• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

7 giờ tối.

Tách ra khỏi lớp, Khánh Đằng kéo Dương Nghi đi chợ đêm chơi. Hai người lân la hết hàng này quán nọ ăn đồ ăn vặt. Dương Nghi khoác tay Khánh Đằng một cách rất tự nhiên, kéo anh chạy lung tung miệng nói:" Thầy! Đén chỗ đó đi"

Điện thoại lại đổ chuông.

- Alô! Lâm! Anh đến nơi rồi hả, em đang ở chợ đêm, còn có cả thầy Khánh Đằng nên anh cứ yên tâm.

Nghe đầu dây bên kia có tiếng lẩm nhẩm nhưng Dương Nghi không nghe rõ anh nói gì.

- Hử? Anh nói gì?

-Không gì... Có thầy Khánh Đằng ở đó...... thì tôi yên tâm rồi. Giờ tôi về khách sạn, sáng mai gặp em.

Vì mải mê chơi với đống đồ ăn, cô cúp máy nhanh chóng.

Phía bên này, Phan Lâm về đến khách sạn, anh ngồi nhìn vào điện thoại. Đó là hình ảnh của Dương Nghi, cô dang hồn nhiên vui đùa bên bãi biển.

Tấm ảnh đó, Jack- Khánh Đằng đã gửi cho anh khi anh đang ngồi trên ô tô. Anh đã nhìn tấm ảnh đó rất lâu, bác lái xe nói với anh hàng chục lần là tới nơi anh mới giật mình trở về thực tạ.

Tuy Jack- Khánh Đằng đã không nói gì thêm khi gửi tấm hình này, nhung anh thừa thông minh để hiểu: Mục tiêu của Jack không phải bố anh hay anh mà là người con gái anh yêu thương nhất. Thà rằng hắn cứ xuyên thẳng một nhát dao vào tim anh còn dễ chịu hơn.

**


-Alô, chào Jun, sao muộn thế này rồi em mới gọi cho thầy- Khánh Đằng nghe máy khi Phan Lâm gọi

- Thầy?.... cũng vinh dự nhỉ? Đêm rồi, chỉ có tôi, anh và bóng tối, hãy hiện nguyên hình đi- Phan Lâm khinh bỉ.

-Oke, nếu mày muốn. Sao? Trời tối thế này...... tao có thể giúp gì được cho mày nào?

- Chúng ta gặp nhau đi, tối có chuyện muốn nói- Phan Lâm dùng giọng trầm nói

*

Bên bờ biển được thắp sáng lung linh bởi các bóng đèn của các của hàng gần đó. Phan Lâm bỏ tay túi quần, đứng hướng về phía biển- Cái nới mênh mông này nhưng giờ chỉ toàn một màu u tối, cái cảm giác ghê sợ khiến anh rùng minhhf.

Khánh Đằng đến, ngồi xuống nền cát cách Phan Lâm chừng 2 mét.

- Về chuyện gia đình anh, tôi rất lấy làm tiếc, tôi thay mặt bố xin lỗi anh.

- Mày nghĩ một lời xin lỗi bẩn thỉu của mày sẽ làm cho bố tao sống lại được sao? - Khánh Đằng nói xong thì cười lớn.

- Nếu sự thù hận không thể gạt bỏ được thì hãy giải quyết nó lên tôi. Nghi Nghi không liên quan.

Khánh Đằng tức giận, lao đến túm cổ áo Phan Lâm.

- Nếu đã không liên quan thì mày hãy buông tha cho cô ấy đi. Để tao đến với cô ấy, biết đâu tạo sẽ nghĩ lại mà tha chết cho mayf. há há!

Phan Lâm nhếch mép cười khểnh:

- Rời xa cô ngốc ấy sao? Chuyện đùa.

-Ok, nếu mày muốn bố mày và cô ấy phải chịu đau khổ thì cứ tiếp tục cái câu chuyện" nghiêm túc" của mày đi.

Khánh Đằng bỏ đi, đi được khoảng 30 bước anh quay lại:

- Bạn học sinh, ở đây có vẻ sáng quá rồi nhỉ?

Câu nói vừa kết thúc thì cũng là lúc các bóng đèn thắp sáng quanh đó vụt tắt. Tất cả bao quanh bởi một màn đêm. Khánh Đằng cười lớn và bước đi.

Cảm giác kho thở lại hành hạ Phan Lâm. Anh khụy xuống. Thả mình trên nền cát trắng ẩm, mặc cho những cơn sóng lần lượt xô vào người.

Anh nằm đó với cát trắng với sóng và với bóng đêm.............

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK