Khánh Phi nhìn Cảnh Nghi nhíu mày, trong đôi mắt có sự nghi ngờ, thất vọng.
- Nghi, người đàn ông này là gì của em?
Cô còn đang bối rối, chưa kịp trả lời thì Trạch Dương đã trả lời hộ.
- Bạn trai của cô ấy.
Cảnh Nghi như bừng tỉnh, lần trước, cô đã thấy sự tức giận của hắn. Cô sợ hắn sẽ làm tổn hại đến Khánh Phi nên giọng nói như bừng tỉnh giữa cơn mê nhưng lại đầy chua xót.
- Vâng, anh ấy là bạn trai em.
Vậy nhưng lời nói vừa phun ra khiến cô muốn cắn lưỡi mà chết. Ánh mắt đau đớn lẫn thất vọng của Khánh Phi như đang bóp nghẹt trái tim cô lại.
Trạch Dương hài lòng, ôm trọn cô vào lòng, một tay ôm chặt lấy ngang người Cảnh Nghi tỏ ra gần gũi, thân mật. Lời nói tưởng như vô hại nhưng lại mang một sức nặng khủng khiếp.
- Em và cậu ta quen nhau sao?
Khánh Phi vẫn còn bàng hoàng nhưng nhanh chóng thu lại vẻ mặt ấy, bình tĩnh đối đáp cùng Trạch Dương.
- Đúng vậy, chúng tôi học cùng trường kiến trúc. Đã lâu rồi không gặp nhau nên hôm nay gặp lại tôi rất vui.
Trạch Dương cười nhạt, ánh mắt hai người khi nãy chẳng đơn thuần là hai người học cùng trường. Anh có bị mù đâu mà không nhìn ra niềm vui sướng tột cùng khi họ nhìn thấy nhau chứ? Đây không thể là tình cảm bạn bè đơn thuần được... nếu không nhầm thì là tình cũ. Hắn liếc qua Cảnh Nghi nhàn nhạt đáp.
- Vậy sao?
Cảnh Nghi không nhìn ra ánh mắt khó chịu của Trạch Dương. Cô chỉ biết rằng mình đang sợ nhưng cũng không thể giải thích mọi chuyện với Khánh Phi. Chẳng lẽ cô bảo anh mình đang được bao nuôi. Giữa cô và Trạch Dương không có yêu đương? Hay nói với anh người cô vẫn yêu là.....tất cả đã quá muộn rồi. Cô bây giờ không còn trong sạch để xứng đáng với anh nữa.
- Phi, anh gặp bạn hả?
Vũ Đan lại gần khoác tay Khánh Phi. Cảnh Nghi liếc nhìn người phụ nữ. Vậy là anh cũng đã có người bên cạnh rồi. Họ thật xứng đôi.
Thế là sau ba năm gặp lại, họ đều bên cạnh một người khác. Mọi chuyện đều đã thay đổi theo một hướng mà không ai ngờ tới.
Họ rời đi, cô thấy cổ tay mình đau buốt. Trạch Dương lôi cô rời khỏi bữa tiệc. Cô biết hắn đang nổi giận và cô biết hậu quả là gì khi hắn liên tục nhắc nhở cô. Cô chịu đau, im lặng đi theo hứng chịu cơn bão sắp tới.
Xe được đưa tới, hắn ném cô lên xe, vừa ngồi vào ghế lái, hắn ép sát cả người vào người cô nặng trĩu.
- Em nói xem, có nên giải thích gì với tôi không?
- Đã là chuyện quá khứ nên tôi không muốn nhắc tới nữa.
Trạch Dương cười nhẹ, hai tay nắm dọc eo cô vuốt ve.
- Tình cũ hả? Hai người có muốn rủ nhau quay lại cũng không kịp nữa rồi phải không? À có thể? Khi tôi chán em, nếu anh ta không chê em bẩn thì có thể quay lại. Nhưng bao giờ chán thì tôi chưa trả lời em được.
- Tôi không có, không phải như anh nghĩ..
Vậy nhưng cảm xúc không thể giấu nổi qua đôi mắt. Hắn không tin lời cô, bàn tay đưa lên ngực. Lúc này hắn đang tức giận nên cô không dám châm thêm dầu vào lửa nữa mà mặc kệ hắn làm gì thì làm.
- Em che giấu cũng giỏi đấy, nhưng bỏ ngay ánh mắt nhìn hắn ta đi. Tôi không muốn nhìn thấy em nhìn hắn si mê như vậy nữa. Em hãy ghim vào đầu mình rằng "Em, bây giờ là người của tôi."
Hắn chạm ngực cô bóp mạnh, khóa váy bị kéo lỏng ra hở cả ngực. Hắn xoay người nhấc cô ngồi hẳn lên đùi mình. Bàn tay khều cởi chiếc áo lót để thả tự do cho tay mình xoa nắn. Trong không gian chật hẹp, mặt hắn áp sát lên ngực cô mà cắn.
Cảnh Nghi sợ người khác nhìn thấy nên cố gắng hòa hoãn.
- Chúng ta về nhà được không? Tôi không muốn...
- Ngoài xe không nhìn thấy gì? Em đang sợ hắn ta bắt gặp sao?
Cảnh Nghi nhìn ra phía đuôi xe, đúng là Khánh Phi đã gần ra đến cửa, khuôn mặt hớt hải tìm cô.
- Trạch Dương, xin anh dừng lại đi.
Hắn không nghe thấy còn hung hăng kéo cô sát hơn, vùi đầu trước ngực cô mà gặm nhấm thành tiếng mang hơi thở của dục vọng đến gần.
Cảnh Nghi thấy Khánh Phi càng lúc càng tới gần thì tâm trạng vô cùng hỗn loạn. Cô càng đẩy thì Trạch Dương càng giữ chặt, hắn không còn để ý xung quanh nữa mà cứ cắn mút trên ngực cô.
- Tôi xin anh... xin anh đấy....
Tiếng gõ cửa xe vang lên, Cảnh Nghi giật mình. Trạch Dương cũng dừng lại hành động của mình. Anh cài lại áo lót cho cô, kéo khóa váy nhưng lại vẫn giữ cô ngồi trong lòng. Tay ấn mở cửa xe, đúng lúc Khánh Phi cúi đầu nhìn vào thì hắn giữ lấy mặt cô mà hôn.
Cảnh Nghi uất ức, cắn vào môi hắn, cả hai đã cảm nhận được vị mặn chát của máu nhưng hắn vẫn còn cố mút thành tiếng cho người bên ngoài nghe thấy. Hắn nhướng mày nhìn Khánh Phi cười nhạt.
- Sao, anh Phi muốn nhìn chúng tôi âu yếm?
Cảnh Nghi bối rối nhìn ra ngoài, muốn nhoài về chỗ ngồi nhưng bị ghim chặt trên đùi hắn.
Trạch Dương xoa lên đôi chân trắng mịn của cô khiêu khích. Hành động này làm cho Khánh Phi sốc đến tận óc. Anh nhìn Cảnh Nghi đau đáu.
- Nghi, xuống đây chúng ta nói chuyện được không?
Cảnh Nghi cười buồn, nắm lấy bàn tay hư hỏng của Trạch Dương đang di chuyển trên chân mình.
- Anh vào với bạn gái của anh đi. Chúng ta gặp nhau sau được không? Em phải về rồi.
Bàn tay trên đùi cô bóp mạnh nhưng Cảnh Nghi không dám kêu đau. Cô biết càng để hắn tức thì hắn sẽ không ngần ngại mà ăn cô luôn trên xe, ngay lúc này.
Hắn cắn lên vành tai cô thì thầm nhưng lại cố để Khánh Phi nghe thấy.
- Về thôi em yêu, anh sắp không chịu nổi sự quyến rũ này của em rồi.
Hắn nhếch miệng cười khi thấy khuôn mặt thất thần của Khánh Phi. Cảnh Nghi rời khỏi lòng hắn, mở cửa xe đi xuống, lảo đảo trở về ghế ngồi.
Khánh Phi nắm tay cô nói mà như van xin.
- Nghi, em đừng đi. Đó là người em yêu sao? Hãy nói chuyện với anh được không?
Nhìn ánh mắt lóe lên trong ánh đèn mờ ảo của Trạch Dương, cô cười buồn rút tay lại.
- Xin lỗi anh, em phải về rồi.
Cô mở cửa xe ngồi vào trong mà lòng vô cùng đau đớn. Cô đang làm gì thế này? Người cô yêu đang ở trước mặt, anh đã trở về nhưng lại không thể nắm lấy tay nhau.
Ngồi trên xe, mặc Trạch Dương lại nổi điên lái xe nhanh vun vút, cây cối bên ngoài như bị cuốn bay bởi gió lốc. Cô tựa đầu lên cửa, quan hệ giữa hai người như vừa mới đây thôi. Ngày đầu cô vào trường kiến trúc cũng là ngày cô quen Khánh Phi. Chàng trai có nụ cười hiền hậu, ấm áp khiến bao cô gái say đắm lại nhìn trúng Cảnh Nghi. Anh hướng dẫn cô nhiều thứ, còn biết hoàn cảnh của cô mà cho cô tài liệu mà anh đã học qua.
Trên sân trường đầy nắng, anh cứ lăng xăng che cho cô chạy vào bóng râm còn mình thì mồ hôi cứ đẫm đìa như tắm.
- Nghi, ăn sáng chưa em.
Khánh Phi lại mang cho cô xuất ăn sáng, chỉ cần cô hơi có vấn đề sức khỏe là anh lại cuống lên. Hai người cứ bên nhau như vậy. Anh còn giới thiệu cho cô những nơi đến chơi piano kiếm tiền. Còn cùng cô đi phát tờ rơi nhưng Cảnh Nghi tuyệt nhiên không biết anh là công tử con nhà giàu.
Chơi với nhau được gần 8 tháng, cũng chưa một lần nói với nhau yêu hay thích thì anh bất ngờ đi du học. Cô cũng hụt hẫng nhưng lại lấy anh làm nguồn động lực tiếp tục học.
Ngày đi, anh nắm lấy tay cô dặn dò.
- Đợi anh trở về nhé! Nhất định anh sẽ tìm gặp em.
Vậy mà ngày anh trở về, cô đã bên cạnh người đàn ông khác theo một cái cách đáng khinh bỉ nhất. Liệu cô còn cơ hội trở về bên người đàn ông ấy. Chắc chắn là không rồi... làm sao anh chấp nhận một người đã nhuốm bẩn như cô chứ?
➡️👍👍👍