Một buổi tiệc lớn được tổ chức ngoài trời. Khách khứa chủ yếu là những cổ đông lớn của công ty nhà Phan Lâm và một số giám đốc, chủ tịch của các công ti khác. Thông tin" Thiếu gia nhà họ Phan đã tốt nghiệp và trở thành người thừa kế đời thứ 5 của chuỗi ngân hàng Anh quốc SSO " đã làm cho cổ phiếu nhà anh tăng vùn vụt. Bữa tiệc này chủ yếu là ăn mừng cho sự kiện đó.
Dương Nghi- với vai trò là bạn gái của anh cũng tham gia buổi tiệc. Cô mặc chiếc váy ren màu trắng dài tới đầu gối đang đi xung quanh hết bàn này tới bàn khác để thưởng thức các món ăn- việc làm mà cô thích nhất.
Bỗng một ông bác đi đến vỗ vai cô:
- Thức ăn rất ngon phải không! Lần đầu tiên được gặp cháu!
Cô đương nhiên không biết ông bác này là ai, có chút lúng túng nhưng lại trấn tĩnh ngay bởi nụ cười và gương mặt hiền hậu của ông. Cúi thấp người cô lễ phép:
- Cháu chào bác! Đúng là thức ăn rất rất rất ngon. Cháu đã phát hiện ra một vài món rất đặc biệt, bác có muốn thử không!- Chỉ cần nói đến đồ ăn thì cô lại háo hức lạ thường. có lẽ ưu điểm duy nhất của cô là: Ăn,
Cô đã dẫn người bác mới quen đó đi ăn hết món này đến món nọ. Ông bác rất hợp tác còn khen những món đó thực sự rất ngon hai người ăn đến nỗi ông bác kia không thể bước thêm vì no. Đến khi Phan Lâm goi điện tìm cô thì cô mới tha cho bác ấy.
Sau này khi trong lễ đính hôn cô mới biết ông bác đó chính là bố Phan Lâm. Ông đã tranh thủ về trong ngày lễ tốt nghiệp của anh vài tiếng, và dành nửa già thời gian ấy để đi ăn cùng cô, và buổi tối hôm đó ông đã hủy hai cuộc họp vì đau bụng. Tất nhiên khi biết những chuyện ấy, Dương Nghi chỉ muốn chui xuống đất
** 10 ngày sau buổi thi đại học của Dương Nghi**
Có thể nói, đây là chuỗi ngày khó chiu đến đau khổ nhất trong cuộc đời Phan Lâm. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên anh mất ăn mất ngủ, đi lại không yên vì chờ điện thoại của một người nào đó. Sau khi thi xong, 1 ngày ,4 ngày rồi 10 ngày mà Dương Nghi không một lần nhắn tin gọi điện cho anh. Anh đã quen bị cô quấy nhiễu giờ bỗng nhiên không được nhìn thấy cô thì cảm thấy rất thiếu thốn buồn bực, cáu gắt vô cớ với tất quả mọi người nhưng vì lòng cao ngạo nên nhiều lần cầm điện thoại lên định gọi cho cô nhưng lại đặt xuống.. Có một hôm, mẹ anh đưa cho anh một quả táo, khi ăn xong anh lại nói " Nho rât ngọt". Nhận thấy tình trạng vô phương cứu chữa ấy, mẹ anh đã hỏi:
- Có cần ta gọi điện cho con bé không.
Đương nhiên anh vẫn nghiêm nghị nói:
- Không cần, để cô ấy liên lạc trước- Rồi anh lặng lẽ bỏ đi
Mẹ anh hiểu anh nghĩ gì, liền điện thoại cho Dương Nghi. Nhìn qua cửa kính thấy anh đang ngó trộm mà khiến bà bật cưới.
Ngày ngày Phan Lâm dán mắt vào máy tính chờ kết quả thi của cô, khi biết cô đã đỗ đại học với điểm số vừa bằng điểm chuẩn, anh đã lao khỏi nhà như bay và đến chỗ cô, dắt cô đi đăng kí kết hôn. Sau 10 ngày ấy, anh đã nhận ra, cuộc đời anh không thể thiếu cô.
** Về chuyện đặt tên cho con**
khi Dương Nghi 22 tuổi anh và cô kết hôn. Sau ba tháng thì cô có bầu. Bỗng nhiên cô được trở thành bà hoàng còn Phan Lâm trở thành một anh Osin rất biết nghe lời. Nếu cô thèm ăn phở thì anh chắc chắn sẽ không mua bún. Nếu cô thèm anh xoài chua thì anh chưa bao giờ mua xoài ngọt. Không chỉ Phan Lâm mà Khánh Đằng đang là giảng viên của trường đại học Olive bên anh cũng háo hức hai tuần về nước một lần. Khánh Đằng nói nhất quyết phải để anh làm cha nuôi.
Còn hai tháng nữa là đến ngày sinh. Mấy ngày này Phan Lâm và Khánh Đằng tỏ ra rất bận rộn, hết lên mạng, đọc sách để tìm một cái tên hay nhất đặt cho đứa bé. Có lần hai người còn cãi nhau:
-Sinh vào ngày xuân là ngày vui tươi nên đặt tên Nhật (mặt trời) ,Phan Minh Nhật là đẹp nhất, Hiện rõ vẻ nam tính nóng bỏng của mặt trời- Khánh Đằng quả quyết.
- Phan Chi Khánh cũng rất được, con trai cũng nên diu dàng lãng mạn chút- Phan Lâm cũng chẳng chịu thua
Hai người cãi qua cãi lại đến khi Dương Nghi phải hét lên:
- Là con gái, không phải con trai.
Cả hai người nghe xong câu đó thì ním bặt, Cuối cùng, kết hợp cả hai ý kiến thì cái tên Phan Minh Chi được ra đời,
** Khi đưa bé chào đời**
Bác sĩ nhẹ nhàng đặt đứa bé lên bụng cô, cô xục động đến phát khóc.Khánh Đằng và Phan Lâm bên ngoài đứng ngòi không yên
Khi ở phòng hòi sức, người nhà được vào thăm. Cửa khòng tưởng như bị vỡ bở một ông bố đẻ và một ông bố nuôi như hai người hùng xong vào, lao đến chỗ đứa bé, thi nhau ngắm nhìn. cả hai chẳng để ý gì đến cô khiến cô tức phát khóc.30p sau, hai người đàn ông kia dường như mới ý thức được sự tồn tại của cô quay lại nói:
- Em vất vả rồi!
Cô chỉ muốn lao qua cửa số chết quách cho rồi,
**Một đêm nọ, sau khi đã ru con ngủ say, cô và Phan Lâm ra vườn ngắm trăng**
- Đúng là quá dễ dàng phải không anh, qua bao nhiêu sóng gió chúng ta lại ở bên nhau- cô dựa vào vai chồng mình
- Còn phải nói sao, em sinh ra là để dành cho anh, suốt cuộc đời này em có làm cách nào cũng không thoát nổi anh,
- Nhưng sao em lại may mắn được làm bạn gái anh rồi làm vợ anh...
Phan Lâm hôn lên trái cô:
- Đồ ngốc, vốn dĩ em đã có anh, dù thế nào em cũng có anh...
Cô nhắm mắt và mỉm cười..
- Phải! Vì em có anh.....
Hết
Tác giả: Z.Y
Người đăng: Z.Y
Lời tác giả: Cảm ơn mọi người đã theo dõi chuyện của tôi! Vì là tác phẩm đầu tiên nên chưa có nhiều ý tưởng và kinh nghiệm, cách hành văn cũng chưa xuôi mong mọi người thông cảm. Một lần nữa xin cảm ơn các độc giả yêu quý , đặc biệt là M.I và J.N là hai cộng sự đã giúp tôi đăng truyện. Cám ơn tất cả. Câu chuyện " Vì em có anh" đã kết thúc, tôi sẽ có thêm nhiều tác phẩm nữa, sau này mọng mọi người lại tiếp tục ủng hộ!