• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phan Lâm buông Khánh Đằng , anh nắm chặt tay. Anh không chắc rằng sau khi anh nhảy xuống Khánh Đằng có buông tha cho Dương Nghi hay không? Nhưng có lẽ đây là cách duy nhất anh có thể làm để bảo vệ người con gái anh yêu.Bước từng bước, anh nhắm mắt. Hình ảnh Dương Nghi lại xuất hiện trong tâm trí anh. Anh muốn quay lại nhìn cô lần cuối nhưng anh sợ mình sẽ mất hết can đảm để thả mình vào không trung.

- Đừng....đừng mà...- Cô bất lực vì không thể chạy đến cản anh. Cô chỉ biết khóc, điều cô có thể làm bây giờ chỉ có khóc. Biết đâu được Phan Lâm sẽ nghĩ lại. Biết đâu được Đằng sẽ thức tỉnh lương tâm. Biết đâu được...

Khánh Đằng nãy giờ đứng một bên, anh hi vọng khi cái tên Phan Lâm không còn tồn tại thì Dương Nghi sẽ đến với anh. Anh hi vọng Dương Nghi sẽ yêu anh.Nhưng hình như tất cả sẽ kết thúc bởi sự vô vọng. Nhìn cô khóc đến lặng người vì Phan Lâm, tim anh bỗng nhói đau. Có lẽ tình yêu của cô đối với anh quả thật rất xa vời. Đó là thứ không bao giờ anh có được từ cô dù anh làm mọi cách.

Tiếng khóc bỗng dưng nín bặt. Sự yên tĩnh đến gai người. Giọng nói của cô trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết :

- Chỉ cần anh bước thêm bước nữa. Em sẽ cắn lưỡi tự vẫn cho anh xem...Không có anh cuộc sống của em sẽ vô vị tẻ nhạt nên em sẽ theo anh. Anh chết thì chúng ta cùng chết.

Phan Lâm quay lại hét lớn:

- Làm ơn đi. Điều tôi làm được cho em chỉ có thế này. Hãy quên tôi đi.

Tiếng Phan Lâm vừa dứt thì Khánh Đằng cũng gào lên :

- Im hết đi! Nghi, anh biết em sẽ không yêu anh nhưng làm ơn đừng cùng hắn diễn phim tình cảm trước mặt anh. Phải, anh rất yêu em, muốn bảo vệ em, đau xót biết nhường nào khi phải nhìn em khóc như thế này...hơn cả, những giọt nước mắt ấy lại không vì anh mà rơi.

Nước mắt anh cũng bắt đầu chảy. Phải chăng là anh đã quá ích kỷ?

-Phan Lâm, điều tao sắp làm không phải vì tao chấp nhận thua cuộc mà là vì tao không muốn nhìn cô ấy khóc. Có lẽ nó để lại ấn tượng rất sâu trong lòng cô ấy...Cũng rất tốt mà. - Khánh Đằng tiến tới chiếc bàn, lấy điện thoại của Dương Nghi gửi tin nhắn cho thầy hiệu trưởng. Anh quay lại hôn lên trán Dương Nghi và cười rất tươi :

- Hãy hứa với tôi, hai người sẽ hạnh phúc!

Điều anh muốn bây giờ chỉ là Dương Nghi được hạnh phúc!

Vừa dứt lời, Khánh Đằng chạy tới, thả người xuống nền đất. Khoảng cách từ giàn giáo đến nền đất anh chỉ kịp chớp mắt để lưu giữ lại những hình ảnh cuối cùng của anh về Dương Nghi mà thôi.Có lẽ lựa chọn này của anh rất đúng đắn.

Dương Nghi cất tiếng thét xé trời rồi ngất lịm đi.

Phan Lâm chạy đến, nhìn Khánh Đằng nằm trêm vũng máu, thở dài, một suy nghĩ chợt xuất hiện "Đáng ra người ở dưới đó là anh mới phải"

***

Trong bệnh viện

" Thưa thầy, em là Dương Nghi. Em, thầy Đằng và Phan Lâm đang ở ngoài đảo gần bãi tắm. Thầy Đằng tai nạn rồi, thầy mau đến đây gấp"

Đọc tin nhắn mà Khánh Đằng đã lấy điện thoại cô gửi cho thầy hiệu trưởng, tim cô quặn thắt. Cô không thể quên nụ cười cuối cùng của Khánh Đằng.Rất đẹp! Như một thiên thần vậy. Nụ cười ấy có lẽ là lời chúc phúc gửi tới cô chăng? Cô khóc. Phan Lâm nhẹ ôm lấy cô, xoa đầu. Cô biết tâm trạng của anh cũng chẳng hơn cô là bao, nhưng cô biết anh sẽ luôn vững vàng để bảo vệ cô trong những phút này.

- Jun, có phải em đã chọn sai đường rồi không?

Phan Lâm hôn lên môi cô:

- Dù em có chọn đường nào để đi...thì cuối con đường ấy em vẫn sẽ gặp tôi.

Hết

Tác giả : Z.Y

Người đăng : M.I

( M.I: thực sự là tôi không thích cái kết tạm thời này một chút nào dù 2 nhân vật chính của chúng ta sẽ mãi bên nhau ????)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK