" Đồ biến thái!!!!"
Tiếng hét vọng ra từ sau cánh cửa của phòng vệ sinh trong khách sạn. Mèo nhỏ khuôn mặt đỏ bừng bừng thống giận, cả người vẫn run lên, bàn tay siết lại chỉ muốn tung cước vào mặt người nào đó.
Quay trở về khoảng thời gian khi nãy vừa kết thúc bữa ăn.
Cốc Khiếu Thiên chỉ gọi chừng mười mấy giây liền tắt điện thoại, khóe môi cong nhẹ lên có vẻ rất thống khoái. Hai ngón tay thanh thoát nâng tách trà lên uống một ngụm.
Trong khi đó, Lam Sơn ngồi bên cạnh chỉ cảm thấy trời đất xoay mòng mòng, cơ thể vừa nóng vừa khó chịu, khiến cho khuôn mặt của cậu đỏ bừng như quả cà chua chín. Không dám động mạnh, mèo nhỏ tội nghiệp ngồi im thin thít, chỉ thầm cầu mong tiểu Lam Sơn đi ngủ lại.
Người đối diện nhìn thấy cậu như vậy liền quan tâm hỏi:
" Lam Sơn à, cậu ổn chứ? Mặt cậu đỏ bừng luôn kìa."
Lúc này ai cũng xoay qua nhìn về phía Lam Sơn làm mèo nhỏ càng ngượng ngùng hơn. Bản thân đã có tật giật mình, cậu vội vàng cởi áo khoác che lên đùi, sau đó cười gượng gạo:
" Không, không sao cả. Tôi chỉ thấy hơi mệt thôi."
" Mệt sao?" Thích Hạ liếc mắt nhìn qua, linh cảm quá nhạy mách bảo anh mèo nhỏ có gì đó lạ lắm, chứ không đơn thuần là mệt.
Tống Dĩ Khang ngồi bên cạnh thì chỉ nghĩ đơn giản khi nãy họ đã đi quá nhiều nên Lam Sơn mới như thế. Cho nên cậu bạn họ Tống tốt bụng lắm khi đã nói như vầy:
" Vậy tôi đưa cậu về khách sạn trước nha?"
Ngay lập tức bị Thích Hạ huých vào tay một cái, ánh mắt cảnh báo. Tống Dĩ Khang thoạt đầu chưa hiểu gì, sau đó mới liếc nhìn Cốc Khiếu Thiên ngồi đối diện âm âm khí lạnh, cậu ta liền rút lại lời đề nghị kia.
" Thôi thì...chủ tịch sẽ đưa cậu về nghỉ trước vậy. Trông sắc mặt cậu tệ lắm."
Thích Hạ cười cười nói.
Lam Sơn bên dưới đang bấu chặt vào áo khoác, âm thanh rung khe khẽ vang lên lần nữa. Cậu muốn bật khóc rồi giương vuốt cào nát mặt người bên cạnh ngay tức khắc thôi. Lén lút liếc Cốc Khiếu Thiên một cái, mèo nhỏ nói nhỏ:
" Vậy...chúng ta về trước đi."
Cốc Khiếu Thiên lúc này mới ngẩng đầu lên, lãnh đạm cười với mọi người một cái rồi nói:
" Tôi sẽ đưa em về khách sạn. Đứng dậy nào."
"..." Lam Sơn kinh hãi thêm một đợt nữa, vội vã đứng dậy rồi quay lưng bỏ chạy.
Chính xác là cậu đã bỏ chạy để không có ai nhìn thấy bộ dạng của tiểu Lam Sơn thức dậy cả.
Ngồi trên tắc xi, Lam Sơn đáng thương mặt giận dỗi không thèm nhìn người nọ một cái nữa. Trong đầu đương nhiên không tiếc lời mắng nhiếc y rồi.
" Thoải mái không?"
Cốc Khiếu Thiên liếc nhìn cậu một cái.
Lam Sơn dựa đầu vào cửa, thì thào, " Thoải mái cái con chó cái! Biến thái, dâm đãng, hư."
Nghe người nọ lầm bầm trong miệng thứ tiếng mình không hiểu được, Cốc Khiếu Thiên cũng không thèm đôi co vì vốn biết cậu vừa thầm mắng mình bằng tiếng khác.
Về đến khách sạn, Lam Sơn liền phóng vào phòng vệ sinh như đoạn mở đầu vừa rồi và quát lớn lên như thế.
Cốc Khiếu Thiên bên ngoài này chỉ âm lãnh mỉm cười, tay nới lỏng cravat rồi toang mở cửa phòng vệ sinh, bước vào rất dứt khoát. Lam Sơn còn đang định lấy di động ra khỏi quần nhỏ thì nghe tiếng cửa đóng lại, cậu giật thót tim, quay đầu liền bắt gặp đôi mắt kia nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lam Sơn mím môi, vẫn còn giận.
" Mau đi ra!!! Mau đi ra ngay!!! Em giận ngài rồi, đừng có nhìn nhau nữa đi!!"
Vừa nói mèo nhỏ vừa vội vã đưa tay vào phía trong lôi ra di động của mình. Nhìn nó dính một chút thứ gì đó kia khó nói tên, mặt mũi cậu lại đỏ lên, muốn mắng mười hai thứ tiếng.
Cốc Khiếu Thiên đứng từ xa nhìn như vậy cũng không nói gì, sau đó nhanh chóng bức Lam Sơn áp lưng vào vách tường được lót gạch men trắng. Ánh mắt của y đột nhiên trở nên quyến rũ kỳ lạ, ngón tay y nhẹ nhàng cầm lấy di động, đặt sang một bên.
Lam Sơn bị ép đến bức tường không có đường thoái lui, cậu nhíu mày, sẵn sàng co chân lên tung cước đá vào chính giữa của y. Nào ngờ động tác của y nhanh hơn, khóe môi mèo nhỏ bị hôn lấy một cái, vừa vội vã, vừa mạnh mẽ lại dứt khoát.
" Ưm..."
Lam Sơn thoạt đầu giật mình nên mở to mắt, sau đấy nụ hôn kia quá mãnh liệt nên liền khiến tâm trí mèo nhỏ lâng lâng chín tầng mây. Bao nhiêu uất hận đột nhiên tan biến không lý do.
Cốc Khiếu Thiên rời khỏi nụ hôn kia, hai tay bỗng nhấc bổng mèo nhỏ khỏi mặt đất, áp cậu dính hẳn vào vách tường phía sau. Gạch men lành lạnh thấm qua lớp áo sơmi mỏng manh, Lam Sơn mặt mũi ửng ửng lên, có chút ngượng.
" Ngài giữ chặt em đi đó, ngã xuống sẽ đau mông!"
Cốc Khiếu Thiên khẽ cười, tiếp tục in môi mình lên môi cậu, quấn quýt không rời. Lam Sơn hai tay rất nhàn rỗi nên đã giúp y cởi áo sơmi màu đỏ rượu ra, để lộ một bờ ngực màu mật ong quyến rũ.
Cậu vòng hai tay ôm lấy cổ y, cố tình khiêu khích dục vọng bên dưới. Cốc Khiếu Thiên hai tay giữ chặt mèo nhỏ trên không, nụ hôn liên tiếp rơi xuống từ trên cổ đến xương quai, gặm nhấm từng chút thật mạnh mẽ. Mỗi một chỗ đều để lại chút gì đó riêng biệt từ y.
Hai người hôn môi đến hết sinh khí mới chịu tách nhau ra. Cốc Khiếu Thiên hạ Lam Sơn xuống, ngón tay chạm lên ngực cậu, cách một lớp áo mỏng mà xoa nắn, vân vê, đùa nghịch vui thích. Đôi chân kia khẽ run lên, Lam Sơn vòng tay xuống dưới hông của y cởi bỏ thắt đai lưng, bình tĩnh kéo khóa quần xuống một tiếng khe khẽ.
Dục vọng của hai người dần đạt đến cao trào.
Cốc Khiếu Thiên vuốt một đường từ trên cổ mèo nhỏ xuống bên dưới cái bụng phẳng lì, trắng trẽo. Sau đó trực tiếp tiến công vào bên dưới quần, chạm vào chỗ nào đó đã bị y đùa giỡn rất lâu trước đó.
Tiểu Lam Sơn đầy sinh khí, nóng hừng hực, chỉ chờ được giải quyết triệt để. Ngước mắt lên nhìn mèo nhỏ, Cốc Khiếu Thiên bỗng thấy một khuôn mặt đầy câu dẫn hiện ra. Ngón trỏ của y nhẹ nhàng chạm lên môi mèo nhỏ, đầu lưỡi của cậu dần tiếp nhận đầu ngón tay của y.
Liếm qua một chút, mút lấy một chút, sau đó thuần thục như cách cậu thường làm. Bên dưới, Cốc Khiếu Thiên lại ra sức an ủi Tiểu Lam Sơn đến mê người. Khi cả hai dính chặt lấy nhau, mèo nhỏ đã bị y dọa bởi cái đánh vào mông giáng trời.
Cậu nhíu mày, kêu một tiếng đáng thương nhưng không thể không có sự mê đắm trong đó.
" Ayy~...đừng đánh em, đau..."
Cốc Khiếu Thiên giọng có chút khàn khàn nói:
" Sao không được đánh? Em hư thì tôi phạt."
"...Ưm~..."
Pat!
" A~...Khiếu Thiên, đừng đánh nữa..."
Pat!
" Hức..."
Mèo nhỏ đôi mắt đã rơm rớm nước, tay trái vốn muốn che đi cái mông bị đánh đỏ của mình nhưng không ngờ nó lại run lên, phản chủ mà chạm ngay công tắc của vòi hoa sen.
Nước lập tức từ trong những lỗ nhỏ kia phun ra như mưa, xối ướt cả hai người. Lớp áo màu đỏ rượu của y bám dính vào cơ thể, lộ ra từng đường cong rắn chắc. Lam Sơn bị một trận này làm cho giật mình, người cậu cũng ướt sủng mất rồi.
Đôi môi nhỏ nhỏ khẽ mím lại, như khát nước.
Cốc Khiếu Thiên nhìn thấy một mảng đó liền điên cuồng lao vào ngấu nghiến đôi môi mèo nhỏ. Y rất thích hôn mèo nhỏ, hôn đến nghiện luôn rồi.
" Ưm...Khiếu Thiên...Tắt nước đi đã..."
Cốc Khiếu Thiên không nghe thấy lời cậu nói, vẫn đứng dưới vòi hoa sen phun ra dòng nước âm ấm, một màn sương mù nhẹ nhàng vây giăng khung cảnh ái muội đó.
Lam Sơn bị y quay lại, cậu đưa mảnh lưng trắng nõn gầy gầy của mình về phía y. Ngón tay y vuốt từ xương sống vuốt xuống dưới con đường nhỏ hẹp bí ẩn, thăm dò một cách vui thích.
Nước bám lên người mèo nhỏ khiến cho động tác có thêm trơn tru kỳ lạ. Cốc Khiếu Thiên bàn tay giữ lấy khuôn mặt Lam Sơn, buộc cậu quay lại để y hôn lên môi. Hôn đến mơ màng, y mới tách khỏi đôi môi đỏ mọng kia, từng chút chạm lên tấm lưng của cậu.
Ngón tay bên dưới vừa tiến vào thăm dò, đầu lưỡi lại ở trên mà càn quấy không chán. Mèo nhỏ áp hai bàn tay lên vách tường gạch men, các khớp tay thoáng co rút lại, khuôn mặt đỏ bừng bừng dưới làn sương mỏng.
" Khiếu Thiên, chậm thôi...chậm thôi..."
Cốc Khiếu Thiên dán mình dính chặt vào người mèo nhỏ, khí tức bên dưới như lửa đột, thiêu cháy cả con hẻm nhỏ kia. Lam Sơn cúi mặt thở dốc hồng hộc, ngón tay lại chỉ còn biết bám tựa vào vách tường kia mà thôi.
Cốc Khiếu Thiên cũng thở mạnh ra từng hơi, y cẩn thận tiến vào, rồi lại lui ra. Động tác này càng trơn tru hơn khi hai người rơi vào một mảnh dục vọng mãnh liệt đến cao trào.
Suốt quãng thời gian ân ái đấy, mèo nhỏ kêu đến khản cổ họng, nước từ vòi hoa sen vẫn không ngừng phun xuống, khiến mắt cậu vừa đỏ vừa rát.
Nhưng cảm xúc mãnh liệt thì không hề đứt quãng mà càng lúc càng mạnh mẽ hơn, giống như từng cú thúc vào của Cốc Khiếu Thiên vậy.
Nửa đêm, Lam Sơn tỉnh dậy.
Nhìn thấy Cốc Khiếu Thiên đang ngồi trên ghế đệm đối diện, đôi mắt nhắm nghiền giống như suy nghĩ điều đó vậy. Mèo nhỏ cả người đều ê ẩm, còn có chút lành lạnh nữa.
Quay sang bên cạnh, cậu thấy một cái thau nước với một cái khăn.
Ách, đừng bảo mình bị cảm lạnh nha?
Lam Sơn ngây ngốc nhìn nhìn cái thau nước, sau đó quấn cái chăn bông vào người mình, nhẹ nhàng nhẹ nhàng đi tới trước mặt Cốc Khiếu Thiên. Vừa muốn gọi y dậy nhưng lại sợ y bị đánh thức nên...cậu cứ ngồi bệt xuống đất mà nhìn y ngủ như thế.
Mèo nhỏ nhìn kỹ từng đôi mắt, đến chiếc mũi, rồi cái miệng. Mỗi một thứ trên khuôn mặt kia đều khiến cậu có thể phát điên bất cứ lúc nào. Ngồi một lúc, mèo nhỏ lại lôi ra cái di động của mình, bật đoạn clip mà Cốc Khiếu Thiên đã nhảy "ba con gấu", cười khúc khích một mình.
Trải qua nhiều ngày bên nhau như vậy, ấm áp có, vui vẻ có, hờn dỗi cũng có, nhưng mà hai người vẫn không ai chịu rời khỏi ai cả. Lam Sơn bất giác cảm thấy mình đang bị thế giới huyền ảo này cuốn mất cả lý trí, cả trái tim.
Cậu... đã sớm không còn muốn quay về thế giới thực nữa. Cậu không muốn rời khỏi Cốc Khiếu Thiên. Chỉ muốn ở bên cạnh y mãi mãi, dù cho y hay phạt cậu đi nữa, cậu cũng không muốn bỏ y đi.
Y ở một mình sẽ tịch mịch lắm.
Đoạn clip đã được xem tới hơn mười lần, Lam Sơn không biết từ bao giờ khóe mắt mình lại nóng như vậy. Một giọt nước rơi xuống màn hình, cậu hít mũi, vội vàng lau mắt.
Lúc này phía đối diện cũng có chút động tĩnh làm Lam Sơn giật mình, bỏ di động xuống.
Ngẩng mặt lên nhìn, mèo nhỏ phát hiện người kia đã sớm thức dậy, còn đang chăm chú quan sát mình nữa. Mặt mũi không biết ném đi đâu, cậu đứng dậy,v cúi mặt im lặng.
Cốc Khiếu Thiên khi nãy đã chứng kiến toàn bộ hành động ngốc nghếch mà đáng yêu của mèo nhỏ, trong lòng cũng thoáng hạnh phúc. Vươn hai tay ra, y nói:
" Lại đây, chúng ta sưởi ấm."
Mèo nhỏ mang theo lớp chăn bông ngồi lên đùi Cốc Khiếu Thiên, khuôn mặt vùi xuống ngực y, " Em đánh thức ngài hả?"
" Ừm, em cười như vậy, tôi không thức được sao?"
"...Em xin lỗi. Tại ngài nhảy dễ thương thật đó."
Mặt Cốc Khiếu Thiên hơi đen lại.
Mèo nhỏ lại như không biết mà mỉm cười, dụi dụi vào người y:
" Khiếu Thiên à, em ở bên ngài mãi nha?"
"...Em không muốn tìm lại gia đình mình sao?"
Nghe đến gia đình, Lam Sơn thoáng chốc cứng người, trong đầu cũng không biết phải nói gì nữa. Nhìn cậu im lặng, y lại thở dài một tiếng:
" Nói tôi nghe về gia đình em đi."
Lam Sơn cắn môi, " Không có gì để kể đâu..."
" Em muốn giấu tôi hửm? Tôi chẳng biết gì về em cả. Ngày đó, em bỗng dưng xuất hiện trong nhà tôi, sau đó là một loạt chuyện kỳ quái khiến tôi cứ gặp em, sau còn...có cảm giác với em nữa. Tất cả rất kỳ lạ."
Lam Sơn đột nhiên thấy hoảng sợ, đôi mắt ngấn nước:
" Ngài không cần tìm hiểu đâu!! Là vì em phải đến đây, không có gì kỳ lạ cả. Vì ngài cô đơn nên có người đã gửi em đến cho ngài."
Cốc Khiếu Thiên nghe đến đây, đột nhiên có chút buồn cười:
" Tôi thấy mình thà cô đơn còn hơn là mang cục nợ là em về đó."
Lam Sơn nhíu mày, trừng mắt với y.
" Được rồi, tôi không tìm hiểu về chuyện đó nữa. Nhưng...không lẽ em không muốn trở về cùng gia đình?"
" Em...em không có gia đình."
Lam Sơn nói điều này cũng không sai. Hiện tại cậu đâu còn gia đình, không còn ai cả.
" Có những chuyện kể ra không mang lại kết quả tốt đẹp, cho nên ta cứ xem như nó không tồn tại đi. Ngài chỉ cần biết là em muốn ở bên cạnh ngài thôi, muốn yêu ngài thôi, mỗi ngày xum xoe như con mèo nhỏ được ngài yêu thương chăm sóc là được rồi."
Cốc Khiếu Thiên nâng mắt nhìn khuôn mặt ngốc ngốc kia, không nỡ buông lời trêu chọc nữa. Hôn lên trán cậu một cái, y nói:
" Thật ra tôi không thích mèo đâu, nhưng em là ngoại lệ, duy nhất!"
Hết chương 31.