Thất Tuân được nhận vào một nhà xuất bản có tiếng, công việc rất ổn định, tiền luôn dính túi, không có tiền lẻ, chỉ có tiền chẵn.
Cuộc sống của anh rất tốt nếu như không phải có một khoảng thời gian, anh bị sốc tình cảm mà trầm lặng rất lâu. Những người bạn thân nhìn thấy cảnh đó đều rất đau lòng.
Nhưng họ không biết tính hướng thật của Thất Tuân, chỉ biết anh bị một người phụ tình, người đó biến mất không trở về mới làm anh đau buồn như thế.
Ngày tháng trôi qua, Thất Tuân đã lấy lại được nhịp sống cho mình, cố gắng hoàn thành bốn năm đại học, ra trường, được nhận vào một chỗ ngon lành.
Ban ngày Thất Tuân đến nhà xuất bản với một gương mặt ngời ngợi đẹp trai, nụ cười ấm áp ôn nhu trên môi không biết đốn đổ bao nhiêu nữ nhân viên ở trong công ty rồi. Mỗi lần anh làm việc khuya đều có người mang đến cho anh đồ ăn đồ uống, trao cho anh đôi mắt đong đưa tình ái.
Thế nhưng Thất Tuân tựa như có một trái tim bằng sắt đá, không hề động lòng một chút.
Ban ngày anh khoác lên mình một lớp mặt nạ hào nhoáng vui vẻ, ấm áp ôn nhu. Ban đêm trở về nhà, anh lại như một người lụy tình đau đớn. Tuy không còn buồn như hồi Lam Sơn đột nhiên biến mất lần nữa, nhưng đôi mắt anh vẫn phảng phất sự cô đơn tịch mịch.
Ngồi trong phòng mình, đêm nào anh cũng giở cuốn nhật ký mà Lam Sơn để lại, cuốn nhật ký về cuộc đời kỳ diệu của cậu.
Nhớ rõ cái hôm sau khi cùng Lam Sơn ăn uống xem tivi, hôn cậu rồi bị cậu từ chối, Thất Tuân đã trở về nhà mà không ngủ lại. Sáng hôm sau anh lại qua nhà cậu, định bụng sẽ xin lỗi sự việc nảy sinh tối qua nhưng anh phát hiện không có ai ở trong nhà.
Gõ cửa mấy lần cũng không có tiếng hồi đáp. Thất Tuân đã thực sự ngồi trước cửa nhà của cậu chờ đợi đến đêm khuya. Chủ nhà đó thấy bóng dáng thanh niên ngồi túc trực ở cửa, hiếu kỳ ra hỏi:
" Chàng trai, có chuyện gì à?"
Thất Tuân gần như ngủ quên trước cửa nhà người kia, trong lòng không thoải mái. Anh đứng dậy, phát hiện Lam Sơn vẫn chưa trở về liền có cảm giác bất an.
Nhìn vị chủ nhà, anh nói:
" Cháu là bạn của chủ trọ này, sống cùng cậu ấy. Hôm nay cháu quên mang chìa khóa theo."
Chủ nhà đã quen với khuôn mặt của Thất Tuân, biết anh cùng Lam Sơn là một đôi bạn rất thân nên không ngại ngần đem chìa khóa sơ cua mở cửa cho anh vào. Đóng cửa lại, Thất Tuân gọi lớn hai tiếng Lam Sơn, không ai đáp lại.
Đi thẳng vào phòng ngủ, Thất Tuân nhìn thấy một loạt khăn giấy bị vò lại ném trên sàn nhà, chăn trên giường cũng lộn xộn không kém. Không khí trong phòng khá lạnh.
Thất Tuân lại quay đầu đi ra ngoài, phát hiện giày dép vẫn không mất đi một đôi nào. Anh hơi bị nhớ rõ cậu từng mang đôi nào đi đâu, làm gì. Tất cả mọi thứ của cậu anh đều nhớ như thế.
Vì căn bản, giày của Lam Sơn đa số đều là do Thất Tuân mua tặng.
Ngồi trên giường cậu, anh tựa trán trên tay, nhắm mắt ngẫm nghĩ thật lâu. Sau đó Thất Tuân đứng dậy, tùy tiện lục lọi ngăn tủ của cậu, phát hiện một cuốn sổ đáng yêu xì tin dâu nằm trong đó.
Ở cái tuổi này mà tính của người kia vẫn không thay đổi gì cả.
Thất Tuân khẽ cười, ngồi xuống ghế, giở từng trang ra xem.
Ngay trên phía đầu là dòng chữ, " Nhật ký cuộc đời của Lam Sơn!"
Nét chữ khá bay lượn như rồng phi phượng múa. Thất Tuân giở tiếp trang thứ hai, thấy Lam Sơn ghi thế này:
" Tôi mua một cuốn truyện đam mỹ về nhà. Ngày hôm đó tôi đọc gần hết cuốn truyện, cũng là cánh cửa mở ra một thế giới mới của tôi."
Trang tiếp theo:
" Tôi ở trong nhà của chủ tịch một công ty giải trí, Cốc Khiếu Thiên..."
Thất Tuân giật bắn mình khi đọc đến cái tên này, trong trí nhớ của anh, cái tên này thường xuyên phát ra khỏi miệng Lam Sơn khi cậu ở trong bệnh viện. Đảo mắt, anh đọc tiếp:
"... Tôi đã giả thành một dạng bi thương để lừa gạt cảnh sát, buộc Khiếu Thiên chứa chấp tôi ở lại. Đồ mặt lạnh đó rất ghét tôi."
" Sống cùng Khiếu Thiên vài ngày nhưng tôi lại gây không biết bao nhiêu là chuyện cho đồ mặt lạnh kia. Chiên trứng bỏ đường, dùng rượu quý nấu cơm trưa, bỏ tinh dầu bạc hà vào bồn tắm ( thứ mà đồ mặt lạnh dị ứng), dùng cả lọ rải đầy trước cửa nhà y, khiến người ta hiểu lầm nhắn tin rủ rê y."
" Hôm nay tôi tỏ tình với đồ mặt lạnh. Tôi đứng trên cầu, ôm từng mảnh giấy ghi chữ, tỏ tình rất ngốc nghếch. Đồ mặt lạnh từ chối tôi. Tôi buồn, nhưng không điên."
" Người ta đồn tôi tự tử, đồ mặt lạnh tin điều đó cho đến khi nhìn thấy tôi còn sống dửng dưng, haha đồ ngốc!"
" Tỏ tình thêm một lần nữa, rồi tôi lại thất tình thêm một lần nữa. Vẫn buồn, nhưng tôi thấy tôi sắp bị điên."
" Rốt cục cũng có ngày đồ mặt lạnh dán vào cái mông nóng này! Khiếu Thiên bảo yêu tôi, bảo tôi là vợ y! Haha."
Thất Tuân cảm thấy mình càng đọc lại càng rất khó hiểu, đầu nhức bưng bưng không ngừng. Nhưng anh kiên trì đọc hết cuốn nhật ký dang dở.
Đến lúc nhìn thấy trang giấy cuối cùng mà Lam Sơn viết, anh mới bất giác cảm thấy chua xót.
Lam Sơn viết lần cuối:
" Tôi ngày đêm nhớ người đó. Thất Tuân có lẽ thích tôi, nhưng tôi không đáp lại được tình cảm này. Tôi nghĩ nó là người sẽ tin lời tôi nói. Chắc chắn tôi sẽ kể cho nó biết về chuyến hành trình này của cuộc đời tôi. Ngày mai viết tiếp!"
Thất Tuân nhìn cuốn nhật ký thật lâu mới gập lại, nước mắt cũng tự động rơi xuống một giọt duy nhất.
Những chuyện người ta không tin được thì nó luôn tồn tại. Lam Sơn lại một lòng tin tưởng anh là người sẽ tin cậu, cho nên cậu mới ghi dòng này. Thế mà còn chưa kịp chào tạm biệt nhau, người kia đã lại đi mất.
Đêm nay Thất Tuân cũng gập lại cuốn nhật ký như mọi hôm, sau đó lại đảo mắt đến kệ sách của mình. Kỳ thực, ngay cái đêm cuối cùng ở nhà Lam Sơn, anh đã nhặt được một cuốn truyện.
Giở ngẫu nhiên một trang, Thất Tuân nhìn thấy ba từ Cốc Khiếu Thiên rõ mồn một hiện lên trong đáy mắt.
Lần đó, anh đã không dám đụng vào bất kỳ cuốn tiểu thuyết nào nữa. Nhưng riêng cuốn truyện này thì anh phải giữ, vì nó như một thứ siêu nhiên. Biết đâu Lam Sơn có ngày trở về với anh qua cuốn truyện đó thì sao?
Ngày tháng lại trôi đi, Thất Tuân làm việc ngày càng tốt hơn, rất được lòng sếp của mình.
Cuộc sống của Thất Tuân vẫn giữ nguyên quỹ đạo đấy cho đến một ngày nọ, nó bỗng nhiên lệch một cách rất kinh khủng.
Đó là một hôm đẹp trời, Thất Tuân lựa ngày nghỉ của mình mà đi bơi. Hôm đấy bể bơi vắng hoe, dường như chỉ có hai, ba người gì đó.
Thất Tuân không nghĩ ngợi nhiều, vì anh thích nhất là bể bơi vắng vẻ. Ngâm mình dưới nước một chút cho quen nhiệt độ, sau đó anh nằm ngửa, bơi lượn như kình ngư.
Bơi hơn mười vòng, Thất Tuân nhổm dậy mới phát hiện bể bơi chỉ còn một mình anh mà thôi. Người bán hàng ở đối diện cũng đang chăm chú vào điện thoại.
Bầu trời đột nhiên sụp tối.
Thất Tuân nheo mắt nhìn lên, cảm thấy trong lòng, mẹ, nãy mới thấy nắng như thế!!
Anh định bơi vào bờ rồi thay đồ đi về thì bầu trời chuyển tối đen như mực. Lần đầu tiên anh thấy hiện tượng kỳ dị này của thời tiết.
Trong lòng băn khoăn gì đó đã thôi thúc Thất Tuân ngừng lại, quay đầu nhìn sau lưng mình thì mới phát hiện có một cái xác nổi lên mặt nước.
Cái một dáng người, trắng nõn nà, nhất là...không bận gì cả.
Thất Tuân gần như đứng hình ngay tại giữa bể bơi, cổ họng muốn hét lên nhưng không được.
Bầu trời mới đó đen như mực, bây giờ lại tản ra, ánh sáng mặt trời đột nhiên rọi xuống, rực rỡ.
Ánh sáng ấy chiếu thẳng xuống cái người khỏa thân đang nhúc nhích vùng vẫy kia. Thất Tuân thấy "cái xác" vẫn còn sống, anh vội bơi lại, cứu người ta một phen.
Nâng người nọ đứng vững, Thất Tuân hiếu kỳ nhìn xuống, phát hiện một khuôn mặt còn đáng yêu hơn cả thiên thần. Đôi mắt trong veo như nước, chiếc mũi nhỏ nhỏ xinh xinh, chân mày thanh tú, làn da cả màu tóc lại đặc biệt kinh khủng.
Đôi mắt kia tựa như có sức mạnh gì đấy bí ẩn, cuốn hết hồn của anh vào đấy.
Thất Tuân thất thần đúng lâu, ngón tay chạm vào làn da kia bỗng dưng không muốn rời đi. Anh nuốt nước bọt, định nói thì người nọ đã a lên một tiếng.
Mặt mũi đỏ bừng bừng, " Quần, quần đâu rồi?"
Thất Tuân bị một màn này làm suýt hộc máu. Bên kia bờ đột nhiên có người đi qua, nhìn anh với đôi mắt khinh bỉ.
Mẹ nó, mình vừa cứu người mà!!!
Sau một màn kỳ dị đó, Thất Tuân bỏ mặc thiên thần ở nơi bể bơi đầy mùi nguy hiểm đó. Anh tốt bụng mua cho cậu cái quần đùi ở bể bơi, sau đó đeo túi đi về.
Kỳ thực, đẹp thì đẹp, nhưng người kia kỳ lạ quá, anh cảm thấy mình không nên dính vào. Nhưng ông trời nào cho phép điều đó!
Đã bảo cuộc sống của anh bị lệch khỏi quỹ đạo rồi, vì dám nhìn người ta khỏa thân không chớp mắt đó!
Thiên thần kia bắt lấy tay anh, " Nè, đi với."
Thất Tuân quay lại, buồn cười một chỗ, người nọ nói tiếng Trung Quốc, anh lại học ngành ngôn ngữ Trung Quốc.
Được, phương diện này có thể hiểu nhau.
" Không cho." Thất Tuân ngang ngược.
Thiên thần ủy khuất, nhưng cũng vui mừng vì người kia nói được tiếng của mình. Đôi mắt long lanh nước, rốt cục cúi đầu, buông tay rất tự giác.
" Ừm, xin lỗi."
Sau đó thiên thần bận cái quần đùi hoa hòe rời khỏi bể bơi, trước bao con mắt thèm thuồng nhỏ dãi. Thất Tuân chứng kiến cảnh tượng đó, chỉ sợ khi cậu thật sự ra ngoài đường sẽ bị cảnh sát tóm gọn.
Cuối cùng Thất Tuân đuổi theo, giữ lấy thiên thần, cởi áo khoác cho cậu mặc rồi nói:
" Đi."
Thiên thần nhìn áo khoác, mặt mũi ngốc lăng, " Đi đâu?"
" Về nhà tôi."
Thiên thần mừng rỡ, gật gật, đi theo phía sau.
Thất Tuân đằng trước chau mày, tự phỉ nhổ bản thân rước khổ vào người.
Cách một thế giới xa thật xa.
" Khiếu Thiên, em đói bụng!!!!"
Cốc Khiếu Thiên ngoảnh mắt nhìn con mèo kia dám ngồi một chỗ kêu than, mặt mũi lại giả vờ ủy khuất, y vừa giận mà vừa buồn cười.
" Tự đi mà nấu!"
Lam Sơn ngồi ở ghế salon bĩu môi, nói chuyện với Châu Châu:
" Bảo bối, con thấy không? Baba con đã ăn hiếp...ứ ư đó."
Lam Sơn rất không hài lòng khi tự xưng mami với Châu Châu. Mỗi lần như vậy cậu đều chọc Cốc Khiếu Thiên cười đến chảy nước mắt.
Nhưng mặt dày mà, kệ luôn!
Châu Châu ngước đôi mắt to tròn của mình, ngawo hai tiếng.
" Ngawo ngawo." ( Con hiểu!)
Lam Sơn còn định ủ ê nói xấu chủ tịch Cốc nữa thì trước mặt đã có một tô mì gói với một cốc sữa bò. Buông Châu Châu xuống, mèo nhỏ nhổm dậy ôm cổ Cốc Khiếu Thiên.
" Oa, em yêu ông xã nhất~"
Sau đó cắm đầu vào tô mì gói ăn ngon lành.
Từ khi Lam Sơn chính thức quay về, cuộc sống của hai người lại ngọt ngào như trước. Có một hôm Lam Sơn uống say, ngồi bên cạnh y mà ủy khuất kể ra chuyện thật của mình, kể đến nước mắt nước mũi tuôn trào không ngừng.
Cậu bảo: " Đó là lý do vì sao em không nói cho ngài biết. Khiếu Thiên, lần này em thật sự không còn người thân, họ đều vì em mà ra đi. Em thấy mình thật vô tâm vô tình, em không biết phải làm như thế nào nữa... Khiếu Thiên, ngài không tin cũng được, nhưng em lại rất đau lòng..."
Những lời đó cứ ám ảnh Cốc Khiếu Thiên mãi. Việc câu nói, y khó mà chấp nhận nổi vì cậu bảo y chỉ là nhân vật tiểu thuyết.
Nhưng sau nhiều lần xuất hiện rồi biến mất rồi lại xuất hiện, Cốc Khiếu Thiên đành phải tin kia là chuyện có thật. Nhưng so với điều huyễn hoặc đó, y muốn tin tình yêu của mèo nhỏ hơn.
Cho nên Cốc Khiếu Thiên không đặt nặng vấn đề thân phận thật của cậu nữa.
Nhìn mèo nhỏ ngồi ăn mì gói ngon lành, tuy là mì gói thôi mà mặt mũi cũng vui như vậy, y cũng rất toại nguyện rồi.
Ngày hôm sau, Cốc Khiếu Thiên lại đến hộp đêm ngày trước mà Miêu Cát từng làm. Khi y hỏi thăm Miêu Cát, nhân viên ở đó đã báo một tin dữ cho y.
Miêu Cát mấy hôm trước đã tự vẫn ở sông, nhưng xác lại không tìm được.
Cốc Khiếu Thiên về sau cũng không thể quên đi thiếu niên khuôn mặt thiên thần đó đã sớm rời khỏi thế gian này.
Một nơi khác lại đang diễn ra ồn ào nổ lửa.
" Miêu Cát, em thật sự không biết làm gì hả?"
Miêu Cát ủy khuất, " Em biết múa."
"... Em biết múa thì em có no được không?"
Miêu Cát ủy khuất, " Em đi múa lấy tiền mua đồ ăn."
Thất Tuân lần này cứng họng, cuối cùng hạ giọng nói:
" Em múa cái gì?"
Miêu Cát mặt mũi mừng rỡ:
" Đơn giản lắm. Em có thể múa cho anh xem thử."
Thất Tuân vui vẻ cười, " Được."
Một lát sau, Miêu Cát lại ủy khuất, níu tay anh:
" Anh ơi, anh phải mua một cái cột thì em mới múa được."
"..."
Mặt Thất Tuân xoám ngoét, " Cái gì? Em múa cái gì mà cần nó?"
Miêu Cát không hiểu tại sao người kia lại nóng giận.
" Em múa cột. Em múa rất dẻo nha!"
Thất Tuân càng lúc càng giận, không thể tin được. Bảo bối mà anh vớt, à không, cứu từ hồ bơi đem về nuôi ngày nuôi đêm, nuôi đến mũm mĩm như lợn con lại đi đu xà, à không, múa cột.
Mẹ nó, lời lẽ cũng loạn xạ cả rồi.
Thất Tuân nắm tay Miêu Cát, kéo vào phòng, " Miêu Cát, em có thể múa trên người anh này. Anh tự nguyện làm cột."
Miêu Cát nhíu mày suy nghĩ, sau đó đu lên người anh thật.
" Múa kiểu gì giờ?"
Thất Tuân bật cười, ôm lấy Miêu Cát hôn hôn hít hít, hôn đến nghiện.
" Anh dạy em, nào nào bảo bối, em bám chặt vào nhé. Cột này hơi bị luân động!"
Dứt lời, Miêu Cát thấy hối hận lắm, không muốn múa cột với Thất Tuân nữa.
Hết phiên ngoại 1.