Tần Thiên không lộ thanh sắc. Chỉ chốc lát sau, Tần Thiên liền đi tới một hẻm nhỏ vắng vẻ, sau đó xoay người nhìn phía sau nói:
- Xuất hiện đi, theo ta lâu như vậy làm gì.
Từ phía sau đi ra hai người, hai người đều ở chừng hơn hai mươi tuổi, nhìn xem Tần Thiên nói:
- Tiểu tử, chúng ta muốn cướp bóc, hiện tại lấy ra tiền tài trên người, bằng không thì Lang Đông Song Sát chúng ta sẽ không khách khí với ngươi.
Tần Thiên nhìn hai người trước mắt kia, không khỏi cảm thấy một hồi buồn cười, hai người bọn họ còn dám tự xưng Lang Đông Song Sát, Tần Thiên xem bộ dáng hai người bọn họ cũng biết là người bình thường, tinh khí thần đều kém, không có loại khí thế của võ giả.
- Muốn tiền, này phải hỏi quả đấm của ta có đáp ứng hay không đã.
Tần Thiên hài hước nói.
- Tiểu tử, muốn ăn đòn.
Một cái trong đó nghe được, tức giận xông lên, đối với Tần Thiên chính là một quyền.
Tần Thiên nhìn xem một quyền sơ hở trăm chỗ kia, không có chút do dự gì, một cước đá lên.
"Bằng", không có bất cứ lo lắng gì, một cước của Tần Thiên đem người đá choáng luôn.
Một người khác xem xét đồng bạn ngã xuống, bị dọa đến tái xanh. Hắn nhìn đồng bạn mình vẫn không nhúc nhích, cho rằng chết rồi, không khỏi run giọng nói:
- Ngươi... ngươi... ngươi là... Võ giả.
Bởi vì ở trong sự nhận thức của hắn, chỉ có võ giả mới có thể làm được chuyện này, vốn hắn nhìn Tần Thiên tuổi còn nhỏ, rất dễ xảo trá, thật không ngờ đụng phải thiết bản rồi.
Nghĩ tới đây, "BA~" hắn thoáng một phát liền quỳ xuống, kêu rên nói:
- Đại nhân, đại nhân, tha tiểu nhân đi, ngươi đại nhân có đại lượng, van cầu ngươi.
Vừa nói vừa bò lên trước, càng ngày càng tới gần Tần Thiên.
Đột nhiên, người bò trên mặt đất đột nhiên không có dấu hiệu nào từ trong tay áo lấy ra một chủy thủ, đâm về phía Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn xem dao găm gần ngay trước mắt, hắn không có bối rối, hắn sớm có phòng bị, kiếp trước trên điện ảnh và truyền hình địa cầu không biết có bao nhiêu lần xuất hiện loại kịch tình này. Huống chi thế giới này quá tàn khốc, nên có tâm phòng bị người.
Trong điện quang hỏa thạch, Tần Thiên vận chuyển linh khí, một cước đá về phía đầu người này, chỉ thấy một đạo tàn ảnh xẹt qua trên không trung, này người đã trúng một cước, chỉ thấy thất khiếu chảy máu, không cam lòng nhìn thoáng qua Tần Thiên, nhìn trần thế một lần cuối cùng, trong ánh mắt tràn đầy hối hận cùng không cam lòng, bịch một tiếng té trên mặt đất.
Tần Thiên nhìn xem thi thể ở trước mắt, không khỏi cảm khái nhân mạng như cỏ rác, đây là lần đầu tiên hắn ở thế giới này giết người, hắn biết rõ, về sau khẳng định còn có thể sát nhân, tại thế giới tàn khốc này, ngươi không chết, chính là ta chết.
Muốn ở thế giới này sinh tồn được, phải hung ác, không ai sẽ thương cảm ngươi, đối đãi địch nhân nhân từ chính là tàn nhẫn với chính mình. Chuyện này cũng cho hắn một cảnh báo, mọi thứ đều phải cẩn thận, cẩn thận, vừa rồi nếu như hắn không có phòng bị, rất có thể hiện tại ngã xuống chính là hắn. Huống chi thế giới này khắp nơi đều là nguy hiểm, nếu như chủ quan, chính là không chịu trách nhiệm đối với tánh mạng của mình.
Nhưng mà, quan trọng nhất là có thực lực, thực lực mới là điều kiện tiên quyết hết thảy. Không có thực lực, nói cũng vô dụng.
Hôm nay đây vẫn chỉ là người bình thường, không có vũ lực gì, nhưng mà vạn nhất đụng phải một võ giả, mạnh mẽ hơn hắn, kết quả kia sẽ như thế nào?
Kết quả kia sẽ hoàn toàn khác nhau. Cho nên, nhìn thi thể trước mắt, Tần Thiên biết, tương lai đường phải đi còn rất dài, cố gắng tăng thực lực lên mới là chính đạo, bằng không thì về sau hắn cũng sẽ như người trước mắt kia.
Tần Thiên nhìn xem một người khác bị hắn đá ngất, không hề do dự, hắn đi qua, một tay vặn gãy cổ của hắn.
Tần Thiên nhìn hai thi thể trước mắt, trong lòng lặng lẽ nói: Chỉ có thể trách các ngươi số mệnh không tốt.
Tần Thiên không phải người hiếu sát, nhưng mà hắn biết rõ, nếu như không giết người té xỉu, chờ sau khi hắn tỉnh lại, hậu hoạn vô cùng, bởi vì đã kết thù kết oán rồi, tương lai khó bảo toàn không có một ngày sẽ đụng phải người này, khó bảo toàn sẽ không bị người này ở sau lưng chọc dao găm, cho nên, Tần Thiên làm như thế, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Tần Thiên bình tĩnh đi ra hẻm nhỏ, hẻm nhỏ cũng y như dĩ vãng an tĩnh như vậy, chỉ có hai cỗ thi thể nằm ở kia.
Ngẫu nhiên có người đi qua, chứng kiến hai cỗ thi thể kia, cũng không có bất kỳ phản ứng, bởi vì tại Tinh Hạch thế giới, mỗi ngày đều có vô số người chết.
Lúc này Tần Thiên ngồi ở trong phòng của mình, trước người hắn để Thảo dược mà hôm nay mua, chuyện phát sinh hôm nay, không để cho hắn bị bất kỳ ảnh hưởng gì.
Trong thiên địa, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn.
Đây là đạo lý hằng cổ không đổi.
Hôm nay hai người chỉ có thể nói là tự làm tự chịu.
Lúc Tần Thiên ở trên địa cầu bị hãm hại cũng đã minh bạch, phải trở thành cường giả, mới có thể càng dễ sinh tồn, trên địa cầu định nghĩa cho cường giả là có tiền, có quyền, quyền cùng tiền là tiêu chuẩn mô hình cho rất nhiều người có thành công hay không.
Mà nơi này so với Địa Cầu càng tàn khốc hơn, vũ lực càng trọng yếu hơn, vũ lực cá nhân cường thịnh quyết định hết thảy, cường giả có thể đơn giản đoạn người sinh tử, muốn ở thế giới này sinh tồn, sống sót, vậy thì phải cố gắng tăng lên thực lực của mình.
Mà kẻ yếu chỉ có thể bị tùy ý đánh giết, không ai sẽ đồng tình kẻ yếu, trở thành cường giả, như vậy mới có thể cầm vận mệnh của mình.
Tần Thiên đem Thảo dược phóng trước người, ngồi xếp bằng trên giường, Tần Thiên ngồi ở trên giường sắc mặt nghiêm túc và trang trọng, hắn chậm rãi vận chuyển công pháp, một tia linh khí trong thiên địa chậm rãi hấp thu đến trong cơ thể.
Linh khí chậm rãi chảy qua kinh mạch, linh khí tẩm bổ lấy thân thể, để cho thân thể thoải mái, nhịn không được muốn phát ra ngâm nhẹ.
Tu luyện trong chốc lát, Tần Thiên cảm giác linh khí trong sao nhỏ không có gia tăng, hắn biết rõ, đây là bởi vì hiện tại Linh lực của hắn đã tới Nhất tinh đỉnh phong.
Linh lực trong thiên địa không ngừng mãnh liệt tràn vào thân thể Tần Thiên, Tần Thiên dùng lực lượng tinh thần khống chế linh khí ở trong kinh mạch chầm chậm lưu động, thời gian dần qua, linh khí ở trong kinh mạch đọng lại càng ngày càng nhiều.
Tần Thiên cảm thụ thân thể, hắn không chút do dự cầm Thảo dược trước mắt bỏ vào trong miệng, bởi vì Thảo dược là thiên tài địa bảo, tràn ngập linh khí, vào miệng liền tan.