Nhưng mò tay sang trái tìm hoài cũng không thấy ai, chỉ mò được tấm drap giường mát lạnh với một cái gối đầu, hết.
Lam Sơn hé mắt nhìn qua, không thấy Cốc Khiếu Thiên đâu nữa. Lại nhìn lên đồng hồ treo tường, gần mười giờ sáng rồi.
A, mình ngủ nhiều như vậy sao? Người ta đi làm còn không biết nữa.
Dụi dụi mắt cho tỉnh táo hẳn, Lam Sơn lật chăn, chạy vào phòng tắm, rửa mặt cho sạch sẽ. Sau đó tùy tiện lựa chọn trong tủ quần áo của Cốc Khiếu Thiên một bộ đồ thật ưng ý.
Nhưng tìm một lúc lâu, cậu vẫn chưa tìm ra cái nào ổn với gu thời trang của mình hết. Đúng là cách biệt tuổi thiệt khó nhằn mà.
Lam Sơn đóng cửa tủ lại, khẽ thở dài một hơi rồi hướng đến phòng bếp, pha một ly nước hoa quả cho buổi sớm đã qua.
Ngồi ở bàn ăn, Lam Sơn vừa nhâm nhi thưởng thức vị dâu chua chua ngọt ngọt vừa lướt mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ trong suốt. Sau đó lại đảo mắt nhìn đến chiếc ghế salon dài mà đêm qua hai người đã... ngủ quên trên đó, tìm đến là chiếc cầu thang, gian phòng ngủ.
Nhìn một hồi, Lam Sơn cũng không thể nhịn được niềm háo hức của mình mà ngửa cổ cười đắc thắng.
Haha, cuối cùng mình cũng trở về nơi vốn dĩ phải thuộc về rồi~~ Là lá la la~~~
Nhấp một ngụm nước dâu, Lam Sơn vẫn còn lâng lâng trên chín tầng mây, nhất là nhớ lại những gì xảy ra đêm hôm qua càng khiến cậu cười không khép được mồm.
Cốc Khiếu Thiên sáng sớm phải rời đi vội vì hôm nay có một chương trình quay phỏng vấn các thứ.
Khi tài xế đưa y đến nơi thì mọi thứ hầu như đã chuẩn bị xong hết rồi. Dàn staff nhìn thấy Cốc Khiếu Thiên liền kính cẩn cúi chào, tay chân mau mắn làm việc.
Buổi phỏng vấn trôi qua rất êm đẹp.
Sau khi kết thúc, Cốc Khiếu Thiên định trở về công ty thì có một người phụ nữ xinh đẹp được mệnh danh là Ảnh Hậu bỗng tiến đến trước mặt y, yêu kiều mỉm cười.
" Xin chào, ngài là Cốc Khiếu Thiên?"
Cốc Khiếu Thiên hơi nghiêng người nhìn nàng, trong mắt y thì nàng đúng thực xinh đẹp, nét đẹp ấy rõ ràng dễ dàng quyến rũ lòng người, nhưng y không hiểu lắm cho mục đích của câu chào hỏi kia.
" Đúng vậy, tôi là Cốc Khiếu Thiên."
Ảnh Hậu Điền Mật Mật từ trước nổi tiếng là nữ hoàng kiêu ngạo, nàng luôn xem đàn ông chỉ là một thứ gì đó rất nhỏ bé và thấp kém, luôn luôn phải phục tùng mình. Cho đến một hôm đi dự lễ trao giải, Điền Mật Mật nhìn thấy Cốc Khiếu Thiên, ngoại trừ dáng vẻ khí chất của y thì cả cách cư xử của y cũng thu hút nàng rất nhiều nữa.
Trong mắt nàng thì Cốc Khiếu Thiên hoàn toàn lệch pha khỏi những bọn đàn ông mà nàng từng nhìn thấy, từng gặp mặt và trò chuyện.
Tính từ hôm trao giải đó cho đến hôm nay cũng gần một tháng rồi, và bây giờ Điền Mật Mật mới có cơ hội nói chuyện cùng y.
Nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng đáp trả kia, Điền Mật Mật bỗng có chút căng thẳng, tim trong lồng ngực không khỏi đập mạnh.
" A, tôi là diễn viên Điền Mật Mật, đã quý ngài rất lâu nhưng hôm nay mới có cơ hội tiếp chuyện."
Nghe đến cái tên này, Cốc Khiếu Thiên mới nhớ đến cô nàng họ Điền luôn bị bao vây với đủ loại scandal. Đối với y, trong cái mạng nhện nguy hiểm gọi là Showbiz này thì Điền Mật Mật có lá gan lớn lắm, cho dù gặp scandal như nào đi nữa, nàng cũng không lo sợ, không chùn bước, đôi khi còn cứng đầu cố tình tạo ra scandal cho báo chí rình mò thỏa thích.
Có lẽ những người khác vẫn yêu mến nàng thì ngoại hình xinh đẹp, nhưng với y thì...y thấy không hợp lắm với lối sống sa đọa kia.
Nhìn Điền Mật Mật đang căng thẳng đến độ mặt mũi đều ửng hồng, Cốc Khiếu Thiên liếc nhìn một số máy ảnh đang "giăng câu" về phía bọn họ, cho nên y đành mỉm cười, mời nàng lên xe.
" Nếu muốn thì chúng ta cứ lên xe trước đã, chuyện còn dài mà."
Trao cho nàng nụ cười lãnh đạm kia xong, Cốc Khiếu Thiên mau chóng xoay người, đi trước. Điền Mật Mật được mời gọi như vậy, khuôn mặt thật sự ửng hồng, tim đập rộn ràng, khóe môi không nhịn được cong lên.
Đã hơn hai mươi tuổi rồi nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy hồi hộp trước một người đàn ông như thế.
#
Lam Sơn hôm nay định sẽ trở về nhà của Thích Hạ, gom hết quần áo của mình để mang về nhà Cốc Khiếu Thiên. Sau đó sẽ trực tiếp đến nhà Lâm Võng, ôm anh một cái để chào tạm biệt.
Tạm biệt Lâm Võng, em về nhà chồng đây!!!
Lam Sơn nghĩ lúc đó mình sẽ nói như vậy với Lâm Võng đủ khiến cho anh ấy kinh ngạc một phen liền cười ha ha hai tiếng.
Những ngày qua Lam Sơn ở ké người khác quá nhiều sinh ra một thói quen cực kỳ tốt, đó chính là sáng sớm tự động dọn dẹp nhà cho người ta. Lau chùi dọn rửa nhà của Cốc Khiếu Thiên xong rồi, cậu liền mau chóng rời khỏi nhà.
Nâng mắt nhìn lên đồng hồ treo tường của một tiệm tạp hóa, Lam Sơn nhìn thấy kim giờ đã chỉ sang số hai rồi. Giờ này có lẽ Thích Hạ cũng không có ở nhà, như vậy thì mình cứ...sang tiệm bánh của Lâm Võng trước đi đã.
Vừa quyết định xong thì cậu liền tức tốc chạy đến tiệm bánh "Hạnh Phúc". Nhìn thấy Lâm Võng đang ngồi chống cằm chờ thời, cậu khẽ mỉm cười, đi lại gần đó vỗ vai anh một cái.
" Võng cưa cưa~~" Lam Sơn mang một biểu tình vui vẻ đến đáng yêu nhìn Lâm Võng.
Trong khi đó anh đang bận mơ tưởng một chuyện gì đấy, hồn phách lìa khỏi xác từ nãy đến giờ chốc chốc quay lại. Chớp mắt nhìn con mèo đáng yêu đêm qua đã trọng sắc khinh bạn, đôi mày anh khẽ nhíu lại.
" Còn nhớ đến anh mày à?" Lâm Võng giận.
Lam Sơn liền vẫy vẫy đuôi mèo, ngồi xuống cạnh anh, chọt chọt ngón tay vào bên hông của anh.
" Thôi mà, em xin lỗi anh~~~ Đêm qua anh ngủ một mình không sợ ma chứ?"
Lâm Võng liếc một cái, " Sợ cái em gái mày!!"
" Chẹp, anh nói chuyện với em hờ hững thế?" Lam Sơn bĩu môi, " Thế thôi em quay về nhà đợi Khiếu Thiên đi làm về xem ra còn hạnh phúc hơn."
" Đúng rồi, hạnh phức lắm!!!" Lâm Võng rõ ràng biến câu nói của cậu sang phía khác, hồi lâu mới chịu nhịn xuống, làm huề với con mèo nhỏ.
" Đêm qua thế nào?" Lâm Võng nheo mắt hỏi.
Nghe nhắc đến đêm qua, mèo nhỏ lại lâng lâng chín tầng mây, cái mặt hạnh phúc hiện ra, " Tuyệt lắm~"
"... Thật à?"
Mèo nhỏ gật đầu, " Thật, thật chứ~~ Khiếu Thiên chỉ lạnh lùng như vậy thôi, chứ dịu dàng lắm. Nhẹ nhàng nhẹ nhàng, không làm em đau tí nào luôn đó!"
Mặt Lâm Võng càng biến sắc, " Ôi, không đau thật luôn?"
Mèo nhỏ tiếp tục mơ màng, hai tay chống cằm, " Tất nhiên rồi. Khiếu Thiên từng chút từng chút ấn vào, nhưng nhẹ nhàng lắm, hoàn toàn không đau."
"..." Lâm Võng hai mặt hơi nóng, " Em mất zin nhanh vãi! Sao lại dễ dãi quá vậy?"
Mèo nhỏ còn đang đắm chìm trong hạnh phúc thì hai từ "mất zin" như pat pat vào mặt, tỉnh luôn. Lam Sơn chớp chớp mắt, kinh hãi nhìn Lâm Võng, sau đó suýt nữa thì pat một cái vào miệng anh.
" Anh bậy bạ cái gì thế??? Mất cái gì? Anh mất ấy!"
Lâm Võng nghệch mặt, ủa anh nói gì sai sao? Rõ ràng em kể như vậy còn bảo...không mất?
Lam Sơn thở dài, lắc đầu ngao ngán, " Khiếu Thiên bôi thuốc vào chỗ bị thương của em cơ. Đêm qua gặp ăn xin lưu manh, tụi nó đánh em mềm người."
"..." Lâm Võng càng lúc càng thông suốt, sau đó chợt tức giận nóng mặt, " Nè nè, sao hôm trước em đánh anh như một đứa đai đen, vậy mà đêm qua lại để người khác đánh mình??"
Nhìn người nọ oan ức không kể hết, Lam Sơn cười ha hả đầy thiếu đòn. Cậu chậc lưỡi một tiếng, chỉ im ỉm mà mỉm cười chứ không nói gì cả.
Đương nhiên đêm hôm qua cậu đủ khả năng đánh mỗi thằng một cú, nhưng mà nếu quá mạnh mẽ thì không còn gì vui nữa. Để bị đánh một tí, đúng là đau nhưng sau đó đem vết thương đến đòi nợ Cốc Khiếu Thiên, cách gì không lời!!
Trong đầu Lam Sơn hôm qua đã tính toán như vậy đó, không ngờ cậu còn chưa kịp đi đòi nợ thì có người tự giác đem tiền đến nộp cho cậu rồi, haha.
Trò chuyện với Lâm Võng một lúc lâu, Lam Sơn mới đề cập đến vấn đề chính khiến cậu đến đây.
" Lâm Võng, em sẽ dọn về sống cùng Khiếu Thiên đó. Hôm nay em đến để tạm biệt anh, em về nhà chồng."
Chân mày Lâm Võng xét ra hôm nay đã nhíu lại không dưới mười lần. Đây là lần thứ mười hai. Anh nhìn mèo nhỏ đang mắt chớp miệng cười mà nhịn không được thở dài đánh thượt.
Trời đất ơi, sao ông trời lại sinh ra một thằng nhóc ngay cả mặt mũi cũng đếu có thế này? Mẹ nó, nó thành vô diện rồi à?
Lam Sơn nhìn thấy Lâm Võng im ỉm, cậu khẽ chọt chọt, " Nè, im re vậy?"
Lâm Võng lại thở dài thêm tiếng nữa, " Được rồi, anh mày hiểu mà. Về nhà chồng thì ngoan ngoãn đó, đừng để bị chồng đuổi về nơi sản xuất."
Nghe anh trai kết nghĩa dặn dò, Lam Sơn cười muốn ngất đi. Vội vàng quàng vai bá cổ Lâm Võng, mèo nhỏ gật gù nghe lời:
" Nhất định là em sẽ ngoan. Nhưng còn tùy thuộc vào Khiếu Thiên nữa. Nếu ngài ấy không chọc em giận, em sẽ ngoan lắm. Còn nếu ngược lại, em sẽ bức ngài ấy đến điên rồi cuốn gối về nơi sản xuất, chắc chắn không để bị đá đít!"
Lâm Võng nhếch mép, gật gù như kiểu, thằng này được, anh thích!
Nhưng mà trong lòng anh thì vô cùng quan ngại cho số phận của Lam Sơn sau này. Không biết ai sẽ bức ai, ai sẽ vô bệnh viện tâm thần trước đây?
Gần xế chiều, Lam Sơn tạm biệt Lâm Võng để chuẩn bị qua nhà của Thích Hạ. Cậu nghĩ cứ đến đó rồi đợi một chút là được, không ngờ trên đường đi mèo nhỏ lại gặp rắc rối.
Á!!!!!
Lam Sơn nằm ngay xuống đường, mắt nhắm chặt, đầu choáng váng, mông và lưng ê ẩm. Nước mắt nằm ngay bên khóe mắt, nhưng Lam Sơn không dám khóc.
Chiếc xe moto kia cũng đã dừng lại kịp lúc, không thì...
Chàng trai trên xe cởi vội cái nón bảo hiểm màu đen ra, đi đến đỡ lấy mèo nhỏ đang sợ chết khiếp. Từ nhỏ Lam Sơn cũng từng bị va chạm xe cộ nhiều lắm rồi đâm ra cậu bị ám ảnh rất nặng về việc này.
" Có sao không vậy?" Chàng trai kia có một gương mặt đẹp trai với chiếc răng khểnh, phong thái khá giống con mèo nghịch ngợm.
Lam Sơn hơi hé mắt nhìn, không thể đứng dậy vì chân cậu bị trật mất rồi, cổ cũng không xoay mạnh được. Mèo nhỏ thấy cơ thể đau nhức mà thút thít, níu chặt tay người nọ lại.
" Không được đi!! Mau ở lại, tôi còn đem cậu lên cảnh sát a!! Đau chết tiểu tử rồi..."
Chàng trai kia nhìn Lam Sơn như vậy, đột nhiên buồn cười không chịu được. Cậu ta cũng không nỡ bỏ đi khi mình đã chạy xe quá tốc độ để tông phải một người khác, cho nên mới rút điện thoại ra.
" Cậu gọi cho người nhà đi."
Lam Sơn vẫn còn rơm rớm nước mắt, một tay bám chặt vào áo của chàng trai đó, một tay cầm điện thoại, thuần thục bấm số của Cốc Khiếu Thiên.
Hồi chuông ngân lên, sau đó liền có giọng nói phát ra, " Alo?"
Mèo nhỏ vỡ òa, " Khiếu Thiên, hức hức...Em bị xe tông ấy..."
Cốc Khiếu Thiên vừa định thu dọn một số đồ rồi trở về nhà, nghe tin như vậy làm tâm trí y đảo loạn lên cả. Nắm chặt điện thoại, giọng điệu của y có chút vội vã.
" Em đang ở đâu?"
Chẳng bao lâu, trên hai vỉa hè bên đường đều bị đóng băng bởi một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng sang trọng phanh lại kitz một tiếng. Mọi người ban nãy còn không hiếu kỳ sự việc xe tông bằng việc xe hơi này xuất hiện nữa.
Cửa xe hơi bật mở, một người đàn ông chững chạc, khí chất phả đầy trên người khiến bao thiếu nữ nhìn không chớp mắt. Thế nhưng tầm nhìn của y chỉ chú ý đến con mèo nhỏ đang ngồi bệt trên vỉa hè, mặt mũi cáu kỉnh.
" Cậu không được đi! Phải ở lại đền bù!!!" Lam Sơn vẫn quyết không cho chàng trai kia bỏ đi, làm cậu ta cũng hết cách.
Cốc Khiếu Thiên từ xa nhìn thấy mèo nhỏ vẫn khư khư đòi người ta cái gì đấy, cái chân thì bị trầy xước một đường còn không thèm lo đau đớn, y bỗng khó chịu.
Bước từng bước dứt khoát đi tới, Cốc Khiếu Thiên bắt lấy bàn tay mèo nhỏ đang bám vào lớp áo khoác da của chàng trai kia, sau đó bế cả người mèo nhỏ lên.
" A Khiếu Thiên!!" Lam Sơn quay mặt nhìn thấy người kia, cậu quên béng đi cơn đau của mắt cá chân lẫn việc đòi nợ.
Chàng trai kia cảm thấy rốt cục mình cũng được thoát chết liền cúi đầu, thành khẩn xin lỗi, " Tôi xin lỗi, là do tôi chạy xe quá tốc độ. Tiền thuốc men nếu cần tôi sẽ..."
" Không cần đâu!" Cốc Khiếu Thiên ném một cái nhìn lạnh băng cho chàng trai, " Cậu đi được rồi."
Sau đó lạnh lùng xoay người, mang mèo nhỏ đặt lên xe, nổ máy, chạy đi.
Hết chương 19.