao hơn cô những 20cm, cứ như vậy bắt cô mệt mỏi ngẩng đầu để bày tỏ sự thành ý. Mắt cô nhìn chăm chú, cố gắng hình dung đôi mắt đằng sau lớp kính râm tối màu. Trong lòng cô thầm suy đoán xem anh ta nghĩ gì, khẳng định là đang đấu tranh nội tâm có nên cầm lấy chỗ tiền, hay là bảo vệ cốt cách nghệ sĩ thanh cao.
Dần dần, đôi mắt cô như bị hãm sâu vào đó. Không chỉ vậy cái tay không cầm túi của cô còn vô thức vươn lại gần chiếc kính râm. Không biết đằng đó là đôi mắt màu gì?
Anh nói bông hồng cánh trắng cánh đỏ biểu đạt rằng: Một ngày nào đó, mặc kệ là thời gian trôi qua bao lâu, bất hạnh nào rồi cũng sẽ kết thúc.
Bàn tay đang định tháo chiếc kính râm xuống bị ngăn lại. Cô như được đánh thức từ trong cơn mộng mị. Quá bối rối, cô quên mất mình cần phải nói gì.
Chỗ tiền và chiếc di động được đặt lại vào tay Liên Kiều. Người đàn ông dùng hành động để nói cho cô biết, anh ta tới không phải vì xin tiền của cô, hay để ăn một cái đập từ chiếc túi hàng hiệu.
Nhìn bóng dáng rời đi của người đàn ông, Liên Kiều giật mình, gọi theo: "Phương Vy Kỳ!"
Trong nháy mắt khi Liên Kiều gọi lên cái tên đó, cô cho rằng anh ta sẽ dừng chân lại. Nhưng không, cô chỉ nhìn thấy ống quần loe màu trắng phập phồng theo nhịp bước biến mất ở chỗ rẽ.
Không còn ai nữa.
Liên Kiều thở dài một hơi, vỗ vỗ đầu mình. Nhất định cô bị bóng ma của Hứa Qua quấn lấy, khiến cô làm ra những chuyện mất mặt như vậy. Tự dưng tự lành lại cho rằng người đàn ông kia là Phương Vy Kỳ.
Cô ngẩng đầu, giẫm đôi giày cao gót mười phân quay lại quầy bar.
Cô nói với Cao Vân Song vô cùng hùng dũng, hoặc là gọi cho cô ca bia lớn nhất, hoặc là để cô nhảy lên sân khấu, gõ gõ chiếc chuông trên đỉnh đầu, dùng mic thông báo với cả câu lạc bộ là cô sẽ biểu diễn múa cột.
Cuối cùng, Liên Kiều cũng được như ý nguyện thực hiện hành động Lệ Liệt Nông ghét nhất: uống rượu. Hơn nữa cô còn biến thành một cô nàng ma men say khướt.
Nhưng Liên Kiều tối nay không phải người phụ nữ say không biết trời đất là gì như lần trước. Cô tiếp tục làm điều thứ hai mà Lệ Liệt Nông ghét: Không về nhà ngủ mà qua đêm ở khách sạn.
Điều khiến Liên Kiều tiếc nuối chính là, tại sao cô nghĩ ra được ít hành động khiến Lệ Liệt Nông ghét bỏ vậy? Có lẽ tại thời gian họ ở chung quá ít, dù thời gian cô quen Lệ Liệt Nông phải dài cả thế kỷ rồi ý chứ.
Nằm trên chiếc giường rộng mênh mông trong căn phòng cao cấp nhất ở khách sạn sáu sao giữa Las Vegas, Liền Kiều vẫn cảm thấy không cam lòng. Nhưng làm sao đây, cô có thể làm gì chứ?
Mắt cô không biết đã nhắm lại từ lúc nào, từ khoé mắt bỗng nhiên truyền đến một chút cảm giác lạnh lẽo, có phải cô lại rơi nước mắt không?
"Đừng chạm vào em..." Cô mơ hồ, lẩm bẩm nói. Liên Kiều cảm giác như có ai đang chạm vào khoé mắt, dù người đó cố gắng nhẹ nhàng nhưng vẫn mang theo sự vụng về.
Có khó chịu không? Không, một chút cũng không! Ngược lại, trong lòng cô rất thích, giống như một đứa trẻ nghĩ một đằng nhưng miệng nói một nẻo, dù thích đến đâu cũng sẽ nói là không thích.
Rốt cuộc là ai đây? Cô bị chính câu nói mớ của mình đánh thức. Mở to mắt, không có ai cả, không có ai hết, vậy mà cô còn tưởng là...
Mặt cô chôn vào gối mềm mại, đầu ngón chân run run, tay cô nhanh chóng hướng về tủ đầu giường, chưa kịp chạm vào công tắc bật đèn ngủ đã bị một bàn tay ngăn lại.
Tiếng hét chói tai đang chuẩn bị bật ra từ cổ họng đã bị tiếng "Là anh' cản lại.
Yên lặng.
Tay cô vẫn đang để trên tủ đầu giường, còn tay anh thì đang đè lên mu bàn tay cô.
Căn phòng này nằm trên tầng cao nhất của khách sạn, rất gần bầu trời đêm đầy sao của Las Vegas. Ánh trăng chiếu qua ô cửa kính sát đất thẳng xuống sàn nhà, cắt bóng tối một hình dáng rất quen thuộc, quen thuộc đến từng nhịp thở.
Liên Kiều cố gắng điều hoà nhịp tim của mình. Cô ghét những khoảnh khắc như vậy, khi cô không tự chủ mà nghĩ ra những điều không nên.
Bàn tay rút ra khỏi tay anh, lại với đến chỗ công tắc đèn ngủ cũng là lần thứ hai, tay cô lại bị áp chặt lên mặt bàn.
"Anh giận rồi?" Trong bóng đêm, Liên Kiều điểu chỉnh biểu cảm, cố gắng để giọng điệu trở nên đáng ghét hơn. Cô nén sự tủi thân trong cổ họng để bản thân nghe thật thoải mái, tuỳ tiện, kiểu như người phụ nữ phóng khoáng mời gọi đàn ông lên giường: Anh muốn em mấy lần, hửm?
Giọng cô cất lên: "Ngài Lệ, em rất tò mò tại sao bỗng nhiên anh xuất hiện ở đây? Vậy vị khách nữ của anh..."
"Không phải em cố tình muốn anh tới sao?" Lệ Liệt Nông đột ngột cắt ngang.
Không phải em cố tình muốn anh tới sao? Cô cẩn thận phân tích câu này trong đầu. Vài giờ trước, chính cô đã nói với anh qua điện thoại, nếu anh không quay về, cô sẽ làm những điều mà anh ghét.
Một chút ngọt ngào nho nhỏ thấm vào đầu lưỡi, cô muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói nên lời, chỉ có thể ấp úng 'ừm' một tiếng.
Thế là anh tiếp tục: "Những thứ em thấy đều là tung tin có mục đích."
Cái này cô biết chứ, chính là tìm một người phụ nữ ở đâu đó tới, luôn là một người phụ nữ với khuôn mặt bầu bĩnh ngây thơ.
Anh như nghe thấy tiếng nói trong đầu cô nên giải thích: "Người phụ nữ kia xuất hiện là ngoài ý muốn. Cô ta nói là cô ta thích anh. Anh liền nói với cô ta rằng có một người phụ nữ trong ngôi nhà mái ngói đỏ đang chờ anh về. Người phụ nữ ấy rất đáng yêu, cũng rất xinh đẹp."
Lúc ấy trong đầu Liên Kiều không có gì ngoài tiếng nổ bùm bùm cùng những câu cảm thán đầy khoa trương: "Ôi Thượng đế ơi!", "Trời đất ơi!", "Lạy Chúa con!", "Lạy Phật tổ Như Lai, Quan Thế Âm Bồ Tát!", "Chủ nghĩa Mác Lenin muôn năm!"
Chỉ có những câu cảm thán như vậy mới có thể bộc lộ hết sự hoan hỉ trong lòng cô.
Nhưng mà...
"Đây là lần cuối cùng đấy!"
Cái gì mà lần cuối cùng? Tất cả niềm vui sung sướng trước đó của cô bị một câu nói như nước lạnh tạt vào. Trong bóng tối, Liên Kiều mong ngóng nhìn khuôn mặt đối diện cô. Có phải sau bóng tối ấy là đôi mắt lạnh lẽo như băng?
Cô chưa từ bỏ mà hỏi: "Cái gì mà lần cuối cùng?"
Lệ Liệt Nông trả lời dứt khoát: "Đây là lần cuối cùng em chạm vào rượu, lần cuối cùng ngủ ở khách sạn, cũng là lần cuối cùng gọi điện uy hiếp anh!"
A! Nỗi đau như bị ai đó đâm vào xương dần lan rộng như rễ cây mọc dại.
"Liên Kiều!"
Cô theo bản năng run lên.
Lệ Liệt Nông rất ít khi gọi cô là 'Liên Kiều'. Không chỉ vậy, phần lớn thời gian anh đều cố lảng tránh. Nhưng một khi anh gọi ra thì nhất định sẽ khiến người ta run sợ.
Từng câu từng chữ anh thốt ra như những giọt mưa mạnh mẽ táp vào mặt, lạnh băng: "Liên Kiều, nếu còn một lần nữaem uống rượu, em sẽ được vào trung tâm cai nghiện vì mắc chứng ỷ lại vào chất có cồn!"
Nghe này, giống như một cán bộ công an phát lệnh truy nã lần thứ nhất.
"Trung tâm cai nghiện?" Trong bóng tối, khoé miệng cô giương lên: "Thật ra em không biết trung tâm cai nghiện như thế nào."
"Nhưng em biết những điều mà họ hay làm ở các trung tâm cai nghiện. Nghe nói ở chỗ đó, con người không có nhân tính đâu. Người ta bảo trung tâm cai nghiện rượu không khác gì trung tâm cai nghiện ma tuý cả. Em sợ những chỗ như vậy lắm, sợ đến mức em sẽ khóc cả ngày mất."
Cô tiến cơ thể lại gần anh: "Lệ Liệt Nông, anh tưởng tượng một chút, nếu khuôn mặt giống Hứa Qua như đúc khóc ròng ròng trước mặt anh, anh có đau lòng không? Anh bỏ được sao? Muốn em bật đèn cho anh thử xem một chút không?"
Muốn rơi vài giọt nước mắt trong phim thì đâu có gì khó. Nói xong, Liên Kiều lại nhổm người định bật đèn ngủ.
Nhưng cô vẫn không thành công, cả hai bàn tay cô đều bị Lệ Liệt Nông giữ lấy.
"Liên Kiều!" Anh dừng một chút, "Nếu như em vẫn chưa biết sợ thì anh không ngại gọi ba em một chút."
Lời này của Lệ Liệt Nông thật sự làm Liên Kiều tức muốn giậm chân. Trên thế giới này, điều Liên Kiều sợ hãi nhất chính là làm Liên Hách thất vọng.
Năm mười tuổi, người cô gọi là mẹ đã mang đi một nửa tài sản của Liên Hách, rồi bà ta đòi giành cả quyền nuôi con. Sau đó, ông Liên Hách sống như một tu sĩ, thậm chí chẳng hề hẹn hò với bất kì người phụ nữ nào. Nguyên nhân là vì ông bận quá.
Nhưng chính người bận rộn như thế lại chưa từng bỏ lỡ một buổi họp phụ huynh nào của con gái. Thi thoảng, ông còn lén gửi cho cô thêm một chút tiền sinh hoạt. Nếu làm một người cha như vậy thất vọng, cô xứng đáng bị thiên lôi đánh chết.
Trong bóng tối, chân cô hung hăng đạp về phía Lệ Liệt Nông, nhưng anh chỉ bằng một động tác nhỏ đã thành công né được, làm cả người cô mất thăng bằng. Hai tay của cô được thả tự do, Liên Kiều ngã ngồi lên giường.
Mà lúc này, đèn trong phòng được bật sáng.
Liên Kiều xoa xoa chỗ mình bị túm đau, nhìn người đang nhíu mày đứng trước giường.
Nhíu mày?
À, nhất định là chiếc áo trên người cô khiến anh buồn nôn đi? Trang điểm lả lướt, mùi rượu lẫn lộn với hương nước hoa, còn có chiếc áo cúp ngực bó sát, đúng phong cách của mấy yêu nữ vài chục năm trước ở Las Vegas bị nhốt trong lồng sắt làm trò vui cho cánh đàn ông.
Ha, lúc này Liên Kiều đã phát hiện ra điều thứ ba khiến Lệ Liệt Nông ghét bỏ rồi. Mỗi ngày cô đều không cẩn thận mà ăn mặc giống Hứa Qua, còn hôm nay...
Cổ áo trễ xuống đằng trước lộ ra làn da trắng nõn, cùng với kiểu cúp ngực càng tôn lên hai khối tròn trịa, ngạo nghễ.Liên Kiều và Hứa Qua không chỉ có khuôn mặt giống nhau như đúc mà dáng người cũng tương tự nhau. Vóc dáng nhỏ nhắn, mặc một chiếc áo rộng thùng thình là ai cũng tưởng vòng một phẳng lì, nhưng một khi cởi áo ra thì có thể khiến đàn ông không nhịn được mà nhìn thêm vài lần nữa.
Một vùng da trắng mịn lộ ra đập thẳng vào mắt Lệ Liệt Nông, giọng cô muốn bao nhiêu khiêu gợi thì có bấy nhiêu: "Anh Lệ, anh không biết đêm nay... không, không phải..."
Miệng nhỏ phun ra mùi rượu thoang thoảng: "Là đêm qua mới phải, anh không biết đêm qua có bao nhiêu đàn ông muốn mời em một chén, hơn nữa còn là những người đàn ông cao lớn khoẻ mạnh. Em nghe nói những người đàn ông như vậy thích có một cô gái nhỏ xinh bên cạnh."
"Bởi vì, họ bảo là, lúc làm chuyện đó, những cô gái nhỏ bé giống như hoa lê trắng vương vài hạt sương..."
Không đợi cô nói hết câu, cơ thể cô đã bị nhấc khỏi giường. Động tác của Lệ Liệt Nông quá nhanh, hơn nữa chất cồn chưa tan khiến cô chóng mặt choáng váng. Hình ảnh trần nhà lướt qua trong não cô, cơ thể cô giãy vài cái nhưng bàn tay giữ bên hông siết chặt lại, giọng cô lạc vào không khí: "Lệ Liệt Nông, anh muốn làm gì?"
Giây tiếp theo, Liên Kiều đoán, cơ thể cô sắp bị ném vào bồn tắm. Giờ thì rõ rồi, vừa rồi cô đã chọc giận nhà lãnh đạo 1942 nên giờ anh muốn cô ngồi trong nước mà lấy lại lý trí.
Cô không phải người dễ bị bắt nạt, hùng dũng ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào anh, cô gọi:
"Artenza!"
Quả nhiên, câu bùa chú 'Artenza' phát huy tác dụng.
Ở một giây cuối cùng, bàn tay nắm bên hông cô càng siết chặt lại, cô nhìn thấy một tình cảm khác xuất hiện trong đôi mắt ấy. Nhắm mắt lại, cánh tay cô vươn lên quàng quanh cổ anh.
Mặt nước vang lên một tiếng, hai cơ thể gắt gao dính vào nhau giờ đã bị nước thấm ướt. Liên Kiều cong môi cười, đôi chân thon dài quấn lấy eo người đàn ông.
Muốn bình tĩnh à, vậy chúng ta cùng nhau bình tĩnh!